Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 152 : hai người giống y như nhau

Cô hiểu, cô chỉ cần một giây là có thể hiểu bức tranh của Trình Trình. Nòng nọc nhỏ tại sao không đi tìm mẹ? Vì nòng nọc nhỏ không thể… Tại sao hai con nòng nọc nhỏ lại treo ngược? Vì chỉ lúc treo ngược, nước mắt mới không rơi xuống… Tại sao một con ưu thương một con lại hoạt bát? Vì con nòng nọc ưu thương, mới là con nòng nọc thật sự không đi tìm mẹ… Mọi người chấn động! Không thể tin được bức tranh “Nòng nọc con không tìm mẹ” lại được tạo nên từ bàn tay của một cậu bé 5 tuổi. Trước hết không nói đến kỹ năng hội họa xuất sắc của đứa trẻ này, chỉ riêng hàm ý sâu xa của bức tranh này cũng vô cùng tuyệt diệu rồi. Trong lòng những đứa trẻ 5 tuổi thì đều là những thứ như ánh sáng rực rỡ, sự nhiệt huyết,… nhưng trong mắt của đứa trẻ này, cảm nhận về thế giới bên ngoài cùng với con người đều vượt xa về mặt tình cảm và cảm giác. Nhưng đứa trẻ Stern này, vẽ lên bức tranh thể hiện tử cung của người mẹ, đó là nơi sinh ra con người, cũng là nơi khởi nguồn của yêu thương… Tiếp đến, nữ ca sĩ bước đến trước mặt Dương Dương, lấy micro mỉm cười cảm thán… “Hi, Stern, bức tranh “Nòng nọc con không đi tìm mẹ” của con thật sự khiến người khác kinh ngạc! Nào, hãy chia sẻ với mọi người, linh cảm nào để con sáng tác lên bức tranh này, và câu chuyện đằng sau bức tranh, có được không?” Dương Dương lúc này mới rời mắt khỏi màn hình lớn. Cậu bé nhếch môi, giống như trời sinh đã vô cùng hưởng thụ cảm giác được mọi người ngước nhìn! Cậu bé nhướng đôi lông mày nhỏ một cách ngạo mạn, tranh vẽ của Bắc Minh Tư Trình, cũng chỉ có vậy thôi! Hừ, cái quả cầu gai đầy màu sắc đó là ngựa thần à? Cậu bé không nhanh không chậm vỗ vai, cố ý làm dáng vẻ ngầu lòi đẹp trai, nhướng mày, không chút khách khí cướp mic trong tay MC, hắng giọng, dùng tiếng Anh trả lời… “Hừm, linh cảm để sáng tác bức họa này, thực ra vô cùng đơn giản, chính là một ngày nọ cháu nhìn thấy một tiệm ăn sáng có bán cầu gai chiên, mọi người xem, quả cầu gai tròn trên bức họa, còn có hai con nòng nọc nhỏ trên đó, thực ra chính là hạt vừng trên quả cầu gai…” Dương Dương vừa nói xong, thì đã làm chấn động tất cả. Tất cả mọi người sau một lúc thì đột nhiên… Phụt. Hahahaha… Cả hội trường cười ầm lên… Trình Trình ở phía dưới sân khấu sắc mặt căng cứng, siết chặt nắm tay! Cái tên Cố Dương Dương này lại nhìn tử cung thành quả cầu gai, đem nòng nọc nhỏ nói thành hạt vừng ở trên quả cầu gai… Ăn ăn ăn! Lúc nào cũng chỉ biết ăn! Cố Hạnh Nguyên bị sốc bởi những lời kinh hoàng mà Dương Dương nói ra… Một bức tranh thập toàn thập mỹ, qua miệng của đứa trẻ này, thật sự….quá đáng tiếc rồi! Bắc Minh Thiện giật giật khóe miệng, cảm thấy khó hiểu sao nhìn đứa nhỏ trên sân khấu, vẽ lên một bức tranh tuyệt diệu như thế mà vừa mở lời lại mất mặt như vậy! Bắc Minh Tư Trình rốt cuộc có phải con anh không vậy?! Hình Uy suýt thì rớt cằm. MC trên sân khấu sững sờ, thực sự là quá bất ngờ khi linh cảm tác phẩm của Stern lại đến từ món cầu gai chiên? Như này mà có thể dành được giải thưởng hội họa nhi đồng quốc tế của Bilodis? Một lúc sau, MC mới nuốt nước bọt, sau đó vội vàng nhận một chiếc mic khác từ tay đạo diễn, có chút ngượng ngùng cười… “Thiên tài hội họa nhỏ tuổi Stern của chúng ta quả nhiên là khác hẳn với mọi người! Tiếp theo, chúng ta sẽ long trọng mời người đạt giải thưởng kì trước của Bilodis, đích thân lên sân khấu trao giải cho Stern!” Tiếp theo đó, là một tràng vỗ tay giòn tan không ngớt… Một cô bé tầm 7 tuổi mặc váy