Những Chuyện Quanh Tôi (tên Cũ: Tuổ...
Chương 6 : Lâm - Binh - Đấu - Giải - Giai - Trận - Liệt - Tại - Tiền - Ngũ Lôi Sấm
Con Cương thi gầm lên một tiếng lớn, nhả khí độc hôi hám từ miệng ra, mắt đỏ ngầu bay đến chỗ Chung Quỳ giờ hai bàn tay đầy móng sắc nhọn tím tái chực đâm vào ngực Chung Quỳ. Tróc quỷ Đại nhân bình thản, đưa tay lên không trung rồi rút ra một thanh kiếm chạm rồng tinh xảo, chung quanh thanh kiếm tỏa ra một luồng khí dương đỏ rực đâm mạnh vào ngực con Cương thi. Dính một kiếm, con Cương thi bị đánh bật ra sau, gầm lên đau đớn.
Đoạn, Chung Quỳ phi thân nhanh chóng đến chỗ con Cương thi rồi sút cho nó một quả. Nó lại bị văng xa ra, đụng phải kết giới như đụng phải bức tường vô hình, ngã ầm xuống đất. Hai mắt long lên sòng sọc, miệng gầm rú không ngừng nhả khí độc xanh hôi hám. Nó bật dậy, lại phi đến chỗ Chung Quỳ, miệng hét to ra tiếng người:
-"Lạc Trôi...à nhầm...Trạc Lôi binh khí!"
Một tia sáng từ trời chiếu thẳng xuống, một cây Trượng Long Thích nằm sẵn trên tay nó, cây Trượng Thích này tỏa ra khí âm nồng nặc, một màu tím bay quanh cây Thích. Chung Quỳ hơi bất ngờ vì sức mạnh của con Thi này, nhưng ông vẫn một vẻ tự tin không nao núng. Ông phi thân đến, cả hai giao chiến quyết liệt. Có lúc Tróc quỷ Thần tướng chiếm ưu thế, có lúc Cương thi lại áp đảo hơn. Trận chiến kéo dài hơn nửa tiếng, cả hai đều thấm mệt sau cuộc đại chiến đó.
-"Chỉ còn 10 phút nữa!" – Anh Y. nói.
-"10 phút gì?" – Chúng tôi ngạc nhiên nhìn về phía pháp đàn
-"Mỗi lần thính thần linh nhập xác chỉ có thể kéo dài được tầm 40-45 phút, mà ông nội đã đánh với nó hơn nửa tiếng rồi. Anh lo là..."
-"Vậy thì anh cũng thỉnh thần nhập xác rồi đánh phụ ông nội anh đi!"
-"Không được! Tu vi của anh chưa đủ để thỉnh thần linh, may ra có thần nhân Mao Sơn thì mới có thể..."
Tất cả lặng im, nhìn ra chỗ Chung Quỳ đang đấu với con Cương thi, chờ mong phép màu xảy ra.
-"Đúng rồi! Là Ngũ Lôi Sấm, sao mình không nghĩ ra chứ!" – Anh Y. mừng rỡ.
Nói là làm ngay, anh bắt đầu chuẩn bị công cụ cần thiết để thỉnh Ngũ Lôi Sấm.
Anh đặt một xấp giấy vàng, một cây bút lông, một nghiên mực, một ít chất bột gì đó màu đỏ và một ống tre đựng thứ nước gì đó lên bàn. Anh Y. đổ thứ nước trong ống tre ra – Máu gà pha với mực Tàu, mài nhuyễn bột đỏ - Bột chu sa, pha tất cả vào chung với nhau trong cái nghiên mực anh để sẵn. Anh lấy bút lông, chấm vào thứ dung dịch màu đỏ ấy và bắt đầu vẽ bùa chú.
Anh nhờ tôi đứng kế bên, dặn là cứ mỗi ba mươi giây thì rung cái chuông đồng đặt trên bàn lên giúp anh. Anh đặt lên một tờ giấy vàng cắt hình chữ nhật, hít một hơi sâu, chấm bút và bắt đầu vẽ, vừa vẽ vừa đọc chú. Cứ mỗi ba nhịp đếm, tôi rung chuông lên một lần, cũng là lúc anh vẽ xong một lá phù. Cứ như vây cho đến khi anh vẽ xong 49 lá, vừa lúc Chung Quỳ thoát xác Ông 7.
Con Cương thi tháy Chung Quỳ đã thoát xác thì vui mừng lắm. Tuy bị thương khá nhiều nhưng nó vẫn đủ sức giết Ông 7, nó tiến đến gần toan cắm muoif ngón tay kinh tởm của nó vào Ông 7 thì....
"Đùng" Một tia chớp chói lọi giáng xuống chỗ nó, một hồi liên hoàn những tia sét nữa giáng liên tục thẳng vào đầu nó. Anh Y. bắt ấn quyết, vẽ phù trên thanh đoản kiếm gỗ đào, nhảy ra quăng thanh kiếm lên trời, dùng 49 lá bùa vừa nãy lập thành một trận đồ hình bát quái bao lấy con Cương thi.
Hai tay anh bắt quyết:
-"Lạy Ngọc Hoàng Đại Đế, lạy Tam Thánh Thiên Tôn...! Con xin được phép mời Thiên Lôi trợ giúp diệt yêu nghiệt trừ gian tà...!"
Thanh đoản kiếm rơi xuống, anh nhảy lên bắt lấy và đâm một nhát từ giữa huyệt Bách Hội (Ngay đỉnh đầu) sâu xuống tận yết hầu. Con Cương thi gầm lên đau đớn dữ dội. Anh Y. nhanh chóng dìu Ông 7 tránh ra xa chỗ đó.
-Bùm...
Cơ thể Cương thi nát tan thành vạn mảnh, bốc cháy xì xèo khét lẹt kèm theo mùi hôi thối khó ngửi. Trên mặt đất, chỉ còn lại thanh đoản kiếm của anh Y. đang nằm trơ trọi bốc khói nghi ngút...
Mọi chuyện kết thúc. Anh Y. và Ông 7 bị thương nặng, chúng tôi thì hoảng sợ tột độ. Ông 7 nói gì đó với anh Y., anh gật đầu và đi đâu đó một lúc. Tầm 10 phút sau, anh trở về, cho mỗi đứa một viên kẹo. Mọi người nhận lấy và ăn ngay,...trừ tôi lén giả vờ ăn cho anh vui – chứ tâm trạng ntn ăn ko nổi. Rồi đoạn, Ông 7 cho chúng tôi ngửi một thứ khói gì đó, tất cả chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy, mọi người đều quên tất cả những gì đã xảy ra, đương nhiên là trừ tôi vì tôi ko hề đụng đến viên kẹo đó. Và tôi quyết định giữ kín bí mật này cho đến ngày hôm nay.......
Truyện khác cùng thể loại
152 chương
17 chương
15 chương
60 chương
21 chương