Nhiệm vụ sinh đẻ
Chương 150 : chạy tới nước úc
Không biết qua bao lâu, Bắc Minh Thiện hút xong mấy điếu thuốc, cuối cùng cũng dập tắt đầu tàn thuốc trong gạt tàn, rồi xoay người đi.
“Cậu chủ, anh đi đâu thế?”
Bắc Minh Thiện đi thẳng tới tủ quần áo, rồi mở tủ ra bắt đầu thu dọn hành lý, sau đó mới lạnh nhạt thốt ra ba chữ: “Tôi tới Úc.”
Hình Uy sửng sốt rồi vui vẻ ngay: “Vâng, cậu chủ, tôi sẽ thu dọn hành lý giúp anh ngay.”
Sydney.
Bầu trời đêm xanh thẫm rất trong veo, từng ngôi sao nằm rải rác như những đôi mắt đang chớp chớp, dò xét thế giới phức tạp này.
Sydney là thành phố phồn thịnh như mộng ảo ở nước Úc, dưới bầu trời đêm, được trang trí muôn màu muôn vẻ, làm người khác hoa mắt mê mẩn, những ánh đèn tao nhã này gần như thắp sáng cả bầu trời đêm, ngay cả vì sao cũng trở nên ảm đạm.
Mà tối nay, Sydney đón tiếp lễ trao giải Hội họa Nhi Đồng Quốc tế ‘Bilodes’ long trọng, được tổ chức bốn năm một lần.
Cũng vì tính lịch sử và uy quyền của Bilodes mà nó trở thành giải thưởng tiêu chuẩn hạng nặng về Hội họa Nhi Đồng Quốc tế mà không giải thưởng nào thay thế được.
Lễ trao giải năm nay được tổ chức trong nhà hát lớn sang trọng nhất Sydney.
Thảm đỏ sang trọng trải dài đến quảng trường bên ngoài nhà hát, hai bên đã có rất nhiều truyền thông và phóng viên chờ đợi từ lâu.
Điểm khác với buổi lễ trao giải khác là, phần lớn người tới đây đều là ba mẹ dẫn con tới tham gia, mà người được mời tới đây tham dự lễ trao giải này đều có địa vị vô cùng quan trọng trong giới hội họa. Trong đó có không ít họa sĩ nhỏ nổi tiếng từ bé, họa sĩ có tên tuổi, nhà phê bình lão thành, nhà giám định, vân vân, và mấy nhân vật nổi tiếng trong giới xuất bản tranh ảnh.
Thành phố rực rỡ này cũng vì các tác phẩm hội họa nhi đồng tuyệt đẹp, đến từ khắp nơi trên thế giới, mà trở thành muôn màu muôn vẻ, tràn ngập sự ngây thơ hồn nhiên của trẻ nhỏ.
Mà năm nay, nghe nói người giành được giải thưởng lớn là một cậu bé hơn năm tuổi, đến từ một quốc gia ở châu Á, điều này càng làm mọi người ngạc nhiên tò mò hơn.
Cố Hạnh Nguyên nắm bàn tay nhỏ của Dương Dương, đứng trước quảng trường bên ngoài nhà hát, không khỏi líu lưỡi khi thấy cảnh tượng hoành tráng to lớn này.
Vân Chi Lâm mặc bộ đồ vest chỉnh tề, nắm lấy bàn tay còn lại của Dương Dương.
“Woa, mẹ ơi, ở đây có rất nhiều bạn nhỏ nha, tốt quá, căng thẳng quá đi mất!” Hôm nay Dương Dương ăn mặc rất gọn gàng, một bộ đồ trắng đơn giản, càng tôn lên hình tượng yuppie nhỏ của cậu bé.
Nhưng trong mắt Vân Chi Lâm, lưu manh vẫn là lưu manh, cho dù cậu bé lịch sự đến đâu thì cậu bé vẫn là lưu manh, thế là anh nhéo tai nhỏ của Dương Dương: “Nhóc con, lau nước miếng của con đi! Con lớn lên ở Mỹ mà chưa từng nhìn thấy gái Tây à?”
