Nhị trọng ảnh

Chương 121 : Trúng kế

Tần Phong và Thư Lộng Ảnh cùng mười người dư lại đợi ở ngã rẽ. Tần Phong quan sát bốn phía, không khỏi cảm thấy kỳ quái. Dưới chân núi mênh mông cuồn cuộn nhiều người như vậy, vì sao Thần Nguyệt Giáo một chút động tĩnh cũng không có? Hơn nữa dọc đường đi lên, trừ ảo ảnh được bố trí bên ngoài thì đến trạm canh gác cũng không thấy đâu…… Thần Nguyệt Giáo này, rốt cuộc đang muốn làm gì? Tần Phong suy tư nhìn Thư Lộng Ảnh. Bỗng nhiên, tiếng sói gào từ đằng xa truyền tới chặt đứt ý nghĩ của Tần Phong. Một tiếng vừa dứt, ngàn hô vạn ứng, ánh nguyệt quang trải màu hoa râm dưới mặt đất, tiếng sói thét gào ngân dài tựa như đang che trời lấp đất mạnh mẽ vang vọng khắp bốn phương tám hướng! Là con đường bọn người kia vừa đi! Tần Phong vừa nghe liền biết, đây không phải ảo cảnh!! Hắn lập tức hạ lệnh: “Lùi lại!” Có lẽ đám người vừa rồi gặp phải bầy sói, sau đó bất đắc dĩ dẫn bầy sói đến đây! Tuy bọn họ có đến mười mấy người tập võ nhưng một đường bò lên đây đã tiêu hao rất nhiều thể lực, bây giờ ánh sáng cũng không tốt, hơn phân nửa là bất lợi cho họ! Hơn nữa, trên núi này không biết có bao nhiêu dã thú, nếu có mùi máu thì không biết sẽ dẫn đến cái quái quỷ gì nữa a!! Đường đi gập ghềnh lại chặt hẹp, chỉ chứa đủ ba người sóng vai. May mà lần này nhóm người lên đây đa phần đều đã được huấn luyện nghiêm ngặt, họ lập tức thay đổi phương hướng sau đó thối lui. Lúc Tần Phong quay đầu nhìn lại thì Thư Lộng Ảnh vẫn như cũ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, hắn bực mình nói: “Ngươi còn đứng đó làm gì?!” Nói xong, hắn bước lên muốn kéo tay đối phương, nhưng Thư Lộng Ảnh lại tránh thoát, không hề động đậy. “Bầy sói này chạy rất nhanh, không còn kịp nữa rồi.” Thư Lộng Ảnh chậm rãi nói, y kéo Tần Phong bước qua một bên, “Bất quá không quan hệ, chúng ta ở đây xem trò hay.” Hương hoa nhàn nhạt thoảng qua chóp mũi, cảm xúc ấm ấp lưu lại trong tay, Tần Phong cảm thấy đầu lại có chút đau nhói. Một khắc thần quỷ xui khiến, hắn cũng không biết Thư Lộng Ảnh muốn cho hắn xem cái tiên cơ gì, Tần Phong cũng không có biện pháp, cầm kiếm bảo hộ trước người Thư Lộng Ảnh. Trên con đường tăm tối, Thi Khuyết té ngã lộn nhào vọt ra ngoài. Sở dĩ trong mười mấy người mà chỉ có mình lão trốn thoát là do Minh chủ đã cho lão một vật bảo mệnh…… Bây giờ, vật bảo mệnh chỉ còn lại một cái cuối cùng. Thi Khuyết nâng đôi mắt lên, nhìn thấy Tần Phong và Thư Lộng Ảnh thì không chút do dự chạy về phía bọn họ. Mục tiêu của bầy sói càng nhiều, tỷ lệ sống sót của lão sẽ càng lớn! Thư Lộng Ảnh thấy Thi Khuyết đang dẫn bầy sói chạy về phía mình, y nhàn nhạt cười. Tần Phong đã chuẩn bị tốt tinh thần, tùy thời có thể ôm Thư Lộng Ảnh cùng nhau bay lên đại thụ. Ai ngờ, sau khi Thi Khuyết ngàn đau vạn khổ dẫn bầy sói qua thì đám sói kia lại đột nhiên dừng lại trước mặt bọn họ. Con sói đầu đàn so với những con sói khác to hơn gấp đôi, nó nhe răng trợn mắt làm ra tư thế công kích, nhưng lại chậm chạp không chịu tiến lên. Đây là chuyện gì? Tần Phong