[Truyện Teen] Cưng Chiều
Chương 1
"Lục tổng, vé máy bay đã đặt xong, bây giờ có thể đi được chưa ạ?" Thư kí Kha đứng trước bàn lo sợ nhìn khuôn mặt lạnh như băng của đại boss nhà mình.
Lục Dạ Phong không trả lời, anh vẫn chăm chú nhìn vào bức ảnh được đóng trong chiếc khung mạ vàng tuyệt đẹp kia. Mà người bên trong bức ảnh...lại đẹp giống như một thiên thần.
Mẫn Mẫn, đã năm năm rồi, em rốt cục là đang ở đâu?
Đôi mắt đen lạnh lẽo kia lộ ra một tia buồn bã. Từ ngày cô đi, anh như cảm thấy cuộc sống của mình chẳng còn ý nghĩa gì cả. Anh tìm đủ mọi cách, làm đủ mọi thứ chỉ để tìm thấy một chút tung tích của cô nhưng mỗi lần tìm kiếm lại càng thấy tuyệt vọng hơn.
Kha Vũ đứng đó, không dám lên tiếng nhắc nhở anh, cũng không dám thở mạnh dù chỉ là một chút. Anh biết là chủ tịch lại nhớ đến tiểu thư rồi đi.
Năm đó tiểu thư bị rơi xuống vực, cả Lục gia náo loạn đi tìm nhưng đều không thấy. Người ta nói "sống phải thấy người, chết phải thấy xác", hơn nữa mạng lưới giao thiệp của Lục gia không phải tầm thường, cộng thêm Mạc gia và Lăng gia cũng hỗ trợ tìm kiếm, cơ hồ là việc không tìm ra cô là không thể. Nhưng cô lại giống như bốc khói khỏi thế gian này.
Thời điểm đó, chủ tịch như phát điên, điều động cả Cẩm Y Vệ lật tung khu vực đó lên mà vẫn không thấy cô. Những người liên quan đến vụ tai nạn đó đều không thể thoát khỏi bàn tay của anh. Tới lúc chết, họ vẫn không hề biết tới nguyên nhân mình chết. Anh lạnh lùng như một Tu La chui lên từ dưới địa ngục, thanh toán sạch sẽ những người làm cô tổn thương. Anh lao đầu vào công việc, dùng một năm ngắn ngủi dẹp toàn bộ giặc trong giặc ngoài của Lục gia, lên cầm quyền trở thành người đứng đầu cả một gia tộc lớn.
Mà tất cả, chỉ là muốn quên đi nỗi nhớ nhung tới cô.
Nhưng anh đã quá xem trọng bản thân mình, anh... hoàn toàn không thể quên được hình bóng của cô bé con suốt ngày chạy theo anh gọi một tiếng:"Phong."
Ngay lúc bầu không khí đang ngưng chệ, nhiệt độ giảm sâu đến rợn người thì tiếng gõ cửa của bác quản gia lại như tiếng chuông thánh tới từ thiên đường. Kha Vũ thầm chắp tay cúi đầu đầy cảm kích đối với bác quản gia. Bác ơi, bác đã cứu cháu một mạng rồi đấy.
"T..Thiếu gia.." Giọng nói của quản gia có chút run rẩy, ông vẫn không dám tin những gì mình vừa nhìn thấy.
"Vào." Lục Dạ Phong nhận ra được giọng nói của quản gia có chút bất thường.
"T..Thiếu gia, có shipper đến giao hàng."
Ặc, quản gia Phùng, ông bị điên à? Shipper đến giao hàng thì báo cáo với Lục tổng làm gì chứ?
Quả nhiên, Lục Dạ Phong cảm thấy rất tức giận. Người làm nhiều như thế, một shipper nhỏ nhoi đến giao hàng mà cũng phải đích thân anh ra đón sao?
Quản gia cảm thấy lời nói của mình không đủ để thiếu gia hiểu, bèn vội vàng nói, giọng nói còn có chút vui mừng nhưng lại cố kìm nén, nhỡ đâu người kia không phải....
"Thiếu gia, cô bé shipper đó..có chút giống với tiểu thư..."