voan trắng bước lên sân khấu, trông cô bé không khác gì búp bê Barbie với mái tóc vàng và đôi mắt xanh. Cô bé này, chính là khách mời đến trao giải cho Dương Dương! Cô bé là người đạt giải lần trước của Bilodis. Cô bé đi đến trước mặt Dương Dương, nhận chiếc cúp từ tay của chị gái bê giải thưởng, đưa đến trước mặt Dương Dương…. Mắt Dương Dương lập tức sáng rực lên! Wow, cô bé này không phải chính là mỹ nhân lần trước xuất hiện trong ống kính máy chụp hình của cậu sao? Dương Dương cũng vì bị vẻ đẹp của cô bé này mê hoặc mới xuất hiện náo loạn ở đây! Cô bé cong khóe miệng, nhìn về phía Dương Dương nở nụ cười xinh đẹp… “Huýt…” Dương Dương nhịn không được mà huýt sáo, ném micro sang một bên, lấy máy ảnh đang treo trên cổ, chụp ảnh cô bé trước mặt… Miệng còn không ngừng nói: “Thật chuẩn mà!” Tách tách tách… Chiếc cúp trong tay cô bé xinh đẹp khựng lại giữa không trung. Cả hội trường đều kinh ngạc! Stern này chẳng giống ai cả! “Haizzz…” Trình Trình thở dài một tiếng đau khổ, sắc mặt tái mét không thể xem tiếp được nữa! Thế là, Trình Trình co đôi chân nhỏ bé lao về phía sân khấu… cậu không thể để Dương Dương hủy hoại đời mình… Bắc Minh Thiện nhíu chặt mày, thầm nghĩ, tên nhóc thối tha này đang làm náo loạn cái gì vậy? Anh nắm chặt tay, thấp giọng nói với Hình Uy ở bên cạnh… “Hình Uy, nhanh chóng lên đó bịt miệng tên nhóc đó lại! Nó sợ chưa đủ mất mặt hay sao…” Hình Uy gật đầu, lập tức đứng dậy, nhưng không ngờ vừa bước một chân ra… Rầm! Hình Uy chỉ cảm thấy chân mình đụng phải gì đó, anh nhanh chóng cúi đầu, dưới ánh sáng lờ mờ vẫn có thể nhìn thấy cơ thể của một cậu bé bị chân anh ngáng ngã! “Ôi! Cậu bé, cháu có sao không?” Hình Uy bị dọa giật mình, căn bản không ngờ sẽ đụng phải một cậu bé đột nhiên xông tới. Anh cúi người vội vàng đỡ đứa bé bị ngã dậy… Hình Uy không hề biết anh vừa đụng phải Trình Trình người muốn vội vàng xông lên sân khấu! Trình Trình lúc này đụng phải người khác, đầu ong hết lên… Cũng may tấm thảm mềm mại. Bắc Minh Thiện đương nhiên cũng nhìn rõ cảnh tượng này, hỏi Hình Uy: “Sao thế?” “Ông chủ, tôi không cẩn thận đụng phải một đứa bé…” Hình Uy vừa nói xong thì lập tức đèn trong hội trường bừng sáng. MC muốn ngăn hành động chụp ảnh của Dương Dương, nhưng chưa kịp làm gì thì hội trường lập tức vang lên tiếng nhạc chúc mừng, như là muốn hóa giải sự ngượng ngùng trên sân khấu. Khoảnh khắc đèn sáng, Hình Uy đúng lúc ôm Trình Trình bị ngã đau lên, vừa ngồi xuống, đúng lúc nhìn rõ được mặt của đứa trẻ, Hình Uy kinh ngạc… “Trình…Trình…” Trình Trình đơ người! Lúc nào mới đột nhiên bừng tỉnh! Cậu bé lướt qua gương mặt kinh ngạc của Hình Uy, ý thức rất nhanh được người bên cạnh Hình Uy là Bắc Minh Thiện, thật tình cờ cậu bé nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của ba mình… Hít hà… Trình Trình hít một đợt khí lạnh, sợ tới mức trái tim nhỏ bé như ngừng đập! Chả trách lúc nãy nghe giọng quen thuộc như vậy… Đồng tử đen sâu thẳm của Bắc Minh Thiện lúc chạm mắt với Trình Trình lập tức chấn kinh… Anh hoàn toàn không dám tin, đứa bé vừa bị đụng trúng trong tay Hình Uy, cả người mặc bộ tây trang phiên bản giới hạn, thể hiện phong thái của một quý ông nhỏ tuổi, trong chớp mắt, anh liền nhận ra đây chính là đứa trẻ trong trí nhớ của anh – Bắc Minh Tư Trình! Đúng vậy! Chính là Bắc Minh Tư Trình! Vậy thì… Anh lập tức hướng mắt lên cậu bé đang lấy máy ảnh chụp bé gái xinh đẹp trên sân khấu, đứa trẻ đó là ai? Đứa trẻ đó giống Bắc Minh Tư Trình y xì đúc! Bắc Minh Thiện hơi chớp mắt, ánh mắt sắc lạnh, sắc mặt