Thiên Vương II
Chương 1 : Phần 1: Thiên vương ở địa cầu
Edit: Ôn Khách Hành
Beta: Mimi, Mít
*****<img alt=C1 src="http://www.phongkieudabac.net/wp-content/uploads/2015/12/C1.jpg" data-pagespeed-url-hash=249294591 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Cảnh báo đỏ vang lên.
Tề Triệu và Thẩm Ngọc Lưu từ trong mơ giật mình tỉnh dậy, vội vàng chạy tới phòng chỉ huy của chiến hạm, nhìn thấy trên màn hình bệ điều khiển đồng thời lóe ra hai cụm chấm tròn dao động màu xanh lục, một trái một phải che kín lộ tuyến của phi thuyền Hải Tinh.
Thẩm Ngọc Lưu hỏi, “Cái gì đây?”
Tề Triệu đáp, “Cụm thiên thạch.”
“Công kích từ cả hai phía?’”
“Ngàn năm mới gặp một lần.”
“Chúng ta sẽ đâm vào?”
Hệ thống dự đoán của phi thuyền không ngừng tính toán và mô phỏng các lộ trình có thể bay, thế nhưng mỗi lần tính toán đều không cách nào tránh khỏi kết quả va chạm với hai cụm thiên thạch nọ. Về mặt chiến thuật mà nói, đây là hình thức vây đánh bọc sườn hoàn mĩ không còn gì để chê trách.
Thẩm Ngọc Lưu hỏi, “Thời khắc chứng kiến hệ thống phòng ngự hoàn hảo của phi thuyền Hải Tinh đã đến rồi?” Hải Tinh là loại phi thuyền mới nhất, khả năng phòng ngự và công kích của nó có thể đoạt được ngôi đầu trong số tất cả các loại phi thuyền cỡ nhỏ trong Thiên hà Mercenary.
Tề Triệu nhìn những chấm nhỏ màu xanh lục cuồn cuộn không ngừng, bình tĩnh mà tắt chuông báo động, mở ‘Bước nhảy không gian’ (*) ra, “Nếu như hệ thống Bước nhảy không gian mà Sở Anh Lan cung cấp đủ tin cậy, chúng ta có thể chờ đến lần sau mới kiểm chứng khả năng phòng ngự của Hải Tinh.”
(*) Bước nhảy không gian: cái này nó giống như dịch chuyển tức thời vậy -_-
Thân là vua của Thiên hà Mercenary, Tề Triệu rất có tầm nhìn, từ nửa năm trước đã mua hệ thống Bước nhảy không gian và lắp đặt trên phi thuyền Hải Tinh. Nhưng mối quan hệ vừa thù địch vừa đồng minh vô cùng vi diệu giữa Thiên hà Mercenary và Thiên hà Lion King khiến cho anh vẫn còn hoài nghi trình độ kiểm tra chất lượng của vị thái tử Lion King - Sở Anh Lan này. Đó cũng là lý do từ trước đến nay anh chưa hề phát triển sử dụng nó trên quy mô lớn.
Anh thiết lập chế độ tự động điều khiển cho phi thuyền, kéo tay Thẩm Ngọc Lưu chạy tới khoang cứu sinh.
Thẩm Ngọc Lưu kháng cự một chút, “Tôi không muốn lần nào cũng về nhà bằng khoang cứu sinh.”
Tề Triệu nói, “Hẳn là chúng ta phải tìm một cơ hội để nói chuyện về vấn đề làm sao nâng cấp trang thiết bị vũ trụ với người lãnh đạo ở Địa cầu.”
Thẩm Ngọc Lưu vừa ngồi vào khoang cứu sinh thắt dây an toàn, vừa gật đầu nói, “Thật mong đợi bọn họ sẽ mang kiệu lớn tám người khiêng phóng ra khỏi bầu khí quyển để đón chúng ta.”
Tề Triệu khép mắt nằm bên cạnh cậu.
Đây là một khoang cứu sinh dành cho hai người, so với khoang đơn thông thường lại càng kiến cố. Trong khoang có thiết lập hai bàn điều khiển nhỏ, cũng có thể coi như một phi thuyền mini có khả năng hoạt động độc lập.
Hệ thống Bước nhảy không gian đang đọc lộ trình, hiện tại còn cách thời gian khởi động một lúc nữa.
Thẩm Ngọc Lưu nắm lấy bàn tay Tề Triệu.
