Nhị công tử thiên môn sơn

Chương 13 : Nhị công tử thiên môn sơn

Tin y, nhị công tử thầm nghĩ, thiếu chủ trước giờ đối xử với hắn thật tốt, hệt như huynh trưởng vậy. Chỉ là, nơi từng kết đan trong thân thể hắn bỗng dấy lên cơn đau nhức nhối. Đa nghi mà nhút nhát, đây là bộ dáng mà hắn chán ghét nhất. Vì thế nhị công tử trả lời, “Ta tin tưởng ngươi.” “Ngươi nguyện ý để ta dạy ngươi luyện đan sao?” Thiếu chủ vừa nói vừa nâng tay lên, đặt giữa hai người, trong lòng bàn tay bùng lên một ngọn lửa kim sắc. Ánh lửa kim sắc in sâu trong mắt nhị công tử, nó xuất hiện vô thanh vô thức, khiến cả không gian hắn hô hấp có chút… Thứ hắn cầu còn không được, trong tay người khác lại trở nên vô cùng dễ dàng. “Ta mới chỉ nghe người khác nói thiếu chủ Tuyệt Tình Tông trời sinh là kiếm thể, không ngờ luyện đan đối với ngươi chỉ đơn giản như lấy đồ trong túi ra, thật hâm mộ...” Nhị công tử nói, né tránh không muốn nhìn vào ánh lửa, thiếu chủ thấy đáy mắt hắn đã mơ hồ loáng ánh nước. Y vội vàng thu lửa, luống cuống nâng mặt nhị công tử lên mới phát hiện, quả thật hắn khóc rồi. Nhị công tử đẩy tay hắn ra đồng thời bọc kín người mình bằng chăn, rúc vào góc giường, dường như đang cố ôm chặt thân thể mình, hét lớn, “Ngươi không cần lo cho ta, là ta ghen tị...Ghen tị với ngọn lửa của ngươi!” Thiếu chủ nhìn ót nhị công tử chăm chú, trong đầu tự động hiện lên hình ảnh tiểu gia hỏa này đang nghiến răng nghiến lợi rơi nước mắt. Tùy hứng mà đáng yêu, cũng có chút khiến người khác đau lòng. “Vân Khanh, ngươi biết duyên trời tác hợp là gì không?” Thiếu chủ nghiêng người nằm xuống, sâu kín ngửa mặt lên nhìn nóc giường, “Trời cao đặt những thứ ngươi thiếu ở chỗ ta, để rồi trong tương lai, ta trả lại cho ngươi. Chúng ta ở cạnh nhau, ngươi sẽ có tất cả.” “Chúng ta được duyên trời tác hợp.”   Sáng hôm sau, lại là một ngày mới. Nhị công tử từ lúc rửa mặt, chải đầu thay quần áo vẫn luôn theo sau thiếu chủ, giống hệt một cái đuôi nhỏ. Thiếu chủ quay người sang chỗ khác, bộ dáng dường như có chút bất lực, “Ta tới giáo trường luyện kiếm.” “Ta cũng tới giáo trường luyện kiếm.” Nhị công tử giả bộ đáng thương, “Ta muốn đi.” Giáo trường là nơi thường xuyên có môn sinh tỉ thí, kiếm khí bốn phương tám hướng, nhị công tử nào có thể đến. Tầm mắt thiếu chủ đảo qua người hắn, “Thương thế trên người ngươi còn chưa dưỡng tốt…”  Vô tình đụng phải cặp mắt ẩn chút mong chờ kia, miệng y lập tức không thể khống chế, “Nên ngó qua một lúc là phải về.” “Được.” Nhị công tử ngoan ngoãn đồng ý. Thiếu chủ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi vừa nói chuyện của mình. Một trận gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương hoa ấm áp như có như không, phảng phất ngọt ngào trong không khí.   Thiếu chủ gỡ kiếm xuống, cùng nhị công tử dẫm lên thân kiếm, ngự kiếm xé gió lao đi. Kiếm đưa bọn hắn đến một đỉnh núi, từ xa nhìn lại sẽ cảm thấy trên đỉnh nhuốm sắc hồng nhạt, tựa như một đóa hoa e ấp. Đến gần mới phát hiện, nguyên lai là do trên vách đá của đỉnh núi có trồng một cây cổ thụ, tuổi thọ áng chừng cũng đã dài, hoa nở bung khắp các cành cây. “Chúng ta lên vừa lúc qua độ hoa mấy ngày.” Thiếu chủ giúp nhị công tử đứng vững, “Hôm nay luyện kiếm ở đây nhé?” Nhị công tử ngây ngốc nhìn biển trời hoa trước mắt, ngơ ngác trả lời, “Ừ.”