Những bộ đôi siêu quậy " ain’t that love"
Chương 8 : Giả dối
Buổi tối , bọn nó về nhà đón thêm ba thành viên mới.Phòng nó đối diện với phòng của hắn. Có vẻ như nó không quan tâm cho lắm nên cũng chẳng nói gì. Bọn nó đang ăn khá ngon lành bữa tối thì ba mẹ nó gọi điện.
– Alo, có phải con Ngân không. Ba nó quát.
– Vâng, con đây.
– Bây giờ mày bay ngay sang Paris ngay.
– Để làm gì ạ.
– Nhà có chuyện gấp, mày gọi cả thằng Ken về nữa cho tao. Crup. Bố nó dập máy một cách thô bạo.
Nó đờ người ra. Đây là lần đầu tiên nó bị bố mắng. Nó chạy lại nói vói Ken.
– Anh Ken, ba gọi bọn mình về, bây giờ phải bay sang đó ngay.
– Chuyện gì vậy em,. Kiều nói
– Dạ, bố em gọi nhưng…hình như ông ấy đang quát em thì phải.
– Nếu vậy thì bọn tôi cũng đi cùng. Cả bọn đồng thanh và tất nhiên không ngoại trừ hắn.
– Vậy thì thu xếp đồ đạc nhanh lên, bây giờ đi luôn. Nó nói rồi chạy thẳng lên nhà, và bya xuống luôn với bộ đồ trông khá giản dị nhưng lại độc một màu đen.
Tụi nó và tụi hắn đi ra sân bay mà ai cuyngx phải ngước nhìn. Lên đến máy bay, nó thấy lòng như lửa đốt. Nó lo lắng.
Ken nhìn thấy vẻ mặt nó cũng thấy khó hiểu không biết có chuyện gì nữa. Không lẽ gia đình yên ấm của nó và Ken có chuyện gì xảy ra.
———————-
Khoảng đến 4h đêm thì bọn nó về đến Paris.
TỤi nói và tụi hắn lên một chiếc xe limo rồi phóng thẳng đến biệt thự nhà họ Trần
Đến nơi, bọn hắn có chút ngạc nhiên, nhà no0s đẹp. Rấ đẹp. Xây theo kiểu Châu Âu xen lẫn một chút cổ kính. Bãi cỏ xanh ở đằng trước và khóm hoa tulip đỏ rực.
– Vào thôi.Nó bước vào ngôi nhà.
Vào đến ngôi nhà nó không cảm nhận thấy sự ấm cúng hàng ngày nữa. Thay vào đó là sặc mùi nước hoa, phấn son ở đâu đây. Không còn cái mùi hương dịu dang của mẹ nó nữa. Chả nhẽ, mẹ nó đã thay đổi từ khi nó đi.
Không, nó đã quá ” ngây thơ ” khi nghĩ rằng mẹ nó đã thay đổi. Sao nó không nghĩ răng mẹ nó boe đi cơ chứ. Nhưng nó vẫn nghĩ đây là một gia đình hạnh phúc, ba mẹ nó không li dị nhau đâu.
Nó và cả bọn vào nhà thì không thấy ai đâu cả. Mẹ nó cũng không có ở đấy, cũng không có ba nó nốt. Nó thấy bóng dáng của một đứa con gái trạc tuổi nó, mặt chát cả tấn phấn, ưỡn a ưỡn ẹo đến chỗ nó nói:
– Xin chào, tôi là Uyển Linh, cho hỏi cô là ai mà vào nhà tôi tự tiện vậy.
Nó và Ken không nói gì bảo:
– Mấy cậu ngồi chơi đi, bọn tớ đi đây chút. Nó nói rồi chỉ vào cái trường kì ở giữa căn nhà. Thấy vậy, Linh hét lên:
– Này, mấy người là ao mà dám xông vào nhà tôi,còn không mau cút đi.
– Cô im miệng đi, đừng để khuôn mặt này trở nên …..kì quái. Nó vừa nói vừa hất cằm Linh lên, trong giọng pha chút gì đó đáng sợ. Nói rồi, nó và Ken lên phòng của ba nó.
– Này, khách đến nhà mà không mời nước sao, vô lễ quá vậy. Duy chế giễu
– Mấy anh chị xông vào nhà người ta rồi nói như vậy là sao hả.
– Cô im đi, ồn ào quá. Hắn nãy giờ im lặng bây giờ mới gầm lên.
