Sắc mặt Nhạc Chí dần dần cứng đờ lại. Mãi một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng, nhưng giọng nói lại ứa nỗi nghẹn ngào. “Người chết rồi như đèn đã tắt, ký ức tiêu tan, ta sợ khi đó không thể nhớ được người.” Hắn mở to hai mắt đau đáu nhìn Tất Cảnh, dường như sắp rơi lệ, vẻ mặt bi thương sầu thảm. Tất Cảnh hững hờ liếc hắn, rồi rút bàn tay đang đặt trên đầu hắn lại: “Thế thì thôi vậy.” Đại điện đột nhiên im bặt, dường như nghe được cả tiếng hít thở. Lúc Nhạc Chí ngẩng đầu lên, nụ cười lại nở trên mặt hắn, như thể vẻ yếu ớt vừa rồi chỉ là ảo giác. “Được thôi, vậy thì ta chết, chờ khi chuyển thế đầu thai sẽ lại đến tìm người.” Nhạc Chí cười xán lạn, trong hai mắt cũng lấp lánh ánh sáng. Tất Cảnh vẫn nhìn thẳng vào vách tường trước mắt, cũng không buồn liếc mắt nhìn hắn dù chỉ một lần. Nhạc Chí tháo một mảnh ngọc bội từ trên cổ xuống, ngọc này trong trẻo long lanh, lấp lánh ánh sáng, không giống một mảnh ngọc bình thường. Nhạc Chí là người tu tiên, ngọc này đã được hắn mang trên người từ rất lâu, cũng hấp thụ một phần linh khí của hắn. Hắn ấn ngọc bội vào trong tay Tất Cảnh. “Đợi ta chuyển thế, sẽ theo ngọc này đến tìm người.” Hắn thấy Tất Cảnh tuy không nhận lấy ngọc, nhưng cũng không nói gì, xem như y đồng ý. Tất Cảnh không cự tuyệt, tức trong lòng y vẫn có hắn. Chỉ cần trong lòng y có hắn, Nhạc Chí không sợ nữa. Dù có chết, cũng có thể xem như một cơ hội. Ít nhất… không phải là vô vọng. Nhạc Chí đứng dậy, hắn quỳ dưới đất đã lâu, đôi chân đã tê dại. Hắn cố gắng đứng vững, dùng đôi mắt sáng quắc nhìn Tất Cảnh. Tất Cảnh bị nhìn đến mức run người, cuối cùng cũng quay mặt lại nhìn hắn. Nhạc Chí được trời sinh mi cong mắt biếc, nhưng không hề nữ tính, nhất là khi cười rộ lên, giữa nét ngây thơ lại điểm xuyết vẻ quyến rũ, đẹp đẽ vô cùng. Dù chỉ còn lại chán ghét, khi Tất Cảnh nhìn người trước mặt, trong nháy mắt vẫn không khỏi kinh ngạc. Nhạc Chí đột nhiên bước lên, đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước trên mặt y, sau đó bỏ đi. Một loạt động tác của hắn diễn ra cực nhanh, nhanh đến mức y không kịp tức giận. Nhạc Chí xoay người rời khỏi, khi ra ngoài còn chú ý đóng cửa lại. “Ta nhất định sẽ đến tìm người.” Trong tích tắc cửa đóng, hắn vừa cười vừa nói. Nụ cười ấy mang theo vẻ bướng bỉnh và quật cường. Cửa khép lại, Tất Cảnh nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, trên mặt thoáng vẻ thẫn thờ. Nhưng nét bần thần đó cũng không kéo dài được bao lâu, ánh mắt y dần dần nhuốm sự tàn nhẫn tuyệt tình. “Hải Đường.” Cô gái vận váy dài nhanh chóng xuất hiện trong điện. “Trả nó cho Nhạc Chí.” Tất Cảnh giao ngọc bội trong tay cho Hải Đường. “Sao Tông chủ không hủy nó đi ạ?” Gương mặt nàng ta lộ vẻ nghi hoặc. “Bổn tọa không thích bị âm hồn quấn thân, đưa ngọc cho hắn, hắn sẽ tự hiểu.” Hải Đường vâng lệnh đi khỏi. Nhạc Chí một thân một mình trở lại Lãnh Ngục. Chỉ cách một lớp cửa, lại là băng lửa đối nghịch. Nhất là khi đã ở bên ngoài một thời gian, lúc trở vào trong lại càng khó chịu đựng. Hắn ngồi dưới đất, hứng chịu khí lạnh thấu xương. Sức lực trong người cạn kiệt dần, Nhạc Chí biết, hắn không thể vượt qua đêm nay. Nhưng dù gì Tất Cảnh đã nhận ngọc của hắn rồi, cho dù hắn chết cũng sẽ được y khắc ghi trong lòng. Tất Cảnh là của hắn, cho dù kiếp này y hận hắn dối gạt y, nhưng đến kiếp sau hắn nhất định sẽ lấy lòng son báo đáp. Đợi đến kiếp sau, hắn sẽ không dựa vào Ký Tình Đan nữa, dù phải liều chết đeo đuổi, hắn cũng phải làm cho người đàn