Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 151 : lễ trao giải

Hình Uy vội vàng xuống xe, chạy vội lên phía trước và gọi với theo: “Cậu chủ, vừa rồi đã điều tra rồi, thì ra là không lâu trước đó cậu chủ nhỏ Trình Trình có đăng ký tham gia cuộc thi hội họa nhi đồng quốc tế Andrea Belotti, với lại còn đoạt được giải thưởng lớn, danh sách trao giải thưởng đêm nay cũng sẽ có tên của cậu chủ nhỏ Trình Trình.” Thực tế thì bản thân Hình Uy cũng rất bất ngờ, hôm nay anh theo cậu chủ đi vội để kịp chuyến bay sáng sớm bay thẳng đến Sydney, họ vừa đến chỗ ở của cậu chủ nhỏ Trình Trình ở Sydney thì mới phát hiện vườn không nhà trống, cậu chủ nhỏ không có ở đó! Nghĩ thôi cũng biết mặt Bắc Minh Thiện khó chịu đến mức độ nào, khó khăn lắm anh mới hạ quyết tâm cố tình bay đến Sydney để thăm Trình Trình, nào ngờ không những không thấy con đến đón, mà đến nơi con ở cũng không thấy con đâu. Ngay trước khi Bắc Minh Thiện lên cơn tức giận thì Hình Uy đã nhanh chóng lanh trí gặng hỏi hai người giúp việc. Sau khi hỏi ra mới biết thì ra tối nay cậu chủ nhỏ Trình Trình đã đến buổi trao giải ở nhà hát Sydney! Hình Uy vốn biết kỹ thuật hội họa của cậu chủ rất giỏi, đặc biệt là về lĩnh vực kiến trúc, có thể nói cậu chủ là thiên tài! Nhưng điều anh không ngờ là cậu chủ nhỏ Trình Trình nhỏ như vậy đã kế thừa khả năng hội họa thiên phú của cậu chủ, chỉ một lần tham dự đã dễ dàng đoạt được giải thưởng quốc tế Andrea Belotti, giải thưởng quốc tế Andrea Belotti này là giải thưởng có uy tính lớn lừng lẫy trong lĩnh vực hội họa chứ không phải dạng tầm thường đâu! Hình Uy cảm thấy hãnh diện thầm tán dương trong lòng. Dưới bầu trời đêm, đôi mắt sáng ngời của Bắc Minh Thiện khẽ nhíu lại, anh nhìn thoáng qua nhà hát lớn Sydney tráng lệ, khóe môi nhếch mép cười: “Hình Uy, bỗng nhiên tôi hơi tò mò, không biết con tôi chinh phục được những vị giám khảo quốc tế đó bằng tác phẩm như thế nào?” “Hì hì, cậu chủ đi vào trong thì sẽ biết ngay thôi mà?” Hình Uy trả lời anh, trên tay cầm vé của hàng ghế VIP, chứng tỏ khả năng xử lý việc của anh tốt đến mức độ nào. Bắc Minh Thiện khẽ nhíu mày, câu tiếp theo lại lạnh lùng đến khác thường, giống như là nghiến răng mà phát ra từng câu chữ: “Nhưng mà tôi càng thắc mắc hơn là vì lý do gì mà có thể khiến cho con trai tôi đến cả việc nhận giải thưởng cũng phải lén lén lút lút như vậy?!” Hình Uy khẽ rùng mình. Sau đó Bắc Minh Thiện cũng ung dung cất bước đi vào bên trong nhà hát… Khán phòng buổi lễ trao giải cực kỳ náo nhiệt, không còn chỗ trống! Bài diễn thuyết thuyết trình của buổi lễ trao giải đang dõng dạt vang lên ở trên sân khấu. Phía bên dưới là các bạn nhỏ với đủ màu da và cùng với ba mẹ của họ đang ngồi theo dõi buổi lễ long trọng. Giải thưởng Andrea Belotti được phân loại bao gồm các giải thưởng như sau: mười giải danh dự, năm giải huy ấn vàng, ba giải táo vàng và một giải thưởng lớn Andrea Belotti của năm! Lọt vào danh sách những giải