“Ôi cha… đau quá, ba Chi Lâm à…” Dương Dương hét lên, rồi bĩu môi: “Đúng là con nhìn thấy nhiều gái Tây rồi, nhưng thật sự rất hiếm khi gặp được những cô nàng có phong cách đẹp như vậy.”
“Con thật là! Con gái ở đây đều biết vẽ, tất nhiên phải có phong cách đặc biệt rồi, nhưng con nên nghiêm chỉnh lại cho ba, hôm nay chúng ta tới đây để xem Trình Trình nhận giải, chứ không phải tới để con tán gái nghe chưa?”
Đôi khi Vân Chi Lâm tự hỏi, liệu Dương Dương và Trình Trình có thật sự là anh em sinh đôi không?
Tính cách hai đứa này hoàn toàn trái ngược nhau.
“Con biết rồi.”
Giây phút bước vào quảng trường, trong lòng Cố Hạnh Nguyên không khỏi căng thẳng, cô nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm bóng dáng của Trình Trình, không hề để tâm đến cuộc đối thoại giữa Dương Dương và Vạn Chi Lâm.
Đúng lúc này, một bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng thẳng ngay cửa nhà hát bỗng thu hút tầm mắt của cô, mắt cô nhất thời sáng lên.
“Trình Trình!”
“Bắc Minh Tư Trình!” Dương Dương cũng gọi theo.
Người Trình Trình bỗng run lên, lúc ánh mắt lấp lánh nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên, cậu bé chạy như bay về phía này.
Bịch.
Cậu bé nhào tới chân mẹ mình, rồi ngẩng đầu nhỏ lên nhìn, vành mắt đã sớm ẩm ướt rồi.
Tim Cố Hạnh Nguyên mềm nhũn, khóe mắt chảy ra nước mắt, nghẹn ngào bế con trai mình lên: “Trình Trình…”
Trong hai tháng nhớ nhung này, Trình Trình chưa từng cảm thấy cuộc sống khó khăn đến thế, nên cậu bé mếu miệng, không nhịn được khóc lóc: “Hu hu… mẹ ơi…”
“Con trai ngoan, mẹ đã để con tủi thân rồi…”
Trình Trình còn nhỏ như vậy đã phải chịu đựng gánh nặng và sự phức tạp hơn Dương Dương rất nhiều.
Người khác có thể không hiểu, nhưng cô thì khác, chỉ là cô không thể làm gì được…
“À, ba Chi Lâm mau đưa máy ảnh cho con đi!” Dương Dương cười híp mắt giục.
“Con muốn làm gì?” Vân Chi Lâm vừa lẩm bẩm vừa đưa máy ảnh cho Dương Dương.
Dương Dương nhận lấy rồi nhanh chóng lùi về sau mấy bước, sau đó vừa giơ máy ảnh lên chụp vừa cười nói: “Bắc Minh Tư Trình khóc nhè rồi! Cảnh tượng hiếm thấy thế này, tất nhiên phải chụp lại rồi đăng lên facebook rồi.”
Trình Trình nghe vậy thì nhíu mày không vui ngay, khuôn mặt trắng nõn vẫn chảy hai hàng nước mắt, cậu bé gào lên: “Cố Dương Dương! Em dừng tay lại ngay! Không được chụp anh!”
Vân Chi Lâm lườm Dương Dương, khinh thường hành động này của cậu bé, rồi quan tam bế Trình Trình ra khỏi lòng Cố Hạnh Nguyên: “Nguyên Nguyên, để anh bế thằng bé cho.”
