Nhị trọng ảnh

Chương 122 : Thư lộng ảnh!!

Tần Phong đột nhiên xuất ra một kích, đem Dung Canh đánh ngã trên mặt đất. Hắn không lập tức giết chết Dung Canh, mà là quay đầu lại, không thể tin nhìn về Thư Lộng Ảnh. “Ngươi là, giáo chủ Thần Nguyệt Giáo, Thư Lộng Ảnh?!” Sau khi để lộ thân phận, toàn thân Thư Lộng Ảnh dường như đã thay đổi, y đứng trước mặt mọi người, tựa như băng sơn trên cao, tại tượng không ai có thể sánh bằng. Nếu có Mục Hàm Thần ở đây thì hắn sẽ nói cho Tần Phong biết, khí chất mà Thư Lộng Ảnh tỏa ra so với nam tử đi theo hắn năm đó giống nhau như đúc. “Không sai.” Thư Lộng Ảnh cười nói, “Đa tạ Tần thiếu hiệp đã đưa ta về núi, còn giúp ta dẫn đám người này lên đây a." Lời nói này tựa như một bạt tay hung hăng tát vào mặt Tần Phong. Đã trải qua nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên hắn muốn che chở một người…… Tần Phong sợ y bị kẹt giữa Thần Nguyệt Giáo và chính đạo nên hắn mới mang y trở về Phượng Diều sơn trang. Lại sợ y sẽ chết trong trận tranh đoạt này nên vừa rồi lúc đánh nhau, hắn cũng không quên cho người bảo hộ y. Giống như hắn đã hứa, sau khi xong việc, hắn sẽ cho y một thân phận mới…… Đều là một câu chuyện buồn cười. Nhân gia đó căn bản không cần! Nhân gia đó chính là giáo chủ Thần Nguyệt Giáo cao cao tại thượng! Mà Tần Phong hắn, bất quá chỉ là một con rối do Tứ đại gia tộc phái đi! Lúc này, có người của Tứ đại gia tộc vọt lên. “Thảo phạt Thần Nguyệt, tru tẫn tặc tử!” Từng hồi khẩu hiệu, kêu vang rung trời. Ngự Phi Vũ thấy những người đó cứ cố chấp đi lên, hắn quay đầu nói với Thư Lộng Ảnh: “Giáo chủ, thỉnh ngài theo chúng ta nhập điện.” Thư Lộng Ảnh gật đầu, để Ngự Phi Vũ dẫn y trở về Thần Nguyệt điện. Khi y lướt ngang qua Tần Phong, hắn đột nhiên mở miệng: “Lúc trước, ngươi chỉ giả bộ thôi phải không?” Y căn bản không nhược như vậy, thế mà lại giả bộ để hắn đâm một kiếm. Sau đó, y lại phục tùng để hắn mang đi, an trí ở Phượng Diều sơn trang. Tất cả những việc y làm, chính là vì ngày hôm nay, để Tần Phong hắn từng bước sập bẫy? Thư Lộng Ảnh không phủ nhận, y chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Tần Phong, phân phó nói: “Bất luận kẻ nào cũng không được xuống tay với Tần công tử……” Sau đó, cùng Ngự Phi Vũ tiến vào Thần Nguyệt điện, Dung Canh cũng dẫn một nhóm người bước vào. Đại môn Thần Nguyệt điện ầm ầm đóng lại. Người trong giang hồ cũng đã đến nơi, họ nhìn thấy Tần Phong liền sôi nổi tiến đến dò hỏi: “Ác nhân Thần Nguyệt Giáo đâu? Có gặp được giáo chủ Thần Nguyệt Giáo chưa?!!” Hồn của Tần Phong hiển nhiên không còn ở đây nữa, đối mặt với những câu hỏi của mọi người, hắn một câu cũng không trả lời. Mọi người thấy không hỏi được gì, đành phải mời Cổ Hằng đến. “Chúng ta trúng kế rồi, dưới chân núi bị vây kín mít, nếu chúng ta không thể lấy cái gì chế ước* Thần Nguyệt Giáo thì khi bọn họ châm lửa, chúng ta nhất định sẽ chết.” (*Chế ước: điều kiện hạn chế, điều hạn chế.) Lần này tập trung lên đây có rất nhiều thế lực khác nhau trên giang hồ, nếu tất cả đều chết ở đây thì giang hồ nhất định đại loạn. Tần Phong biết mình không thể giấu diếm cái gì nữa, nhìn Thần Nguyệt điện nói: “Giáo chủ của bọn họ, Thư Lộng Ảnh, đang ở bên trong.” Chỉ cần bắt được Thư Lộng Ảnh, là có thể