Tề Triệu cũng nắm lại tay cậu, giả bộ ra vẻ ung dung nói, “Cho dù hệ thống Bước nhảy không gian và hệ thống phòng ngự mất đi hiệu lực, với kĩ thuật của tôi, điều khiển khoang thuyền cứu sinh vượt qua cụm thiên thạch cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Thẩm Ngọc Lưu dùng ngón trỏ nhẫn nại vuốt ve từng ngón tay trên bàn tay Tề Triệu, đến khi đối phương không nhịn được mà siết tay, triệt để bao bọc lấy bàn tay của mình, cậu mới chậm rãi nói, “Thực ra lần này anh không cần phải theo tôi trở về.”
Tề Triệu thoáng dùng sức siết tay, nói, “Rồi sau đó ngẩng đầu ngắm trăng và biến thành hòn vọng phu sao?”
Cách dùng từ của người nọ khiến Thẩm Ngọc Lưu phải bật cười, nhưng cậu cũng không có hứng thú mà sửa lại. Từ sau khi Thẩm Ngọc Lưu tháo thiết bị phiên dịch xuống, tăng cường sử dụng ngôn ngữ của bọn họ, Tề Triệu cũng có qua có lại, chủ động học tiếng Trung. Hiện tại, thời điểm hai người ở riêng với nhau luôn có thói quen dùng tiếng Trung trò chuyện. Trình độ tiếng Trung của Tề Triệu đã vượt qua rất nhiều người ngoại quốc ở Trái Đất, sai sót giống như hôm nay cũng là một sai sót ở đẳng cấp tương đối cao.
Tề Triệu không thấy người nọ trả lời, nhịn không được lại hỏi, “Nếu cho cậu chọn lại một lần nữa, giữa Trái Đất và Thiên hà Mercenary, cậu sẽ chọn cái nào?”
Thẩm Ngọc Lưu không đáp.
Thời gian cậu trầm mặc càng dài, tâm tư của Tề Triệu cũng theo đó mà mỗi lúc một thêm trùng xuống. Một năm gần đây, vì để thích ứng với Thiên hà Mercenary, Thẩm Ngọc Lưu đã phải nỗ lực cũng như trả giá rất nhiều. Điều này khiến cho Tề Triệu thiếu chút nữa quên mất người nọ vốn bị cướp đi khỏi Trái Đất. Có thể là ‘nước chảy đá mòn’ căn bản chỉ là một câu chuyện đồng thoại. Đối với Thẩm Ngọc Lưu mà nói, sự quyến luyến Trái Đất cùng những bài xích dành cho hệ Thiên hà ngoại lai đã vững như bàn thạch không cách nào chuyển dời.
Thẩm Ngọc Lưu cảm thấy bàn tay đang nắm lấy tay mình càng lúc càng thêm dùng sức, sau cùng cậu lên tiếng, “Chọn anh.”
Tề Triệu sững sờ, “Cái gì?”
Thẩm Ngọc Lưu đang định giải thích, phi thuyền bỗng nhiên phát ra một tiếng ‘uỳnh’ đinh tai nhức óc, ngay sau đó trạng thái xóc nảy bắt đầu.
Khoang thuyền mất đi trọng lực. Bóng tối như một dòng nước cay nghiệt, hung hăng xâm lấn khắp mọi nơi trên thân thể bọn họ, tài tình mà cường hãn cướp đi giác quan cũng như mối liên hệ với thế giới bên ngoài. Tất cả chỉ còn là bóng đêm vô tận.
Ngay cả như vậy, hai bàn tay bọn họ từ đầu đến cuối vẫn đan chặt vào nhau, giống như đã thành một loại bản năng vậy.
Hơn mười giây ngắn ngủi, song lại dài như là cả một đời người.
Phi thuyền chậm rãi bình ổn trở lại.
Âm thanh một lần nữa lọt vào trong tai.
Hình ảnh một lần nữa hiện ra trước mắt.
Tứ chi từ từ có cảm giác, mà rõ ràng nhất chính là bàn tay đang bị Tề Triệu nắm chặt kia. Thẩm Ngọc Lưu thở ra một hơi áp khí đè nén bên trong lồng ngực, nhưng cậu vừa khẽ động, ngón tay liền cảm giác được một lực níu lại của đối phương. Xương khớp và da thịt nơi bàn tay hai người giao nhau gần như hòa thành một thể.