Linh thấy vậy cũng im, một phần vì hắn cũng rất đẹp trai và ả thì lại không có khả năng miễn dịch như mấy chị nhà ta.
Linh lập tức đã thích hắn bởi mái tóc màu nâu sẫm , một bên tai thì đeo khuyên, mặc áo phông bên trong rồi khoác một chiếc vest lửng bên ngoài, mặc quần bò xanh đậm. Khuôn mặt lạnh lùng làm hắn trông lãng tử hơn trong mắt các cô thiếu nữ mới lớn. Đặc biệt là trong mắt của Linh.
Quay lại với vấn đề của nó. Nó và Ken bước lên từng bậc thang, nó đã bẩn hơn, mùi nước hoa kinh khủng ấy lại càng ngày càng đậm hơn. Gõ của phòng thì không thấy gì nên nó đẩy nhẹ cửa và chỉ có một từ diễn tả cảm xúc của nó ngay lúc này: ” Sốc ”
– Ba…Nó ngỡ ngàng lên tiếng.
Hình ảnh trong phòng của ba nó bây giờ là hai thân thể đang quấn quýt nhau trên giường. Người đàn ông đó là ba nó còn người đàn bà kia thì không biết là ai cả. Chỉ biết là mặt bà ta trắng bệch, Nhìn trông dáng vóc cũng được gọi là thon thả nhưng có vẻ là tầm tuổi mẹ nó. Nhìn thấy nó là hai người buông nhau ra ngay. Nó lấy lại bình tĩnh rồi nói:
– Con đợi ba ở phòng khách. Nói rồi nó bỏ đi cùng với Ken . Còn hai người kia sau khi nó đi thì vẫn tiếp tục cái công việc sung sướng kia.
Nó bước đi không vững nữa rồi, nó đi cứ như người mất hồn. Bước từng bậc thang xuống nhà bây giờ có lẽ lại là một việc khá nặng nề đối với nó.Mắt nó cứ mở to, thờ thẫn không hiểu chuyện gì. Mẹ của nó đâu mà lại có người đàn bà này. Đứa con gái tên Linh kia là ai , tại sao lại ở nhà nó. Dấu óc nó bây giờ ngập trong những câu hỏi mà ngay cả chính nó cũng không thể trả lời chính xác được.
Nó bước đi nặng nề nên Ken mới đỡ nó. Xuống phòng khách, tụi bạn nó tiến đến đỡ nó ngồi cạnh hắn. Nó vẫn chưa định thần lại tâm trí nên không để ý.Linh nói:
– Ơ, này mấy người. xông vào nhà tôi rồi làm xong việc của mình mà chưa đi sao hả.
– IM ĐI. Nó hét lên rồi ôm đầu, không thèm nhìn Linh mà nói.
– Mày sao vậy, anh Ken nó sao vậy> Ngọc hỏi nó rồi quay sang Ken. không khác gì em gái mình, Ken cũng đơ ra ôm lấy Kiều.
– Ơ hay, nhà tôi. Tôi có quyền. Giờ thì mời mấy người cuốn xéo khỏi đây được chứ.
” Chát ”
Vy ngày thường dễ thương đây sao. Vy đã tát con nhỏ đó trước ánh mắt ngạc nhiên của Duy.
– Nó đã bảo im đi thì đừng..dại dột mà làm nó điên lên. Vy càng nói càng thể hiện rõ sự tức giận và đáng sợ. Nhỏ Linh không nói gì được nên cũng ngồi xuống lẩm bẩm.
Một lúc sau, ba nó bước xuống cầu thang, tay còn đang ôm eo người phụ nữ vừa rồi. Cả bọn ngạc nhiên và tất nhiên là cả Kiều, Ngọc và Vy.
– BA nói đi, người phụ nữ này là ai. Nó nói, trong giọng không có pha một tí cảm xúc nào.
– Hừ, mẹ mày…chết rồi.
– Ba…ba..ba nói dối.
– Tao không có nói dối mày làm gì.
– Được rồi, tại sao mẹ lại chết. Nó đã bình tĩnh lại.
– À, tao đòi li hôn với bà ta.