thường này là các tác phẩm của các bạn nhỏ đến từ các quốc gia trên thế giới, những tác phẩm này mang đến cảm giác rung động cho người xem và chứng minh khả năng sáng tạo, đồng thời cũng là trào lưu tươi mới cho giới hội họa trong tương lai. Bắc Minh Thiện bước vào bên trong hội trường, ánh sáng hội trường có chút tối, trái ngược hoàn toàn với ánh sáng chói lóa trên sân khấu. Anh đi dọc theo thảm trải dài đến vị trí hàng ghế đầu tiên ở trung tâm và ngồi vào ghế VIP! Hình Uy cũng đi theo và ngồi xuống bên cạnh cậu chủ của mình. Trên sân khấu, một vị người Úc bản địa cầm micro vẫn đang tiếp tục giới thiệu chương trình bằng tiếng anh lưu loát của mình! “Xin chào quý ông quý bà và các bạn nhỏ dễ thương của chúng ta, giải thưởng tiếp theo sau đây là giải táo vàng! Xin mời ba vị chủ nhân của giải thưởng táo vàng bước lên phía trước sân khấu… và khách mời trao giải thưởng cho ba bạn nhỏ tài giỏi của chúng ta là ông Thomas bậc thầy trong giới hội họa đến từ nước Anh!” Ngay lập tức, bên dưới khán đài vang lên tràn vỗ tay… Ở bên ngoài hội trường, Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình gần như tìm hết nguyên cái nhà hát vẫn không tìm được Dương Dương, hai mẹ con lo lắng đứng ngồi không yên. Những tin tức về trẻ em bị bắt cóc đem đi bán thường phát trên ti vi bất chợt hiện lên trong đầu cô khiến cho cô toát đầy mồ hôi hột. Bên trong hội trường thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nhạc và tiếng vỗ tay nhiệt liệt… Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, mặt cô tái mét, nhưng cô vẫn dịu dàng xoa tóc Trình Trình và nói: “Con trai yêu, hay là con vào trong nhận thưởng trước đi, mục đích của mẹ hôm nay là muốn nhìn thấy con nhận giải thưởng mà, mẹ không muốn con bỏ qua buổi lễ đáng quý như vậy, nhưng Dương Dương lại đi lạc ngay giờ phút quan trọng…” không đợi Cố Hạnh Nguyên nói xong, mắt Trình Trình đột nhiên sáng lên: “Mẹ, có khi nào Dương Dương đã vào trong hội trường rồi không?” Cố Hạnh Nguyên ngẩng lên nhìn: “Thật không? Chi Lâm đang tìm ở ngoài quảng trường cũng chưa hồi âm, bên trong nhá hát chúng ta cũng đã tìm ở mọi ngóc ngách rồi, giở chỉ còn mỗi hội trường thôi…” “Dương Dương rất thích chỗ náo nhiệt! Mẹ, chúng ta mau vào bên trong tì đi!” Trình Trình càng nói càng cảm thấy rất có thể, vì thế cậu bé liền kéo Cố Hạnh Nguyên chạy vội vào hội trường… Cố Hạnh Nguyên nắm chặt nắm tay: “Nếu để mẹ bắt được mẹ sẽ đánh cho trận, thật bực mình…” Hai mẹ con bước vào hội trường rộng lớn với ánh sáng có chút tối, nhưng không khí trao giải thưởng vẫn rất náo nhiệt… Cố Hạnh Nguyên nhìn lướt qua hình ảnh trên sân khấu, rồi cúi xuống nhỏ tiếng nói với Trình Trình: “Con trai yêu, con đi tìm dãy ghế bên trái, mẹ đi tìm dãy bên phải, sau đó chúng ta sẽ cũng nhau tìm dãy giữa, ai mà phát hiện ra Dương Dương thì nhanh chóng chạy đến chỗ dễ nhìn thấy nhất để đối phương nhìn thấy, hiểu không?” “Dạ, con biết rồi!” Trình Trình gật đầu. Hai