Cơ hồ là lời nói vừa mới thốt ra, trái tim Lục Dạ Phong như đứng lại. Anh vội vàng đứng dậy mở cửa nhìn quản gia một cái rồi lập tức xuống lầu.
An Tiểu Tề đứng trước cửa nhà bĩu bĩu môi. Nhà giàu thì nhà giàu a, lâu như vậy mà vẫn không ra nhận hàng. Hừ, đừng tưởng cô không biết, rõ ràng là vừa nãy có một ông già thấy cô rồi cơ mà. Nhìn cô thế này là tính bắt nạt cô có đúng không? Hừ, thật không là hiểu nổi những người nhà giàu này mà. Sở thích cũng kì lạ ghê.
Nhưng phải công nhận là căn biệt thự này đẹp thật, cả quả đồi to như thế này mà chỉ có một căn nhà tọa chấn. Chủ nhân ắt hẳn cũng giàu đến vô nhân tính đi.
Cạch.
Lục Dạ Phong mở cửa ra, nhìn thấy một cô bé tầm mười tám tuổi mặc cái áo đồng phục màu hồng nhạt của nhà hàng Hồng Hoa, khuôn mặt xinh xắn trắng nõn như bóp ra nước, đôi môi hồng nhuận đáng yêu. Nhất là cặp mắt to tròn lấp lánh như biết nói kia. Cô... cô là..
"B..bé con..." Lục Dạ Phong run rẩy nhìn cô, cô thực sự là bé con.
"A..anh cuối cùng cũng ra rồi. Tôi chờ anh nãy giờ. Mau, mau kí vào đây cho tôi đi a~" An Tiểu Tề dúi hộp cơm xa hoa ba tầng vào tay Lục Dạ Phong, đưa cho anh một cái bút và một tờ giấy:"Mời quý khách kí xác nhận ạ."
Lục Dạ Phong vẫn bất động như cũ. Hộp cơm anh cầm trên tay cũng không còn cảm thấy chân thực nữa. Cô gái này, giống Mẫn Mẫn tới tám chín phần. Cô gái này xinh đẹp hơn bé con của anh, cao hơn, tóc..cũng dài hơn nữa.
Nhưng anh có thể cảm nhận được rằng, cô vẫn là bé con. Cô chính là bé con của anh.
"Anh ơi?" An Tiểu Tề khua khua tờ giấy trước mặt anh.
"T..Vị tiểu thư này, chúng tôi không có gọi đồ ăn." Quản gia thấy anh bất động liền tiến lên bắt chuyện. Ông khẳng định rằng thiếu gia nhà ông không bao giờ gọi đồ ăn bên ngoài đâu.
"A.. cái này là một vị phu nhân gọi. Tôi chỉ là người mang đến thôi nha." An Tiểu Tề mỉm cười nói rồi không để ý đến anh nữa mà chuyển sang bác quản gia bên cạnh:"Bác quản gia đẹp trai, kí giúp cháu đi ạ."
Quản gia bật cười nhưng rồi nhìn thấy khuôn mặt đen không thể đen hơn của anh thì chỉ ậm ừ rồi kí cho cô. Tiểu thư, cái người đẹp trai nhất ở đây thì cô không để ý, sao lại để ý đến ông già có nhan sắc tàn tạ như tôi chứ?
"Cảm ơn nha. Chúc quý khách ăn ngon miệng." Nói rồi cô cúi gập đầu, chạy biến đi mất.
Lục Dạ Phong nhìn theo bóng lưng bé nhỏ của cô, cảm thấy có chút mơ hồ.
"Kha Vũ, điều tra cho tôi cô gái đó." Lục Dạ Phong hướng về phía thư kí.
"Dạ."
Cô, thực sự là bé con của anh sao? Sao cô lại không nhận ra anh? Hay, cô không phải là bé con. Anh có phải nhớ bé con của anh đến điên rồi không? Bé con...mất tích nhiều năm như thế. Không có khả năng lại xuất hiện trước mặt anh như thế này.
Mẫn Mẫn, rốt cục...em có phải là Mẫn Mẫn không?
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
46 chương
27 chương
117 chương
111 chương
62 chương
16 chương