ông sắt đá đó phải động lòng. Nhạc Chí nằm trên mặt đất lạnh như băng, trước mắt từ từ hiện lên một gương mặt. Gương mặt ấy tuấn mỹ vô song, chỉ nhìn một lần thôi, lại khắc sâu vào lòng. “Nhạc Chí.” Gương mặt đẹp đẽ đột nhiên biến thành một cô gái, Nhạc Chí dựa vào vách tường, cố gắng ngồi dậy. Hắn há miệng thở dốc, giọng nói mong manh yếu ớt. “Hải Đường tỷ tỷ tìm ta có chuyện gì thế?” “Đương nhiên không có chuyện tốt rồi.” Hải Đường lạnh lùng nói. “Vậy thì khỏi nói cũng được.” Nhạc Chí nhắm mắt lại. Nàng ta cười lạnh lẽo, ném ngọc bội vào ngực hắn. “Tông chủ lệnh cho ta trả lại ngươi.” Hải Đường nói xong, lập tức quay người bỏ đi. Nhạc Chí lặng người nhìn mảnh ngọc đang cầm, phút chốc lạnh lòng. Cuối cùng hắn không cầm được nước mắt, dòng lệ tuôn trào tựa những hạt châu trong chuỗi ngọc bị đứt, từng giọt từng giọt rơi trên mảnh ngọc. Tách. Tách. Mảnh ngọc càng lúc càng sáng, Nhạc Chí khóc mệt, sức lực trong người cuối cùng cũng cạn, hắn cảm thấy mí mắt mỗi lúc một nặng trĩu. Ánh sáng lờ mờ trước mặt biến thành vùng sáng nhiều màu, một lúc sau, mọi màu sắc vụt tắt, tất cả hóa thành một vùng đen kịt. Nhạc Chí chợt thấy thân thể mình nhẹ bẫng. “Bẩm Tông chủ, Nhạc Chí đã chết.” Lúc cai ngục vội vã đến báo cáo, Tất Cảnh đang ôm trong lòng một người đẹp yểu điệu. Mỹ nhân đó một tay nâng bầu rượu, một tay nâng chén rượu. Rượu ngon tận miệng, mỹ nhân ấp ôm, vốn là thú vui tột cùng chốn nhân gian. Vậy mà lại có kẻ không hiểu chuyện, đến quấy nhiễu thời khắc vui thú. Tất Cảnh nghe xong báo cáo, không buồn nâng mí mắt, chỉ nhàn nhạt mà rằng: “Ừ.” Cai ngục do dự một lát. “Bẩm Tông chủ, lúc hắn chết vẫn nắm vật này trong tay, thuộc hạ nhớ rõ đây là đồ vật của Tông chủ.” Tất Cảnh buông chén trong tay xuống, ánh mắt hướng vào mảnh ngọc trên tay gã. Nếu kẻ này không nhắc, có lẽ y đã quên mảnh ngọc này từng thuộc về mình. Một trăm năm trước, y tìm được một mảnh ngọc quý, bèn tặng cho Nhạc Chí. Nhạc Chí thích nó lắm, cứ mang trên người suốt ngày. Cho nên ngày đó, khi hắn đưa ngọc cho y, y còn tưởng rằng ngọc này là của hắn. Tất Cảnh nhìn chằm chằm vào mảnh ngọc đó một lúc lâu. “Quẳng đi.” “Vậy còn thi thể của hắn thì sao ạ?” Kẻ kia lại tiếp tục phá rối phong tình. Tất Cảnh uống một chén rượu mà mỹ nhân dâng, sẵng giọng: “Quẳng luôn.” Gã cai ngục nhận lệnh rồi rời khỏi. Tất Cảnh cầm lấy ly rượu mỹ nhân vừa rót, uống một hơi cạn sạch. Kẻ được truyền lệnh cũng không đến Lãnh Ngục, mà đi thẳng ra ngoài động phủ đó, rời khỏi Vạn Yêu Tông. Gã cai ngục vốn có gương mặt xấu xí đột nhiên biến thành một chàng trai anh tuấn. Chàng trai vươn ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve mảnh ngọc. “Lúc nãy ta đã làm hết sức rồi, dù ngươi chỉ còn lại thần hồn bám vào ngọc, gã Yêu Tông Vương đó vẫn không cần ngươi.” “Đường đường là Luyện đan sư cấp Mười, lại lâm vào kết cục thế này, buồn cười lắm thay.” “Ngươi còn thiếu ta một viên Tuyệt Tình Đan, ngươi chết rồi, ta tìm ngươi ở đâu bây giờ?” “Nhưng nếu bộ dạng của ngươi bây giờ và khi chuyển thế đầu thai cũng giống nhau, đều là thứ vô dụng cả, thì ngươi muốn chết ta cũng không cản làm gì, có điều, tuyệt đối đừng quên Tuyệt Tình Đan của ta đấy.” “Nhạc Chí, sao ngươi không nói gì hết vậy?” Sau một lúc lâu, một âm thanh yếu ớt vang lên. “Ta không biết Ngọc Thanh Tông Mục Sân, người được xưng là ‘Tu giả mặt lạnh’ lại là kẻ lắm mồm thế đấy.” “Ta muốn xem huynh lải nhải một mình được bao lâu.” “…” “Mục Sân, Tuyệt Tình Đan ta nợ huynh, kiếp sau sẽ trả.”