mẹ con chia hai đường, lần theo ánh sáng có phần tối của hội trường để tìm kiếm… Nhưng! Trình Trình nhanh chóng đi một vòng khu ghế khách ngồi bên trái, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Dương Dương, thế là cậu bé lại nhanh chóng vòng qua dãy giữa để tìm… Cố Hạnh Nguyên cũng đảo một vòng khu bên phải, cũng không phát hiện được gì. như vậy, chỉ còn khu vực dãy ghế trung tâm… Trình Trình chạy đến khu ghế trung tâm! Bất ngờ đèn của toàn hội trường vụt tắt! Cố Hạnh Nguyên có chút hoảng hốt vội dừng bước. Giây tiếp theo, một ánh đèn rọi thẳng vào vị trí trung tâm của sân khấu! Và sau đó tiếng nhạc long trọng vang lên… Không lâu sau, người dẫn chương trình mặt tươi cười lên tiếng nói bằng tiếng anh! “Thưa quý bà, quý ông và các bạn nhỏ thân mến, giây phút quan trọng nhất của buổi lễ đã đến… tiếp theo sau đây, giải thưởng mà chúng tôi chuẩn bị trao phát chính là giải thưởng vinh dự cao nhất của cuộc thi hội họa thiếu nhi quốc tế Andrea Belotti năm nay: giải thưởng lớn của năm!” “Thưa quý bà, quý ông và các bạn nhỏ, giây phút xúc động nhất của buổi lễ phát thưởng trao giải năm nay đã đến… tiếp theo sau đây, chúng tôi xin trao phát giải thưởng vinh dự cáo nhất của cuộc thi hội họa thiếu nhi quốc tế Andrea Belotti: giải thưởng lớn của năm! Giải thưởng lớn duy nhất thuộc về một bạn nhỏ năm tuổi đến từ Châu Á, thiên tài hội họa nhỏ tuổi Stern.Qi, chúng ta dùng trào pháo tay nhiệt liệt hoanh ngênh bạn lên sân khấu nhận giải nào!” Tiếng giới thiệu của người dẫn chương trình vừa dứt, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay rần rần kéo dài đến gần ba phút… Bên dưới khán đài, Bắc Minh Thiện ở dãy ghế VIP đầu tiên vẫn bình thản. Gương mặt nghiêm túc thường ngày của Hình Uy ngay lúc này đây cũng bị kích động, anh cũng không nhịn được vỗ tay mạnh hơn để cổ vũ hoan hô cậu chủ nhỏ Trình Trình! Nhưng, với Cố Hạnh Nguyên ở dưới khán đài, giây phút này đây đang rất căng thẳng, theo quán tính, cô liên đảo mắt tìm kiếm bóng dáng của Trình Trình, nhưng xung quanh tối quá, cô không nhìn rõ được ai với ai. Cô nhanh chân đi về hướng sân khấu và lẩm bẩm trong lòng: Trình Trình, đến con rồi, mau lên nhận giải đi con yêu… Còn về phía Trình Trình đang đứng bên dưới khán đài, cậu bé căng thẳng khi nghe tên mình được xướng lên, rồi theo quán tính, cậu cũng cất bước chạy lên sân khấu! Nhưng ngay khi cậu bé còn cách sân khấu khoảng mười mét thì trên sân khấu có điều bất ngờ xảy ra! Một bục tròn nhỏ từ từ được nâng lên, một cậu bé mặc bộ lễ phục mà trắng xuất hiện dưới ánh đèn! Mái tóc đen của cậu bé được vuốt gel tạo kiểu càng làm tôn lên vẻ bảnh trai của cậu, cậu bé còn đưa ra kiểu tạo dáng rất đặc biệt, trước ngực còn đeo cái máy ảnh màu đen. “Trời…” Chủ nhân của giải thưởng lớn nhất năm vừa xuất hiện đã khiến toàn hội trường ồn ào hẳn lên! Xuỵt~, Trình Trình ở dưới khán đài cũng vừa kịp thắng lại! Hai má cậu có chút co giật… Cố Hạnh Nguyên bất ngờ! Cô