chế trụ được Thần Nguyệt Giáo, khiến cho bọn họ không thể phóng hỏa đốt núi. Cổ Hằng nói: “Không tốt! Bên trong sợ là có mật đạo thông xuống chân núi!” Không sai. Trong Thần Nguyệt điện, xác thật có mật đạo thông xuống chân núi. Năm đó khi Thư Lộng Ảnh xuyên tới, vì trong Thần Nguyệt điện không có chỗ trốn nên y mới bị trọng thương, hơn nữa còn liên luỵ đến nhân vật mấu chốt trong tiểu thuyết, Thư Mặc. Sau khi Thư Lộng Ảnh lên làm giáo chủ, y liền huy động vô số sức người sức của, tại nơi Thư Mặc chết đào một cái mật đạo dẫn ra chân núi. Thư Lộng Ảnh điều chỉnh lộ tuyến của tiểu thuyết, y nghĩ kỹ rồi, trận này y và Tần Phong không thể lưỡng bại câu thương. Thư Lộng Ảnh sớm đã để người Thần Nguyệt Giáo âm thầm di chuyển đến bồn địa* phía sau Thiên Nữ phong. (*Bồn địa: vùng đất trũng thấp, rộng lớn, thường có núi bao quanh.) Chờ đến khi thành công dẫn đám người giang hồ lên núi, y sẽ dùng phương pháp hỏa công* kiềm chế họ một đoạn thời gian. (*Hỏa công: thuật dùng lửa thiêu đốt giặc.) Sau khi Minh Giáo bại lộ âm mưu lòng muông dạ thú, Thần Nguyệt Giáo sẽ cùng liên hợp với giang hồ chính đạo thừa sức tấn công một trận. Trong Thần Nguyệt điện, cột đá được khảm vô số dạ minh châu, chiếu sáng thần điện như ban ngày. Thư Lộng Ảnh dẫn đám người còn dư lại tiến vào mật đạo. Dung Canh vì đánh nhau với Tần Phong nên thân bị trọng thương, Thư Lộng Ảnh đã sớm cho người dẫn lão xuống trước. Ngự Phi Vũ bên cạnh thúc giục y: “Giáo chủ, người cũng mau xuống đi.” Thư Lộng Ảnh lắc đầu: “Phi Vũ thúc thúc, ta không đi.” “Giáo chủ, người đang nói cái gì a!” Ngự Phi Vũ vội la lên. Ngự Phi Vũ bây giờ đã hơn bốn mươi tuổi nhưng trong mắt Thư Lộng Ảnh, hắn vẫn là một soái đại thúc a, võ công cũng thuộc hàng số một số hai trong Thần Nguyệt Giáo. “Ngươi nhìn ta lớn lên, kêu ngươi một tiếng thúc thúc, cũng không sai.” Thư Lộng Ảnh nhàn nhạt cười nói. Y lúc này đã không còn bộ dáng cao cao tại thượng như thường ngày, nét cười tuyệt mỹ trên mặt bình dị gần gũi đến lạ thường: “Những năm gần đây, trừ bỏ treo cái danh giáo chủ thì ta cũng không làm gì có lợi cho Thần Nguyệt Giáo. Mọi việc trong giáo từ trên xuống dưới, đều là do ngươi và Dung Canh thúc thúc lo toan.” “Ta xác thật không phải là một vị giáo chủ tốt.” Thư Lộng Ảnh nói. Ngự Phi Vũ nhận ra có điều không thích hợp, sốt ruột nói: “Giáo chủ, người đây là có ý gì? Nếu không có người, Thần Nguyệt Giáo chúng ta sớm đã bị chia năm xẻ bảy. Lo toan mọi điều trong giáo, vốn chính là bổn phận của ta và Dung trưởng lão! Ngươi là giáo chủ tốt của chúng ta, là giáo chủ tốt của Thần Nguyệt Giáo! Nhanh lên, chỉ cần xuống núi, những người bên ngoài sẽ không có biện pháp bắt chúng ta nữa.” “Phi Vũ thúc thúc, ngươi nghe ta nói!” Thư Lộng Ảnh cao giọng tránh khỏi cánh tay Ngự Phi Vũ. Ngự Phi Vũ ngơ ngẩn nhìn hài tử mà mình nhìn từ nhỏ đến lớn, năm đó y chỉ là một nhóc con choai choai, bây giờ đã lớn như vậy rồi…… Thư Lộng Ảnh nói: “Ta không phải nhi tử của Thư Thiên Hữu, hơn nữa, ta sắp chết rồi……” “Ta chỉ còn lại mấy năm……” “Sau khi biết được mình sẽ sống không lâu, ta liền tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc tìm được nhi tử chân chính của Thư Thiên Hữu.” “Ta đã tìm được rồi, hắn là một hài tử tốt cũng