không nhìn thấy, người đang bị hắn nửa ôm vào ngực, Thư Lộng Ảnh, đáy mắt của y tựa hồ có lưu quang chớp động…… Con sói đầu đàn nức nở một tiếng, lui ra phía sau hai bước, những con sói khác cũng nối gót vòng qua bọn họ, tiếp tục truy đuổi Thi Khuyết, người vừa trốn thoát kia…… “Con sói đó làm sao vậy……?” Tần Phong hoài nghi nhìn Thư Lộng Ảnh. Chỉ nghe ầm một tiếng, Thi Khuyết thấy đám sói vậy mà không làm gì Tần Phong, cứ một mực đuổi theo lão, lão sợ tới mức ném ra một thứ gì đó. Con sói đầu đàn hình như rất kiêng kị thứ này, nó lập tức nhảy lên tránh đi, những con sói không tránh được bị vật đó đánh tạc sang một bên, nện vào mặt đất, không biết sống chết. “Đó là cái gì?!” Tần Phong bị đồ vật kia làm cho kinh ngạc. Thư Lộng Ảnh nhìn con sói đầu đàn rốt cuộc bạo nộ nhào lên người Thi Khuyết, y nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng may còn giống nguyên tác a. Phản đồ Thần Nguyệt Giáo, Thi Khuyết, chết trong miệng sói. “Vật đó gọi là Phích Lịch Tử, cũng được gọi là Mạc Gia hoàn.” Thư Lộng Ảnh giải thích cho Tần Phong, “Mười mấy năm trước, chế dược sư của Mạc gia mắc phải sai lầm, làm nổ tung lò luyện đan, vô tình tạo ra thứ đó. Sau này Phích Lịch Tử rất có tiếng, vì do người Mạc gia chế thành nên còn được gọi là Mạc gia hoàn, uy lực kinh người.” “Nhưng thực đáng tiếc, thứ này còn chưa được lưu truyền trên giang hồ thì Mạc gia đã bị tàn sát sạch sẽ, Mạc gia hoàn cũng không cánh mà bay, trên giang hồ biến mất không rõ tung tích.” Tần Phong đương nhiên đã từng nghe qua chuyện này, bất quá lúc biết chuyện thì hắn vẫn là một tiểu hài tử không biết cái gì. Lúc hắn chân chính biết được sự tồn tại của Mạc gia là trong khoảng thời gian quần hùng cùng nhau thỏa luận chuyện thảo phạt Thần Nguyệt, chỉ ra tội ác của chúng, họ cũng từng đề cập đến chuyện mười mấy năm trước, Mạc gia nhất tộc bị tàn sát không còn một ai. “Mạc gia bị tàn sát, thật sự là do Thần Nguyệt Giáo các ngươi làm?” Tần Phong còn biết được, Mạc gia đã nghiên cứu ra Phích Lịch Tử trong lời y nói, chính là gia tộc của Mạc Lê. Năm đó gia tộc bị tàn sát, Mạc Lê từ một vị tiểu thư nũng nịu biến thành một tên khất cái không nơi nương tựa như hắn. Tiếng kêu thảm thiết của Thi Khuyết dần dần yếu đi, con sói đầu đàn gặm lấy thi thể đầm đìa máu của lão, dẫn bọn sói trở về sào huyệt, không hề có ý định muốn công kích Tần Phong và Thư Lộng Ảnh. Thư Lộng Ảnh nâng mắt nhìn Tần Phong: “Đúng vậy.” Trước khi y thượng vị, Thần Nguyệt Giáo như rắn mất đầu, xác thật chính là tà giáo không hơn không kém, không chuyện ác nào không làm. Điều này, y không hề phủ nhận. Dù cho lúc Thần Nguyệt Giáo còn có giáo chủ là Thư Thiên Hữu thì cũng như vậy mà thôi, Thần Nguyệt Giáo cũng không phải giáo phái chính đạo gì. Bộ dáng không gợn sóng của đối phương rơi vào tầm mắt Tần Phong, trong lòng hắn hiện lên một tia tức giận. Đây chính là đại giáo phái mà giang hồ hay nói sao, mạng người, căn bản là một thứ rẻ rúng không được họ đặt vào trong mắt. Tần Phong rất nhanh áp chế được lý trí: “Vậy Mạc gia