Mặc dù Cố Hạnh Nguyên không nỡ, nhưng cô cũng biết rõ giờ mình đang mang thai dễ bị mệt, nên gật đầu, nhưng tay vẫn luyến tiếc xoa đầu cậu bé, rồi dịu dàng nói: “Trình Trình và Dương Dương thật giống nhau, hai con đều cao lên rồi… Mẹ thật sự không ngờ có thể gặp lại con sớm như vậy, biết con giành được giải thưởng lớn, mẹ thật sự rất vui vì con… Cục cưng à, cảm ơn con đã đồng ý chia sẻ với mẹ buổi lễ quan trọng thế này trong cuộc đời, con là niềm tự hào của mẹ…”
“Mẹ ơi…”
Hai mẹ con đã xa nhau hai tháng, tất nhiên sẽ có rất nhiều lời muốn nói với nhau, mẹ thì quan tâm con có ăn no, ngủ đủ không? Con thì quan tâm em bé trong bụng mẹ có khỏe không, có quấy mẹ không?
Dương Dương cầm máy ảnh đứng bên cạnh, vui vẻ chụp loạn.
Quảng trường có nhiều người đi ra đi vào, đột nhiên một gò má xinh đẹp của bé gái xuất hiện trong ống kính của cậu bé, Dương Dương cứ cầm máy ảnh đi theo cô bé đó, rồi tiến vào nhà hát.
Trên quảng trường, Vân Chi Lâm bế Trình Trình, còn Cố Hạnh Nguyên thì dịu dàng vuốt ve mặt cậu bé, giờ hai mẹ con vẫn đang thổ lộ tâm tình với nhau, nên không ai để ý tới hành động nghịch ngợm của cậu nhóc Dương Dương.
Một tay Dương Dương cầm máy ảnh, vô thức đi theo dòng người tiến vào trong nhà hát lớn.
Lúc cậu bé định mở miệng nói một câu tiếng Anh trôi chảy, để gọi bé gái xinh đẹp trong ống kính quay đầu lại, thì phía sau bỗng vang lên giọng nói một người đàn ông trung niên, còn gọi bằng tiếng Anh: “Hi, Stern? Stern?”
Dương Dương không để ý lắm, chụp rắc một tiếng, rồi cười híp mắt khen: “Chuẩn xác.”
Ai ngờ, cánh tay bỗng bị người phía sau lôi kéo, một khuôn mặt người nước ngoài đập vào mắt Dương Dương: “Stern! So you are here, the ceremony will soon begin, come with me…” (Tư Trình, hóa ra cậu đang ở đây, buổi lễ sắp bắt đầu rồi, mau đi theo tôi…)
Đầu óc Dương Dương mơ màng, giờ mới phản ứng lại, Stern là tên tiếng anh của Bắc Minh Tư Trình.
“Hey man, I’m not Stern, I am Sunny, Sunny! You know? Sunny… (Này người anh em, tôi không phải Stern, tôi là Sunny, Sunny…)
Sunny là tên tiếng anh của Dương Dương.
Nhưng mặc kệ Dương Dương phủ nhận, giãy giụa thế nào, người nước ngoài cao lớn kia vẫn mỉm cười nhún vai, xem cậu bé đang trẻ con đang ầm ĩ đòi đi chơi, thế là Dương Dương đáng thương bị bế lên như một chiếc túi vải, được người nước ngoài này bế thẳng vào phòng chờ VIP trong nhà hát.
Trời ơi, chuyện nhận giải thưởng lớn như thế, mà mọi người cũng nhận nhầm cậu với Bắc Minh Tư Trình ư?
Hu hu, mẹ ơi… Dương Dương không muốn nhận giải thay Bắc Minh Tư Trình đâu, Dương Dương không thích vẽ đâu.
Ngoài quảng trường, Cố Hạnh Nguyên khẽ lau nước mắt trên mặt Trình Trình, rồi lau luôn khóe mắt ẩm ướt của mình, sau đó cười nói: “Trình Trình đừng khóc nữa, tối nay là thời khắc vui vẻ như vậy, chúng ta phải cười mới đúng. Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta mau vào trong thôi, mẹ, Dương Dương và ba Chi Lâm của con đều mong đợi giây phút nhìn thấy con bước lên sân khấu nhận giải đó! Dương Dương tới đây nào, chúng ta nên đi vào thôi… Dương Dương…”
Cô gọi mấy tiếng nhưng không thấy Dương Dương đáp lại.
