Nhóc con, nghiện kẹo
Chương 4
-Cô nghĩ ba, mẹ có bao nhiêu cổ phần trong công ty ba tôi mà cô muốn công ty ba tôi phá sản thì phá sản hả? Đã lùn thì đừng với cao quá!-tên đó vừa nói chữ lùn vừa lấy tay xoa đầu rồi còn đẩy cô sang 1 bên
Mặt cô từ đỏ chuyển sang tím rồi dần dần đen lại. Trương Bối móc trong túi ra chiếc điện thoại, bấm bấm gì đó
-Alo, ba hả? Con muốn công ty Hoàng Phúc phải phá sản. Ba mau rút hết 60% số cổ phần của công ty T&B ra khỏi công ty Hoàng Phúc
Tất cả mọi người nghe thấy công ty T&B thì liền run sợ. Tên đó xanh mặt, quay sang nhìn cô rồi nở nụ cười gượng:
-Tiểu thư là Lâm Trương Bối sao?
Cô nhẹ nhàng gật đầu làm ten đó mặt càng ngày càng xanh xao. Ngay lúc đó, Bảo Ngọc đi đến, nó mặc chiếc đầm ôm sát màu đỏ, cùng đôi giày cao gót màu đen. Khuôn mặt còn được trang điểm rất cẩn thận. Nó ngạc nhiên, đi lại phía cô:
-Mày....
Không đợi Bảo Ngọc nói xong, cô liền nói:
-Mày chia tay với hạng người này là tốt nên không cần giấu tao.
Nói rồi, cô nắm tay nó bước đi. 4 người kia cũng bước đi theo nhưng mỗi người lại theo đuổi 1 suy nghĩ khác nhau. Trương Bối đứng lại, lấy tay quạt quạt cho hạ hỏa.
-Đi chơi đi! Chứ không là tao phát hỏa đó!
-Nhưng hồi nãy, tao đi dạo phố rồi nhận được cuộc gọi của Đình Luân nên bắt taxi đên đây. Không đi xe-Bảo Ngọc nói một cách thản nhiên, rồi từ tốn bước đi
Trương Bối quay sang, nhìn tụi kia, giọng nói có phần bực bội và hách dịch:
-Đi siêu thị
Sau đó, Bảo Ngọc và Trương Bối lên xe của Đình Luân và Long Dương và phóng nhanh đến siêu thị gần đó. Hai anh em kia thì lắc đầu ngan ngán rồi cũng lái xe đi nhanh cho kịp. Cô lấy trong túi ra 2 cây kẹo, đưa cho Bảo Ngọc. Bỗng nhiên, nó hét lên:
-Ê! Kẹo hương cam mày ơi!
Cô giật mình nhìn lại, và mình cây kẹo bằng con mắt thèm thuồng nhưng rồi cũng phải văng đi. 2 người kia, tuy lái xe nhưng cũng thấy được hành động quăng kẹo của 1 đứa nghiện kẹo như Trương Bối. Cả 2 khá bất ngờ, Long Dương thuận miệng liền hỏi:
-Không phải Candy Nil rất thích ăn kẹo sao?
-Nó bị dị ứng với hương cam-và ngay sau đó nhận được câu trả lời từ Bảo Ngọc, nó biết cô sẽ không bao giờ muốn nhắc đến từ cam
Vì sao, ư!? Là vì hồi nhỏ, có lần Bảo Ngọc mua nhầm cây kẹo hương cam cho cô, sao khi cô ăn xong thì cả người nổi những chấm đỏ, lại nóng rang lên. Đó chỉ là cây kẹo hương cam. Còn nhớ một lần, Bảo Ngọc làm nước cam cho Trương Bối, lần đó cô phải nhập viện. Sau đó, mẹ cô đã bắt cô không được ăn kẹo trong thời gian ở bệnh viện vì sợ ăn kẹo vào sẽ không tốt. Kể từ đó, Trương Bối thù nhất là từ cam. Và khi nhắc đến chuyện này, Bảo Ngọc lại có dịp cười sặc sụa. Cuối cùng, tất cả đã có mặt tại siêu thị lớn nhất thành phố.
-Hôm nay, tao sẽ làm đồ ăn đãi mày ăn, ha Tiểu Bối-nó nói kèm nụ cười làm điêu đứng mấy anh chàng xung quanh
-Ok, mà mọi người ở lại dùng bữa luôn. Dù gì bữa sáng cũng chưa được ăn-đang vui vì sắp có đồ ăn thì mặt cô lại tối lại vì chuyện khi nãy
Tất cả đồng ý. Tụi nó đi dạo vài vòng và cũng bắt đầu có vài sự cố không hề nhỏ xảy ra. Bắt nguồn từ việc, có fan của Trương Bối và Long Dương ồ ạt xin chữ kí và chụp hình cho đến việc có 1 số người đang theo đuổi Bảo Ngọc thấy nó thì đuổi theo rồi lại vụ việc Đình Luân, Mạnh Thiên và Mạnh Phong bị những cô gái chạy đến làm quen vì độ đẹp trai và baby cute của họ. Cuối cùng, cũng được bảo vệ giải tán bớt. Tụi nó lại được bình yên mua đồ. Đầu tiên, Trương Bối mua kimchi, mì Hàn Quốc cọng to. Bảo Ngọc lại không sơ sài như vậy, cô mua rất chu đáo, nào là đậu hũ trứng, bắp, cà chua, rong biển, rau củ tươi,... Đến đoạn mua đồ ăn vặt. Cô nhất quyết mua kimbap nhưng nó lại đòi mua đồ về làm
-Mua luôn cho lẹ, đỡ tốn công làm-Trương Bối nói như quát
-Làm sẽ ngon và rẻ hơn-Bảo Ngọc cũng không vừa, ngang nhiên cãi lại
4 người kia trơ mắt ra nhìn cái độ trẻ con của tụi này. Tự nhiên Bảo Ngọc hơi choáng, rồi ngất xỉu. Cô chạy lại đỡ, khuôn mặt thốt hoảng, có phần sợ sệt và lo lắng. Mạnh Phong chạy lại bế nó chạy nhanh đến bệnh viện, cô khụy chân xuống, cả người run bần bật. Trương Bối bắt đầu sợ, sợ đến xanh mặt. Mạnh Thiên chạy lại, cõng nó trên lưng, dùng giọng nói ấm áp của mình để an ủi cô. Rồi chạy theo, tụi kia. Đình Luân và Long Dương nhìn bằng cặp mắt không mấy quan tâm rồi đi đến bar.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
158 chương
31 chương
58 chương
32 chương
27 chương
43 chương