hoàn, cũng bị người Thần Nguyệt Giáo các ngươi đoạt đi?” Nếu thật là như thế, lần thảo phạt Thần Nguyệt này sợ là sẽ xảy ra vấn đề lớn. Thứ này uy lực kinh người, nếu bị đánh trúng thì dù người có võ công cao cũng khó thoát khỏi việc trọng thương. Thư Lộng Ảnh lắc đầu: “Tuy lúc ấy là vì thứ này nên mới tàn sát Mạc gia, nhưng giáo ta thật sự không có đoạt được Phích Lịch Tử. Khi đó đã có người nhanh chân đến trước, bây giờ Phích Lịch Tử lại nằm trên người Thi Khuyết, sợ là năm đó chính lão đã cùng người ngoài thông đồng với nhau, đoạt đi.” Tần Phong nhíu mày, không biết có nên tin lời đối phương nói hay không. Nếu đối phương gạt hắn thì nhiều người dưới chân núi như vậy, Phích Lịch Tử mà nổ thì phần thắng còn lại mấy phần? Nhưng nếu lời y nói là thật thì người đã đoạt Phích Lịch Tử kia rốt cuộc có dã tâm gì? Không để hắn nghĩ nhiều, mười mấy người vừa chạy thoát kia đã trở lại. “Tần công tử, còn đi lên không?” Nghĩ đến bầy sói lúc nãy, tuy bọn chúng không có đuổi theo nhưng trong lòng ai ai cũng còn đang sợ hãi, mười mấy vị huynh đệ đã đi lên kia, một người cũng không trở về. Tần Phong liếc nhìn bọn họ, nhàn nhạt nói: “Lên.” Sắc mặt bọn họ lập tức tái nhợt. Thư Lộng Ảnh tay đang bị trói sau lưng lên tiếng an ủi: “Yên tâm, đường ta chỉ sẽ không xảy ra chuyện gì.” Bây giờ trong đoàn người này chỉ có con tin là y, nhưng ngược lại, y lại là người không chật vật nhất. Đúng như lời Thư Lộng Ảnh nói, đoạn đường họ đi, chưa hề xảy ra chuyện gì. Rất nhanh, bọn họ đã chân chính đứng trước Thần Nguyệt điện. Lúc này đã sắp bình minh, ánh trăng từ lúc nào đã vô tung vô tích, bầu trời chỉ còn lại một màu đen nhánh. Tần Phong móc ra một ống trúc, hắn giơ thẳng ống trúc lên bầu trời rồi kéo mạnh, hoa lửa không tiếng động nở rộ phía chân trời, vô tình cắt qua làn sương mù nồng đậm. Đoàn người chờ dưới chân núi nhìn thấy đóm hoa lửa thì lập tức mạnh mẽ xông lên. …… Ánh lửa này, cũng đưa người Thần Nguyệt Giáo tới. Dung Canh và Ngự Phi Vũ dẫn một đám người giơ đuốc từ Thần Nguyệt điện bước ra, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị tốt. Đám người Tần Phong sớm đã ẩn nấp kĩ càng. Đợi người dưới chân núi đi lên cần phải có thời gian, nếu lúc này bọn họ trực tiếp đối chiến với Thần Nguyệt Giáo, sợ là thương vong vô số. Dung Canh và Ngự Phi Vũ nhìn ngoài điện trống trơ không bóng người, tay vung lên: “Lục soát cho ta!!” Tần Phong ôm chặt Thư Lộng Ảnh tránh trên một thân cây to, đè lại hô hấp. Tần Phong gắt gao che miệng Thư Lộng Ảnh, hắn sợ lúc này y đột nhiên lên tiếng làm bại lộ kế hoạch của mọi người. Đôi mắt hắn thẳng tắp nhìn giáo đồ Thần Nguyệt Giáo đang khám xét khắp nơi. Không biết, trong đám người đang hung hăng lục soát kia có nhân vật trong truyền thuyết võ học xuất thần nhập quỷ kinh tài tuyệt diễm, giáo chủ Thần Nguyệt Giáo, Thư Lộng Ảnh hay không? Nam tử xinh đẹp đang bị Tần Phong ôm trong lòng ngực, còn bị che miệng, ngay lúc này lại hắt xì một cái…… “Chỗ đó!!” Lập tức có người chỉ lên cây bọn họ đứng. Thư Lộng Ảnh: “……” …… Rốt cuộc cũng