Nhìn thấy nó đi xuống hắn hỏi: - Thay xong rồi à? Sao lâu thế? Thôi ra bàn ngồi ăn nhanh đi còn đi học, muộn rồi. Nó kéo ghế ngồi đối diện với hắn. Bây h hắn mới để ý đến đôi mắt sưng mọng của nó, hắn lo lắng hỏi: - Mắt cô sao thế? Cô lại khóc à? Nó im lặng chăm chú ăn mà ko nói gì. Thấy nó như vậy lòng hắn quặn thắt: - Cô sao vậy? Sao cô lại khóc nhiều đến mức để mắt sưng lên thế kia? Có chuyện gì sao nói cho tôi nghe đc ko??? Nó buồn bã đứng dậy nói: - Tôi ăn xong rồi. Nó bc ra phòng khách, để lại hắn với nỗi buồn khó tả. Hắn ăn xong rồi thu dọn. Bc ra phòng khách hắn nói với nó: - Cô lên lấy cặp xuống đi, tôi chở cô đi học. Sau khi lấy cắp xong nó bc ra sân, chỗ hắn đang đợi: - Cô đội vào- hắn nói với nó. Nó nhận lấy mũ bảo hiểm rồi ngồi đằng sau hắn. Vẫn như lần trước hắn dặn nó ngồi cẩn thận. Nhưng lần này nó ko ôm hắn nữa thay vào đó là nó vịn tay vào khung xe. Hành động này của nó đã làm hắn cảm thấy rất hụt hẫng. hắn ko biết từ tối hôm qua đến h sao nó lại buồn như vậy. Ko lẽ nó buồn vì hắn đùa với nó rằng chị Bỏa Linh là vị hôn thê của hắn. Nếu vậy chẳng khác nào nói rằng là nó thích hắn, ko thể nào có chuyện đó đc. Với lại hắn chắc chắn rằng nó ko buồn ví chuyện đấy đc vì ở cái trường Royal này ai chả biết hắn và chị Bảo Linh là 2 chị em ( thằng này ngố nhỉ vừa mới vào trường thì sao biết đc). Vậy thì nó buồn vì chuyện gì??? Đang suy nghĩ lan man thì hắn nhận ra rằng mình đã đến trường. Đi thẳng vào nhà gửi xe, hắn và nó bây h là trung tâm chú ý của mọi người. Ai cũng ngỡ ngàng ko hiểu tại sao hắn lại trở nó đi học, đây là lần đầu tiên mọi người thấy hắn trở 1 đứa con gái khác ngoài chị Bảo Linh. Hắn dừng xe cho nó xuống, nó trả mũ rồi lững thững bc vào lp với khuôn mặt buồn bã. Từ xa thấy nó, Tuấn chạy lại: - Chi đến sớm vậy. Sao hôm nay Chi lại đi cùng Ken. Mắt Chi bị sao thế. Chi khóc ak- Tuấn hỏi dồn dập với bộ dạng lo lắng. - Mình ko sao- nó trả lời bằng giọng mệt mỏi. Nói rồi nó bỏ về lớp để lại Tuấn với khuôn mặt khó hiểu đúng luk đấy thì: - Mày đứng đực ra đay làm gì- hắn quàng vai Tuấn hỏi. - Mày có nhìn thấy Chi lạ ko??? Trông cô ấy gầy quá. - Mày cũng thấy thế ak??? Tao hỏi nhưng cô ta ko nói gì. Mà sao mày lại lo cho Chi thế.- hắn hỏi bằng giọng ngờ vực. - Tao...tao...thích Chi. - CÁI GÌ- hắn bất ngờ hét to. Làm những người trên sân trường đều chú ý đến. - Mày nhỏ cái mồm thôi- Tuấn giơ tay lên ra vẻ cầu xin. - Xời ơi!!! Ai mày chả nói là thích- hắn phẩy tay nói. Ko lần này là thật, ko giống với những lần khác, Tao thích Chi thật lòng. - Ừm nhưng mày thích con nhỏ đó từ bao h??? - Tao ko biết. Câu nói của Tuấn làm hắn cảm thấy sợ. Sao hắn lại sợ, và hắn sợ gì??? Ko lẽ hắn sợ nó sẽ thích Tuấn, sợ mình sẽ mất nó... nhưng tạ sao hắn lại sợ những điều đấy. Thấy thằng bạn đứng im như tượng, Tuấn hỏi: - Mày làm sao thế? - Ak...ak...ko sao. Nhưng mày thích Chi thì liên quan gì đến tao. - Ừm... tao định nhờ mày. - Nhờ gì? - Nhờ mày nghĩ cách chiều nay tao sẽ tỏ tình với Chi. -HẢ... - Mày nhỏ cái mồm lại giùm tao đc ko Ken. - Ư...ừm. Nhưng sao mà vội thế. - Ko biết... chắc là vì tao thích Chi. - Ừm... nhưng cái này thì tao chịu. Mày đừng hỏi tao, tao ko biết gì hết thôi tao lên lớp đây. Tuấn ngỡ ngàng trước thái độ lạ lùng của thằng bạn. Tuấn đâu biết rằng hắn làm thế là để che giấu đi 1 mớ cảm xúc hỗn độn bên trong. Và dường như cũng chính luk này hắn nhận ra hắn đã yêu nó. Hắn đang bối rối thật sự. Hắn ko biết nên chọn gì giữa tình yêu và tình bạn nữa. Hắn phải làm sao đây. Chiều nay Tuấn- thằng bạn chí cốt của hắn sẽ tỏ tình với người hắn yêu. Hắn phải làm sao đây. Hắn đang cảm thấy rối bời và lúng túng thật sự.