rất thông minh, ta dạy võ công cho hắn, dạy hắn làm người. Hắn rất lợi hại, hắn đã không làm ta thất vọng. Sau này, hắn khẳng định sẽ tốt hơn ta.” “Hắn đang ở bên ngoài.” Thư Lộng Ảnh nhìn nước mắt chực chờ rơi xuống của soái đại thúc Ngự Phi Vũ, thanh âm nhu hòa hơn vài phần, “Phi Vũ thúc thúc, ngươi hãy thay ta chiếu cố hắn, có được không?” …… Giáo chủ Thần Nguyệt Giáo đang ở trong Thần Nguyệt điện! Bọn họ sợ Thần Nguyệt Giáo thành công tiến nhập mật đạo nên Tứ đại gia tộc cùng mọi người một mực đồng ý trực tiếp thiêu cháy Thần Nguyệt điện. Vô số củi lửa được chất cao bên ngoài Thần Nguyệt điện, một ngòi lửa cháy, nháy mắt, tòa tiên cung xa hoa mỹ lệ đã chìm trong biển lửa! “Người bên trong nghe đây, mau giao Thư Lộng Ảnh ra đây, bọn ta sẽ tha chết cho các ngươi!” Vừa dứt lời, đại môn Thần Nguyệt điện liền ầm ầm mở ra. Ánh lửa tung bay tứ phía, một bạch y nam tử đứng trước cửa điện khoanh tay nói: “Tìm ta, có chuyện gì?” Khuôn mặt nam tử tựa như bị bao phủ một tầng sương mù mông lung, không thể thấy rõ, so với Thư Lộng Ảnh trong lời đồn giống nhau như đúc. Chỉ có Tần Phong thấy được rõ ràng, dưới lớp sương mù kia, chính là một gương mặt tuyệt sắc đến cỡ nào. Đúng vậy, ai có thể tưởng tượng được, đường đường là một giáo chủ Thần Nguyệt Giáo lại hạ thấp mình làm một nam quan phục vụ dưới thân người khác. Ai có thể tưởng tượng được, giáo chủ Thần Nguyệt Giáo mà bọn họ tâm tâm niệm niệm muốn bắt được, lúc trước đã tùy tiện xâm nhập vào trận doanh của bọn họ, xoay họ như chong chóng. “Thư Lộng Ảnh, tặc tử nhà ngươi, còn không mau cho người lui ra, bọn ta nhất định sẽ từ bi, để ngươi chết toàn thây a.” “A ~” Thư Lộng Ảnh cười khẽ một tiếng, mũi chân nhẹ điểm nhảy lên đỉnh Thần Nguyệt điện, nhìn xuống mọi người, “Muốn ta giúp các ngươi làm việc, các ngươi, còn kém lắm.” Chỉ thấy trong ánh lửa, hình ảnh Thần Nguyệt điện nháy mắt thay đổi, Thư Lộng Ảnh đứng trên điện cao, vạt áo tung bay, y vươn mười đầu ngón tay câu lấy ánh lửa, xung quanh nguyên bản vô hình chợt hóa thành một tia ánh sáng, tụ lại trên mười ngón tay y, cực kỳ có quy luật mà lưu động. “Nguyệt Hoa Trọng Ảnh!” Ánh sáng trong tay tản ra, bầu trời vốn trong xanh sáng quắc nháy mắt biến thành một màn đen, ánh trăng cực đại không chân thật treo giữa không trung. Ánh mắt mọi người ở đây bắt đầu mê ly, số ít người có tâm tính cứng cỏi lập tức vận công ngăn cản. “Đây là ma công gì?!” Có người kinh dị rống to. Thư Lộng Ảnh mười mấy năm qua tận tình ẩn tránh, trừ Kim Qua ra thì cơ hồ không có bao nhiêu người chân chính đối chiến cùng y. Đương nhiên không ai có thể biết được uy lực thật sự của Nguyệt Hoa Trọng Ảnh. Hơn nữa họ đã quên mất, đây là thần công thất truyền đã lâu, nên đây chính là thiên hạ vô địch! Cổ Hằng lúc này hô to một tiếng: “Tần Phong!! Toàn bộ dựa vào ngươi!” Đầu Tần Phong lúc này đau như muốn nứt ra, trong đầu hắn dường như có thứ gì đó đang muốn chui ra. Mấy năm nay, căn bệnh đau đầu của hắn thường xuyên xuất hiện. Cho nên, Tần Phong cũng không hề nghĩ đến chứng đau đầu và Nguyệt Hoa Trọng Ảnh có quan hệ gì. Hắn vẫn như thường ngày móc đan dược mà Cổ gia chuẩn bị cho hắn, nhét vào miệng. Sau khi ăn dược, đầu hắn quả nhiên tốt lên rất nhiều. Tần Phong nâng mắt nhìn