không dám tin vào hai mắt của mình. Cậu bé trên sân khấu chính là Dương Dương mà mọi người đang tìm kiếm! Bắc Minh Thiện ngồi trên ghế nhìn bộ dạng của cậu bé trên sân khấu, anh khẽ nhếch môi, cậu nhóc hàng nhái này còn muốn làm anh mất mặt trước mặt bao nhiêu người theo dõi sao? Hình Uy ngồi ở dưới khán đài kích động hô hoán: “Giỏi lắm, cậu chủ nhỏ Trình Trình!” Bốp bốp bốp~, liền sau đó tiếng của anh bị tiếng vỗ tay che lấp đi….. “Các vị khách mời thân mến, đây chính là Stern-cậu thiên tài hội họa nhỏ bé đọat giải thưởng lớn trong năm! Chúng ta hãy cùng nhìn vào màn hình lớn, trên màn hình lớn đang xuất hiện tác phẩm của cậu bé họa sĩ nhí Stern!” mang đến cho người xem phản ứng đầu tiên chính là khiến cho họ nhớ đến câu chuyện, câu chuyện nói về quá trình đi tìm mẹ của các chú nòng nọc con, có bao nhiêu chuyện dở khóc dở cười xảy ra trong suốt quá trình tìm mẹ, và còn gặp phải rất nhiều mối nguy hiểm, cho đến khi tìm thấy ếch mẹ, khoảnh khắc các chú nòng nọc con sà vào lòng mẹ, thứ tình cảm mẹ con không từ gì có thể diễn tả này đã làm cảm động cả thế giới. Mà tác phẩm của Stern lại là Nòng nọc con không tìm mẹ. Người dẫn chương trình vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đổ dồn vào màn hình lớn! Ồ! Bức vẽ có màu sắc thật chói lóa, thiết kế độc đáo và mới lạ! màu sắc tương phản được phối rất đẹp! Điều nằm ngoại dự kiến của mọi người chính là trong bức tranh không hề xuất hiện hình ảnh hồ nước, cũng không có con ếch nào. Mà có vẻ bức tranh này có hơi hướng trừu tượng, mơ hồ có thể nhìn thấy được thấp thoáng bên trong tử cung của cơ thể mẹ có hai con nòng nọc treo ngược, một con là nòng nọc đen, ngoan ngoãn yên lặng treo ngược, con còn lại có màu trắng thì có vẻ hiếu động hơn, nhìn có vẻ như đáng lắc lắc cơ thể mình… Stern còn chọn dùng sắc thái bóng chồng 4D để miêu tả, khiến cho người xem khi thay đổi góc độ nhìn, thị lực của họ sẽ sản sinh sự động đậy, giống như con nòng nọc trắng đang vặn vẹo cơ thể một cách sinh động… Bức tranh tĩnh như vậy lại âm thầm ẩn chứa trạng thái tranh động, sinh động hiện ra trong tầm nhìn của người xem. Vì sao nòng nọc con không đi tìm mẹ? Hai chú nòng nọc con vì sao lại treo ngược? Rồi vì sao con nòng nọc đen lại ngoan ngoãn yên lặng, giống như có chút bi thương; còn chú nòng nọc trắng còn lại thì rất hoạt bát? Vì vậy nên bức tranh dễ dàng khiến cho người xem có cảm nhận mãnh liệt về sắc thái, một chút bi thương được lan tỏa ra… Bắc Minh Thiện ở dưới khán đài sau khi nhìn thấy bức tranh của Trình Trình, bất giác chân mày anh khẽ nhíu, trong ánh mắt anh hiện lên chút gì đó như khen thưởng, đồng thời cũng có một chút tò mò nghi ngờ. Riêng Hình Uy cảm thấy bức tranh này rất đẹp, ngây thơ, nhưng lại ẩn hiện mặt tối của câu chuyện cổ tích, chả trách bức tranh đó lại xuất chúng nổi bật trong hàng chục nghìn tác phẩm. Còn về phần Cố Hạnh Nguyên, phút chốc mặt cô nước mắt đầm đìa sau khi xem xong bức tranh!