– Tại sao
– Nghe cho lĩ đây, những gì mà mày thấy nhiều năm về trước, cái tình cảm gia đình mà bọn mày chứng kiến đều là giả dối. Mày không biết rằng đằng sau những vở kịch yêu thương là những cuộc cãi vã sau. Mẹ mày sau khi ks xong đã bỏ nhà đi rồi tai nạn giao thông. Thế thôi.
– Ông…ông.. nói gì ? Nó gằn giọng.
– Quên, đây là mẹ về sau của tụi mày còn kia là Uyển Linh , em của mày đấy. Đối xử với nó cho tốt vào. Ông ta vừa nói vừa chỉ vào người phụ nữ ngồi bên cạnh đang nở một nụ cười ranh mà, ngạo mạn.
-Nó sẽ bay về Việt nam cùng với bọn mày và học chung trường, chung lớp. Nó chỉ kém mày có hai tháng thôi.Ông ta tiếp tục nói.
– Ra vậy, tất cả đều là giả dối. Hai người diễn đạt lắm. Ken vừa nói vừa cùng nó nở một nụ cười ma mị khiến mọi người lạnh đến sống lưng.
– Còn nữa, công ty STAR của mẹ mày sẽ do cô Uyển Nhi làm chủ. Kể cả công ti MR cũng do cô ấy làm chủ. Di chúc cuẩ bà mẹ mày viết thế đấy. BỌn mày không có phần. Đến khi Uyển Linh lớn thì sẽ làm chủ.
– Hừ, vậy ra Uyển Nhi là người đã sinh ra đứa con đáng chết đang ngồi trước mắt tôi sao.
– Con…Anh, con nó nói em như thế thì sao chịu được cơ chứ. Bà ta giả vờ khóc lóc.
– Chị, sao chị lại nói em như vậy. Nhỏ Linh bắt đầu đóng kịch
– Mày..mày ăn nói cho cẩn thận. Sao mày dám đối xử với mẹ mày như thế chứ. Trong khi tao còn đang nhẹ nhang với mày thì hãy nói xin lỗi bố đi.
– Ha…bố…tôi tưởng tôi không có bố. Nó cười rồi sau đó lạnh lùng đi lên phòng nó.
Cả bọn cũng đi theo sau nó.
– Em à, nó cũng sẽ cuốn xéo khỏi đây thôi, mình đã chỉnh sửa bản di chúc đó rồi còn gì.
– Hihi, ông xã của em là nhất. Rồi hai người lại quấn quít lấy nhau.
Trên phòng nó bây giờ là cảnh nó đang ngồi thản nhiên nhưng trong lòng lại không yên bình như thế.Trên tay nó bây giờ là bức thư của mẹ nó gửi cho nó. Nó đọc mà cố ngăn không cho cảm xúc vỡ trào.
Gửi con gái yêu quí và cậu bé đáng yêu của mẹ
Có lẽ lúc con đọc bức thư này, có lẽ mẹ đã đi xa các con lắm rồi. Ngân yêu quí của mẹ à, mẹ yêu con, mẹ cũng yeu KEn. Xin lỗi các con vì đã không nói sự thật mà làm cho các con càng đau lòng thêm. Mẹ rất xin lỗi.
Về bản hợp đồng, mẹ biết rằng ông ta sẽ chỉnh sửa nó nên mẹ đã cầu cứu từ phía các cổ đông khác. Họ đồng ý giúp đỡ con. Kể cả ba mẹ của Ngọc Vy Kiều cũng đồng ý giúp ta. Họ hứa sẽ nuôi dưỡng con trở thành chủ tịch giỏi. Nhưng mẹ không nghĩ thế , mẹ biết con gái mẹ giỏi mà Khi con 20 tuổi thì sẽ là người lên thay chức chủ tịch. Mẹ tin tưởng ở con. Ken một tháng nữa là 20 rồi phải không con ? Hãy chấp nhận sự thật và trở thành chủ tịch của tập đoàn MR. Mẹ không thể để mặc nó chết dần dưới tay ông ta được. Đấy thực chất là tập đoàn do ông ngoại con gây dựng nên. Mẹ tin tưởng ở các con. Hãy làm mẹ tự hào. Mẹ biết các con của mẹ sẽ làm được. Bản hợp đồng thực sự mẹ đã giấu dưới giường của Ngân. Mẹ biết ông ta không dám vào phòng con nên mới giấu ở đây.