“Vô luận bao nhiêu lần, tôi cũng đều ghét Bước nhảy không gian.” Thẩm Ngọc Lưu nói. Đó cũng là lý do dù cậu biết rõ Bước nhảy không gian có thể rút ngắn hành trình, thế nhưng vẫn kiên quyết không dùng đến. Thời gian có quý báu đi chăng nữa, cậu cũng không muốn vì nó mà phải chịu khổ cực, huống chi ở bên cạnh Tề Triệu cũng không tính là lãng phí thời gian.
“Tôi ra ngoài xem trước, cậu ở lại đây.” Thời điểm Tề Triệu buông tay, da thịt hai người vẫn dính như kẹo cao su một lúc sau mới chịu tách rời.
Thẩm Ngọc Lưu ngẩng đầu, nhìn Tề Triệu đứng dậy. Người nọ có đôi chân dài thẳng tắp, đường cong thắt lưng tuyệt mỹ, kết hợp với vóc người cao lớn tạo thành một cây đại thụ hướng thẳng lên trời, nâng đỡ không gian hạn hẹp, khiến cho bầu không khí trở nên thoáng đãng tươi mát đến lạ kỳ.
Khi Tề Triệu đóng cửa khoang thuyền, vừa cúi đầu một cái đã bắt gặp ánh mắt chăm chú của Thẩm Ngọc Lưu. Anh nhướng mày, “Biểu tình hiện tại của cậu giống như là bà xã lưu luyến tiễn chồng ra cửa vậy.”
Thẩm Ngọc Lưu mỉm cười phản kích, “Đại khái là ông chồng kia quên không để lại tiền trợ cấp rồi đi.”
Tề Triệu mở khoang thuyền lần nữa, vươn tay ôm lấy mặt đối phương, “Trợ cấp như thế này có đủ hay không?”
Thẩm Ngọc Lưu bình tĩnh nói, “Vô luận là Trái Đất hay Thiên hà Mercenary, bạo hành gia đình đều là trái pháp luật.”
Tề Triệu cười cười, buông tay, đóng cửa khoang thuyền, đi về phía phòng điều khiển.
Phi thuyền dựa theo chỉ thị ban đầu, thẳng một lèo mà đi tới. Vũ trụ bên ngoài cửa sổ tối đen một mảnh an bình. Cụm thiên thạch lúc trước chỉ chớp nhoáng một cái trên màn hình rồi liền biến mất.
Tề Triệu nghe tiếng bước chân vang vọng phía sau, bất đắc dĩ quay đầu nhìn lại, “Tôi nhớ rõ đã nói rằng tôi muốn cậu ở lại khoang cứu sinh.”
“Đại khái là tôi quên mất không nói đồng ý rồi.” Thẩm Ngọc Lưu đi tới bên cạnh người nọ, lại bị anh ta ôm lấy bờ vai.
“Chất lượng của Bước nhảy không gian cũng không tệ lắm.” Tề Triệu nhìn vào thông báo phi thuyền còn cách Trái Đất nửa giờ hành trình ở trên màn hình, nói, “Sau khi trở về tôi sẽ đặt mua số lượng lớn.”
“Tôi không cho là vậy.” Thẩm Ngọc Lưu nói, “Nếu như nó thực sự tốt, hiện tại chỗ mà chúng ta đang đứng đây hẳn là phải nhìn thấy tầng khí quyển của Trái Đất rồi. Tôi nghĩ về phương diện định vị mục tiêu, trước mắt sản phẩm của họ còn cần cải tiến rất nhiều.”
“Cho nên…” Tề Triệu đã đoán được câu kế tiếp của người kia.
Thẩm Ngọc Lưu quả nhiên không phụ sự kì vọng anh, nói tiếp, “Chúng ta nên đòi giá bán sỉ chiết khấu cho các thiết bị chưa hoàn thiện mang tính mạo hiểm cao.”
“Ý kiến hay.” Tề Triệu rất không nguyên tắc mà thông đồng làm bậy với đối phương.
Bọn họ đậu phi thuyền ở phía sau mặt trăng, chuyển sang ngồi trên một khoang cứu sinh không bắt mắt, bắt đầu tiến vào tầng khí quyển.
Đây là lần thứ ba bọn họ dùng phương thức này để đi tới Địa cầu, thế nhưng lại là lần đầu tiên bị phát hiện. Khi hai chiếc máy bay chiến đấu xuất hiện trên phạm vi quét sóng của Rada, Thẩm Ngọc Lưu và Tề Triệu đồng thời sửng sốt.