không trốn được nữa, Tần Phong cũng lười trốn tránh, hắn ném Thư Lộng Ảnh cho hai người còn lại trên cây, tự mình phi thân đi xuống. Những người còn lại thấy Tần Phong đã bị phát hiện, họ cũng không né tránh nữa, sôi nổi cầm đao đi ra. Đám người kia vọt đến hô to: “Bắt lấy cho ta!” Tần Phong đưa tay rút Thần Nguyệt kiếm, kiếm khí vang dài một tiếng, không khí bắt đầu rung động. Thân kiếm vung lên, kiếm khí dâng trào, những người xung quanh cách Tần Phong mười mét lấy hắn làm trung tâm đều bị đánh bay đi. Thư Lộng Ảnh đang được người khác trong chừng thấy cảnh này, mặt mày kinh ngạc. Hảo hài tử, Tần Phong sau khi tiến bộ quả thật rất đáng sợ a. Tần Phong giao thủ với đám người Thần Nguyệt Giáo một lúc, hắn liền cảm thấy không đúng. Thần Nguyệt Giáo tốt xấu gì cũng là một đại giáo phái, thủ hạ đương nhiên cũng phải có chút cân lượng chứ a! Vì sao công phu của đám người này lại giống như võ mèo ba chân, không hề có lực sát thương? Quả thực…… Quả thực tựa như là giả…… Cả người Tần Phong đột nhiên run lên, nếu những người này không phải giáo đồ Thần Nguyệt Giáo chân chính, vậy Thần Nguyệt Giáo đã đi đâu? Bọn họ có phải đã sập bẫy rồi không!! Tần Phong tựa như nghĩ đến cái gì, hắn lập tức quay đầu hô to với hai người đang che chở Thư Lộng Ảnh: “Lập tức giao y cho ta!!” Tần Phong huy kiếm, thành công bức lui những người vây quanh hắn. Ngay lúc này, Dung Canh cũng phi thân đến, trong tay cầm một thanh kiếm dài: “Tiểu tử, lên đi!!” Tần Phong vội vàng tiếp chiêu, dư quang trong mắt lại không hề rời khỏi Thư Lộng Ảnh. Người canh giữ Thư Lộng Ảnh nghe thấy mệnh lệnh, lập tức chế trụ bả vai y, muốn mang người bay xuống. Chính vào lúc này, Thư Lộng Ảnh vẫn luôn cuối đầu nhàn nhạt cong môi, cười nói: “Chậm rồi.” Thanh âm vừa dứt, người đang chế trụ vai Thư Lộng Ảnh như bị cự thach đập trúng đầu, nháy mắt ngã quỵ trên mặt đất! Cùng lúc đó, dây thừng đang trói tay y cũng bị chấn nát, Thư Lộng Ảnh ngẩng đầu, xoa xoa cổ tay bị dây thừng siết đỏ. Ngự Phi Vũ phi thân đến bên người Thư Lộng Ảnh, quỳ gối xuống: “Thuộc hạ, tham kiến giáo chủ!” Đầu óc Tần Phong nháy mắt trống rỗng, không thể tin được nhìn Thư Lộng Ảnh. Thư Lộng Ảnh lại cười cười nhìn Tần Phong. …… “Thảo phạt Thần Nguyệt, tru tẫn tặc tử!!” Mặt trời mọc lên ở hướng đông, ánh nắng chiếu thắng đến đây, phá tan tầng sương mù dày đặc của Thiên Nữ phong. Vô số nhân sĩ giang hồ men theo sườn núi mà đi lên, muốn đoạt tiên cơ. Đột nhiên, ngay lúc này. Một tiếng Ngưu Giác lệnh xé trời vang trên sườn núi, nặng nề tới mức làm nhân tâm hoảng hốt. Cổ Hằng vừa nghe liền cảm thấy không tốt, phi thân lên cành cây nhìn về phía chân núi. Hắn chỉ thấy, vô số người sôi nổi từ hai bên Thiên Nữ phong tràn ra, nhìn trang phục của bọn họ, thế nhưng là trang phục của Thần Nguyệt Giáo! “Chúng ta trúng kế rồi!” “Phải làm sao bây giờ?!” Có người hoảng loạn lên tiếng. Cổ Hằng lạnh lẽo nhìn qua: “Sợ cái gì, chúng ta còn có Tần Phong, còn có Thần Nguyệt kiếm! Dựa theo kế hoạch tiến hành, trước tiên đi lên hội hợp với Tần Phong!”