Bây giờ, bác có mấy lời cho Kiều, Kiều à. Cháu là người con gái tốt nhất mà bác đã từng gặp. Ken đã phải chịu nhiều đau khổ. Ta tin tưởng cháu, hãy là người mà thằng con trai của ta tin cậy. Cháu là một người chị bao dung, quan tâm tới em Ngân vfaf Ngọc, Vy. Bác biết mỗi khi nó buồn là chỉ có cháu mới dỗ được vì vậy bác tin tưởng cháu.
Hai con của mẹ, cố gắng lên nhé. Đừng vấp ngã trước cuộc sống này. COn không được gục ngã. Phải mạnh mẽ, cứng rắn.
Mẹ của cá con
Yêu các con nhiều lắm
Kiều ôm lấy Ken khóc sau khi đọc xong bức thư này. Riêng nó thì không, không một giọt nước mắt lăn trên má nó. Tụi hắn cứ nghĩ nó là người vô cảm nhưng đấy chỉ là vỏ bọc thôi chứ bên trong ,nó đang cố không khóc, phải mạnh mẽ như mẹ nói.
Rồi nó vơ hết đồ đạc rồi đi xuống nhà nói:
– Tôi đi.
– Chị, đợi em với, ba bảo phải cho em đi cùng.
– Kệ cô. Nếu cô lên được xe thì cứ đi không thì tự đi máy bay một mình đi.
– Ơ..chị
– Đưa nó đi đi con. BÀ mẹ kế kia nói.
– Tôi không phải con bà. Nói rồi nó đi mất để lại Linh tự đi máy bay về Việt Nam.
– BÁc cho tôi ra mộ của mẹ. Nó nói với bác tài.
– Vâng.
Trên đường đi, hai anh em nó không nói gì lại càng khiến mọi người thêm đau lòng.
Đến nơi, nó thờ thẫn bước xuống. Ken vẫn đứng đó . Bỗng nhiên, nó ngồi thụp xuống trước tấm bia mộ của mẹ nó. Hắn thấy thế ra đỡ nó dậy.
Hắn ngạc nhiên. Từ nãy giờ nóc òn không khóc, khuôn mặt lạnh băng. Vậy mà giờ đây hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má nó. Nó khóc nức nở. Nó đã che giấu quá lâu rồi. Nó cứ khóc, khóc trong lòng hắn. Nhìn nó mà ai cũng thấy tội.
Ken thấy mình thật vô dụng, anh đã để em gái của mình phải khóc. Anh biết cô đã cố gắng không khóc nhưng không thể làm gì . Anh tự như mình thật vô dụng.
Nó cứ thế mà khóc. Trời cũng đã bắt đầu mưa to. Tụi nó cứ đứng dưới mưa….khóc….an ủi nhau.
Khóc….bây giờ đó là việc duy nhất mà nó có thể làm. Nó cứ khóc mặc cho trời mưa.
Nó khóc vì từ giờ nó sẽ không còn được nói một tiếng mẹ đối với người mà nó yêu nhất nhà. Nó sẽ không có ai dỗ dành mỗi khi nó có chuyện hay sẽ không có ai gọi nó dậy vào buổi sáng nữa. Sẽ không ai đưa nó đi chơi vào mỗi cuối tuần nữa. Nó buồn và việc duy nhất nó có thể làm là..khóc.
Nó đứng dậy trong vòng tay của hắn. Nó nói với Ken với giọng rất đáng ợ và có phần buồn bã.
– Em….em nhất định sẽ trả thù cho mẹ. Mẹ không thể chết oan uổng như thế được. Mẹ con cô sẽ không yên với tôi đâu. Con sẽ không làm mẹ thất vọng . Nói rồi nó bước đi với lòng nặng trĩu.
Một lúc sau, bọn nó đi đến tiệm giặt quần áo rồi quay trở lại về Việt Nam
Tại căn nhà của bọn nó đã xuất hiện một không khí vô cùng nặng nề. Nó thấy có một mẩu giấy trên bàn rồi mỉm cười.
– Cút đi.Tôi sẽ làm cô phải hối hận vì đã đụng đến tôi. Nó lẩm bẩm nhưng dường như ai cũng có thể nghe thấy được.
Kiều dìu nó lên giường ngủ rồi tất cả cũng chìm vào trong giấc ngủ.
Nội dung mảnh giấy:
Tôi Linh đây, tôi sẽ chuyển ra chỗ khác ở. Nhà cô có vẻ không hợp ý tôi.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
21 chương