Rõ ràng bọn họ đã quá tự tin vào trình độ khoa học kĩ thuật của Thiên hà Mercenary mà xem nhẹ nền khoa học của Trái Đất. Nơi này tuy rằng lạc hậu hơn nhưng cũng không còn ở trong thời đại của nông nghiệp nữa.
Tề Triệu quyết định lẩn trốn.
Thẩm Ngọc Lưu theo bản năng vuốt vuốt ngón út của mình, “Tôi có một dự cảm chẳng lành.”
Tề Triệu liếc mắt nhìn cậu ta một cái, “Cậu nghi ngờ kĩ thuật của tôi?”
“Tôi nghi ngờ vận khí của chúng ta.”
Lời này vừa dứt, Tề Triệu liền gia tăng tốc độ, nháy mắt bỏ lại hai cái xe kéo nhỏ ở tít đằng sau. Anh tìm một nơi yên tĩnh dừng lại, lặng lẽ mà diễu võ dương oai.
Thẩm Ngọc Lưu làm ngơ, quay đầu ra ngoài cửa sổ, quan sát phong cảnh xunh quanh, “Đây là chỗ nào?”
Tề Triệu lấy bản đồ Trái Đất ra, “Tôi nghĩ hẳn là… một nơi có cái tên ‘Hợp chủng quốc Hoa Kỳ’.” Anh ta kết nối với sóng truyền hình địa phương, trên màn ảnh xuất hiện một người đàn ông lớn tuổi, da trắng thân cao, âu phục phẳng phiu, nước miếng tung bay mà diễn thuyết ở trên khán đài, “Cư dân nơi này già như vậy.”
Thẩm Ngọc Lưu thờ ơ nghe người nọ nói mấy câu, vẻ mặt bỗng nhiên biến đổi, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Sao vậy?”
Thẩm Ngọc Lưu nói, “Bọn họ gọi người này là tổng thống.”
Tề Triệu nói, “Xem ra đây không phải là một gương mặt đại diện cho cả quốc gia.”
Thẩm Ngọc Lưu vẻ mặt kì quái, chậm rãi nói, “Nhưng theo tôi được biết, chuyện ông ta làm tổng thống đã là của sáu, bảy năm trước rồi.”
“Ông ta tái nhậm chức?”
“Không, hiến pháp không cho phép. Lực lượng kêu gọi cho ông ta tái nhậm chức đại khái chỉ đủ tổ chức một buổi biểu diễn, đã thế địa điểm còn phải đi gảy tổ chim (*) nữa kìa.”
(*) Gảy tổ chim: ý nói địa điểm hoang vu vắng vẻđến mức chim mò tới làm tổ
Tề Triệu đồng bộ giờ địa phương.
Ngày 15 tháng 3 năm 2008.
Sau khi kinh hãi ban đầu qua đi, Thẩm Ngọc Lưu và Tề Triệu dần dần tỉnh táo lại. Hai người bọn họ dùng phi thuyền cứu sinh mini dạo khắp một vòng Trái Đất, đối chiếu thời gian của từng nơi, cho đến khi tiêu hao hết toàn bộ năng lượng của phi thuyền Hải Giác mới không thể không chán nản mà thừa nhận, không phải hệ thống báo giờ của Mỹ xảy ra sự cố, mà bọn họ chính xác đã tới Trái Đất ở thời điểm sáu năm về trước.
Thẩm Ngọc Lưu nói, “Bây giờ không phải là tôi nên đi tới Thiên hà Mercenary để tìm Romania, cảnh báo anh ta không được phét bắt cóc tôi trong tương lai sao? Bóp chết căn nguyên, chúng ta sẽ không phải lưu lạc đến bước đường này.” Chính xác là nếu trước đây Romania không tới Trái Đất bắt trói cậu đi, cậu sẽ không quen biết Tề Triệu, Tề Triệu cũng sẽ không theo cậu đến Trái Đất này. Như vậy có nghĩa là tình huống trước mắt hoàn toàn không thể xảy ra.
Tề Triệu không vui bĩu môi, một lúc lâu sau mới nói, “Hoặc là xử lí Sở Anh Lan.” Tuy rằng không có bất luận chứng cớ gì, nhưng cả Tề Triệu và Thẩm Ngọc Lưu đều vô cùng ăn ý mà cho rằng, đầu sỏ gây ra tất cả chuyện này chắc chắn chính là cái hệ thống ‘Bước nhảy không gian’ vẫn còn chưa hoàn thiện kia!
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng hiểu những lời vừa mới nói ra chẳng qua chỉ là oán giận nhất thời mà thôi.