Cố Hạnh Nguyên dời mắt theo bản năng, nhìn lướt qua phương hướng lúc nãy của Dương Dương, nhưng ngoài dòng khách không ngừng tiến vào nhà hát, thì không thấy bóng dáng cậu bé đâu cả.
Vân Chi Lâm và Trình Trình cũng nhìn xung quanh, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của Dương Dương đâu cả.
Cố Hạnh Nguyên gấp gáp: “Chi Lâm, lúc nãy Dương Dương vẫn còn ở đây mà… Thằng bé đi đâu rồi chứ?”
Lúc này, nhà hát đã vang lên tiếng chuông sắp khai mạc rồi…
“Em đừng gấp gáp, em dẫn Trình Trình vào trong trước đi, thằng bé không thể bỏ lỡ việc nhận giải được, anh sẽ đi tìm thằng nhóc nghịch ngợm Dương Dương.” Vân Chi Lâm đành phải đặt Trình Trình xuống, rồi giao vào tay Cố Hạnh Nguyên.
Trình Trình ngẩng đầu lên nhìn Vân Chi Lâm, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng, nhưng lại có sự trầm ổn không phù hợp với tuổi tác: “Không được, Dương Dương quan trọng hơn việc nhận giải, ba Chi Lâm, phiền ba ra ngoài tìm kiếm thử, con và mẹ sẽ vào trong tìm kiếm. Chắc chắn Dương Dương vẫn ở đây đây, nơi này mới mẻ như thế, chắc chắn thằng bé không nỡ rời đi sớm thế đâu.”
Cố Hạnh Nguyên cắn môi, nhìn vào ánh mắt kiên nghị của Trình Trình, cô vốn định nói đừng làm lỡ việc nhận giải của Trình Trình, để mình cô vào nhà hát tìm Dương Dương là được rồi.
Nhưng không đợi cô mở miệng, Trình Trình như đọc được suy nghĩ của cô, kiên quyết lắc đầu: “Mẹ, bụng mẹ còn có em trai hoặc em gái con, Trình Trình là anh cả, phải có trách nhiệm bảo vệ các em.”
“Đúng đó, Nguyên Nguyên, anh thật sự không yên tâm để mình em đi, để Trình Trình đi cùng em cũng tốt…” Vân Chi Lâm gật đầu: “Hai người mau vào trong đi, chúng ta phải tranh thủ thời gian.”
Nói xong, mọi người chia nhau ra hành động.
Cố Hạnh Nguyên dẫn Trình Trình vào trong nhà hát, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Dương Dương qua từng tầng, ngay cả nhà vệ sinh cũng không bỏ sót.
Lúc này trong hội trường nhà hát, buổi lễ đã đang diễn ra rất sôi nổi.
Một chiếc xe thể thao Lamborghini màu đen bỗng phanh gấp lại, rồi vững vàng dừng trước cửa nhà hát.
Cửa xe nhanh chóng được mở ra, một đôi chân dài mang giày da nam thủ công quý giá từ Italy bước ra.
Bộ đồ vest là phiên bản limited trên toàn cầu, bao bọc cơ thể đầy nam tính của anh, sau khi bước xuống xe, anh tháo kính râm trên mặt xuống, ánh trăng dịu dàng ở Sydney chiếu lên khuôn mặt đẹp hoàn hảo của anh, toát ra hơi thở đế vương trời sinh.
Nhưng khóe miệng anh lại có vết bầm rất dễ nhìn thấy, chưa tan biến hết.
Nhưng nó không hề ảnh hưởng đến khuôn mặt điển trai của anh, mà ngược lại càng toát lên vẻ thăng trầm trên người anh.
Sau đó một chiếc xe khác cũng chạy tới, dừng sau chiếc xe Lamborghini này.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
90 chương
65 chương
9 chương
32 chương