hơi tái xanh, trợn mắt nhìn Trình Trình người rõ ràng có tội nên tỏ vẻ chột dạ, cắn răng cắn lợi nói từng chữ một. “Bắc Minh. Tư. Trình! Đó.là.ai?! Giống như là vừa có một trận gió lạnh ào qua, lưng của Trình Trình trở nên buốt lạnh, sợ đến mức gương mặt trắng bệch… Cậu lúc này hận bản thân sao không có thuật ẩn thân, trong một giây liền biến mất không dấu vết! Trình Trình giật khóe môi, đây là lần đầu tiên trong đời một Trình Trình vốn bình tĩnh lại lắp bắp: “Ba…ba…” Đúng lúc Trình Trình đang nghĩ xem làm thế nào để giải thích cho bản thân, hoặc làm thế nào để giải thích cho Dương Dương… Đột nhiên, một thân ảnh gầy gò xông lên sân khấu hoa lệ! Trước con mắt ngỡ ngàng của hàng ngàn khác giả, một cô gái phương Đông với mái tóc dài đen xông lên sân khấu, nhanh chóng lấy máy ảnh trong tay Dương Dương, nhân cơ hội thì thầm bên tai Dương Dương. Giống như là đang thầm ám thị, tên nhóc thối con còn dám làm loạn, cẩn thận mẹ băm con ra! Dương Dương đơ người, bất giác gọi lên: “Ơ, mẹ ơi…” MC đơ mất mấy giây, lập tức phản ứng, giống như là tìm được cứu tinh, nhanh chóng đưa mic đến miệng Cố Hạnh Nguyên: “Cô gái xinh đẹp này cho hỏi cô là gì của Stern….” “Mẹ, tôi là mẹ của Stern!” Cố Hạnh Nguyên lộ ra một nụ cười hối lỗi, dùng tiếng Anh lưu loát trả lời. Sau đó cô xoay người, nắm lấy bàn tay nhỏ của Dương Dương, thoải mái xuất hiện trước mặt của tất cả mọi người. Bắc Minh Thiện ở dưới sân khấu đơ người! Ánh mắt của anh nhanh chóng tập trung lên bóng dáng xinh đẹp dưới ánh đèn kia! Cố Hạnh Nguyên! Đáng chết, lại là cô! Người phụ nữ đáng ghét không nói một lời liền biến mất hơn 3 tháng! Mà điều làm anh kinh ngạc hơn là, người phụ nữ này lại chỉ vào đứa trẻ giống y xì con anh nói rằng cô là mẹ nó! Một trận bão từ từ ngưng tụ trong đôi mắt sâu thẳm của Bắc Minh Thiện, … Miệng của Hình Uy há thành chữ O! Trình Trình che mắt, sợ phải nhìn tiếp… MC vui vẻ cười: “Ôi, thượng đế ơi! Tuyệt quá! Cô đã sinh ra một đứa trẻ tuyệt vời, bức vẽ của Stern thật sự là làm người khác kinh ngạc! Thật khó tin tác phẩm này là do đứa trẻ 5 tuổi làm nên! Cô gái, tôi thật sự tự hào thay cô, vì có đứa con tài giỏi như vậy!” Cố Hạnh Nguyên đứng trên sân khấu, mắt hơi chói vì ánh sáng, cười gật đầu: “Đúng vậy, đứa nhỏ Stern này có thiên phú vô cùng cao, hơn nữa lại tinh tế, tính cách ngoan ngoãn lại chu đáo, hôm nay thằng bé có thể đoạt giải thưởng này, với tư cách là một người mẹ, tôi vô cùng vinh dự!” Trình Trình ở dưới sân khấu, nghe tới hốc mắt đỏ hồng. Nói xong những lời này, Cố Hạnh Nguyên cảm thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi. Cô lên sân khấu, trong đầu không nghĩ gì khác ngoài việc muốn ngăn Dương Dương làm loạn! Dù sao thì chuyện trước đó về lý luận cầu gai chiên của Dương Dương thật sự là quá mức kinh khủng, thêm việc vừa thấy gái xinh liền kích động, mà cô không muốn Dương Dương hủy hoại tác phẩm do Trình Trình vất vả tạo nên lại càng không muốn Dương Dương hủy bỏ hình tượng của Trình Trình… “Ôi! Thật là cảm động! Tôi có thể nhìn ra cô là một người mẹ vĩ đại!” MC tán thưởng cười với cô. “Cảm ơn…” Cố Hạnh Nguyên đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng có chút ngượng ngùng, thực ra đối với Trình Trình, cô không vĩ đại chút nào cả, cô thậm chí còn lâu mới làm đủ! Cô cười nắm lấy tay Dương Dương, bàn tay cô đổ mồ hôi lạnh. MC cười cầm mic lên: “Được rồi, tiếp theo, mời vị khách mời đáng yêu của chúng ta, trao cúp cho thiên tài họa sĩ nhỏ tuổi Stern…” Lập tức, dưới khán đài vang lên những tiếng vỗ tay không ngớt…