Thẩm Ngọc Lưu duỗi thẳng cơ thể, “Được rồi, tổng kết toàn bộ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mà tôi đã từng xem, việc chúng ta cần làm bây giờ là bảo trì nguyên trạng, tránh thay đổi hướng đi của lịch sử, tạo ra những hậu quả không thể vãn hồi. Dù sao trong trí nhớ của tôi lúc trước, cũng không có một ‘tôi’ khác xuất hiện, chứng minh hiện tại tôi không hề nhờ ‘tôi’ của quá khứ giúp đỡ.”
Tề Triệu nói, “Cậu của quá khứ đương nhiên cũng không gặp được tôi sớm như thế này.”
Thẩm Ngọc Lưu nhún vai.
Tề Triệu lại nói, “Cậu biết cậu trong quá khứ không hề gặp chúng ta, nhưng làm sao biết những người khác có từng gặp gỡ chúng ta hay không? Cũng không thể cứ nằm dài ở đây mà đợi đi?”
Căn cứ vào nguyên lý hiệu ứng cánh bướm (*) thì có lẽ việc bọn họ ngồi đợi ở chỗ này cũng khiến lịch sử bị bóp méo. Thẩm Ngọc Lưu liếm liếm cánh môi, “Hoặc là chúng ta làm một thí nghiệm.”
(*) Hiệu ứng cánh bướm: Butterfly effect:là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn vềđộnhạy cảm của hệđối với điều kiện gốc. Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đóđãđược nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm cóđềcập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian.
“Thí nghiệm gì?”
Thẩm Ngọc Lưu nói, “Hiện tại tôi sẽ liên hệ với một người bạn, xem thử hiện tại nếu như tôi tiếp xúc với anh ta ở trong quá khứ, vậy thì chúng ta ở hiện tại có bị ảnh hưởng hay không. Đương nhiên, để đảm bảo an toàn của cả hai, tốt nhất trước tiên chúng ta liên lạc bằng điện thoại.”
Tề Triệu tán thành vô điều kiện.
Bạn bè của Thẩm Ngọc Lưu chỉ đếm được trên đầu ngón tay, vài dãy số hữu hạn đương nhiên cậu có thể dễ dàng thuộc làu làu.
Tề Triệu nhìn cậu thông thạo bấm số điện thoại của người kia, lơ đễnh nói, “Xem ra quan hệ giữa cậu và cậu ta rất tốt.”
Đầu dâu bên kia rất nhanh tiếp máy.
“Buổi chiều tốt lành, thật xin lỗi khi quấy rầy cậu vào lúc này, tôi gặp phải một chút phiền toái…”
Đối phương hỏi, “Anh là ai?”
“Cậu không nhận ra giọng của tôi? Cậu hẳn là nên đi kiểm tra tai một chút… Được rồi, tôi là Thẩm Ngọc Lưu.” Thẩm Ngọc Lưu vừa mới nói xong, đầu dây bên kia tức thì gác máy.
Tề Triệu đang vểnh tai lắng nghe, lúc này mới lộ ra bộ dáng tươi cười, “Tôi thu hồi câu vừa nãy, phải là ‘có lẽ cũng không tệ lắm’.”
Thẩm Ngọc Lưu nhìn chằm chằm vào điện thoại một hồi lâu, đột nhiên hỏi, “Anh vừa nói hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“Ngày 15 tháng 3 năm 2008.”
Thẩm Ngọc Lưu cười khổ, “Tôi biết vì sao cậu ta lại cúp điện thoại của tôi rồi.”
Tề Triệu hỏi, “Vì sao?”
“Bởi vì khi đó tôi đang ngồi đối diện cậu ta.” Chính chủ còn đang ở trước mặt, kẻ gọi tới đương nhiên phải là lừa đảo rồi. Đáp án này căn bản không cần suy nghĩ. Thẩm Ngọc Lưu dừng một chút, lại nói, “Nhưng cuộc điện thoại này cũng đã nghiệm chứng được một điều, đó là hành động hiện tại của chúng ta quả thực sẽ ảnh hưởng tới quá khứ, hơn nữa đã ảnh hưởng rồi.”
Thoáng cái Tề Triệu đã hiểu ra, “Ngày đó cậu cũng thấy bạn cậu tiếp một cuộc điện thoại như thế này?”
“Đúng vậy, tôi còn nhớ rõ lúc ấy tôi đã nói…”
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
83 chương
25 chương
21 chương
163 chương
23 chương
34 chương