bốn phía, mọi người ai ai cũng đã lâm vào trạng thái mê ly, ngay cả Cổ Hằng cũng vậy, biểu tình có chút hoảng hốt. Cổ Hằng cắn chặt đầu lưỡi, buộc mình tỉnh táo. Hắn nhìn về phía Tần Phong, hỏi: “Ngươi có lâm vào ảo cảnh?” Tần Phong lắc đầu. Cổ Hằng thấy hai mắt Tần Phong sáng ngời, thầm nghĩ, dược này quả nhiên hữu hiệu, sau đó phân phó với Tần Phong: “Chuyện bắt Thư Lộng Ảnh giao cho ngươi, nếu việc bày mà thành, Tứ đại gia tộc chúng ta nhất định sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của ngươi, đương nhiên cũng sẽ nhận lời.” Tần Phong tuy không rõ chuyện mình mất trí nhớ và Thư Lộng Ảnh có quan hệ cụ thể gì với nhau hay không, hắn cũng biết lúc này không thể do dự. Nếu hắn chỉ xuống tay với Thần Nguyệt Giáo thì hắn còn có thể giúp y che lấp. Nhưng y lại là giáo chủ Thần Nguyệt Giáo. Chỉ có chết. Tần Phong rút ra Thần Nguyệt kiếm, trên thân kiếm một mạt đỏ tươi, yêu diễm phi thường. Hắn phi thân lên điện, xuyên qua ánh lửa, thẳng tắp đối diện Thư Lộng Ảnh. Nhất kiếm đâm qua. Thư Lộng Ảnh cùng hai ngón tay kẹp lấy thân kiếm, làm Thần Nguyệt kiếm không mảy may tiến lại. Tần Phong có thể cảm nhận từ hai ngón tay y truyền đến một cổ nội lực cường đại, hắn không khỏi kinh ngạc vì sức mạnh của Thư Lộng Ảnh. Đối phương mới là cường giả chân chính! Giữa không trung, hai người giằng co rất lâu. Bỗng nhiên, Thư Lộng Ảnh buông lỏng tay. Tần Phong thuận thế rút kiếm xoay người, đứng một nơi cách Thư Lộng Ảnh không xa. Y biết, đã tới lúc nên nói thật với Tần Phong. “Ngươi chớ động thủ với ta.” Thư Lộng Ảnh nói, “Tất cả những gì ta làm, đều muốn tốt cho ngươi.” “Có ý gì?” Tần Phong hiển nhiên không tin lời y nói, nhưng nghĩ đến những gì Mục Hàm Thần nói với hắn hình như không phải giả, nhất thời có chút chần chờ. “Ngươi xem.” Thư Lộng Ảnh chỉ về hướng sau lưng Thần Nguyệt điện, nơi đó có một con đường cạnh vách núi chặt hẹp hung hiểm. “Đó là Thực Cốt Nhai, phàm là người nào ngã xuống đều không có cơ hội bò lên.” “Ngươi biết giáo chủ Thần Nguyệt Giáo tiền nhiệm không? Giáo chủ tiền nhiệm Thư Thiên Hữu chính là đã chết ở nơi đó.” “Hắn luyện công tẩu hỏa nhập ma, thời gian thanh tỉnh cực kỳ nhỏ, hắn tựa như một người nhu nhược trốn dưới nhai, muốn tìm cách luyện thành công Thần Nguyệt Tâm Pháp, chống lại tẩu hỏa nhập ma. Suốt sáu năm.” “Nhưng hắn thất bại, chỉ còn lại bốn năm thọ mệnh. Hắn không thể bỏ được quyền thế, tùy tiện tìm một hài tử tư chất cực kém thay thế nhi tử của mình, sau đó hắn mang nhi tử thân sinh giao cho một gia đình giản dị, dặn dò thân tín tìm nhi tử hắn rồi hảo hảo bồi dưỡng. Tiếp đó, hắn mang theo võ học Thần Nguyệt Tâm Pháp một lần nữa đi xuống Thực Cốt Nhai, rồi không trở lên nữa.” “Ngươi nói chuyện này với ta làm gì?” Tần Phong ẩn ẩn đoán được cái gì. Thư Lộng Ảnh không trả lời, tiếp tục nói: “Đáng tiếc chính là, lúc thân tín đến tìm thiếu chủ chân chính của bọn họ thì hắn phát hiện gia đình kia sớm đã xuống mồ, mà nhi tử của Thư Thiên Hữu cũng không rõ tung tích. Thân tín vô pháp, chỉ có thể trở về tiếp tục nuôi nấng vị thiếu chủ giả kia.” Thư Lộng Ảnh dừng một chút, lại nói: “Ta, chính là vị thiếu chủ giả. Mà ngươi, mới là nhi tử chân chính của Thư Thiên Hữu, mới chân chính là thiếu chủ Thần Nguyệt Giáo.”