Nhị công tử thiên môn sơn

Chương 14 : Nhị công tử thiên môn sơn

Thiên Môn Sơn là môn phái kiếm tu, nhị công tử là nhị công tử Thiên Môn Sơn. Nhị công tử có niềm đam mê mãnh liệt với kiếm, huynh trưởng cũng thuộc giới anh tài vô cùng xuất sắc. Có lẽ chính vì thế, cho dù hắn chỉ là một phàm nhân không có chút tu vi nhưng ngày ngày vẫn gắng sức huy vạn kiếm. Hắn chưa từng nghĩ tới, sẽ có lúc, đến kiếm mình cũng không cầm nổi. Cạch một tiếng giòn giã, thanh kiếm trên tay nhị công tử rơi xuống. Nó đã nằm trong tay nhị công tử trăm năm, chủ nhân nó không ngờ rằng đến một ngày không thể giữ nó nửa khắc. Nhị công tử cứng người sững sờ, tựa hồ có chút khó tin, lại như không cam lòng. Kiếm bị nhặt lên, rồi rơi xuống, nhặt lên, rồi rơi xuống, cứ lặp đi lặp lại. Cuối cùng, hắn khụy gối trên mặt đất, trơ mắt nhìn đôi tay đau rát vì cố nắm lấy chuôi kiếm. Hắn có thể chấp nhận mình chỉ có hai bàn tay trắng, huynh trưởng chẳng được kề bên, Kim Đan bị lấy mất, linh mạch thương tổn, nhưng đến tư cách cầm kiếm giờ cũng không còn. Phụ thân đưa hồng y đến, kèm theo một mối hôn sự, trên người thậm chí đã đè nặng tín vật Tuyệt Tình Tông. Có lẽ về sau hắn sẽ mất đi tự do nốt. Nguyên lai chỉ còn hai bàn tay trắng, có thể mất gì nữa chứ?   Một năm sau, người nhị công tử cho rằng sẽ đoạt đi sự tự do của hắn, lại nắm chặt tay hắn, cùng hắn giữ chặt kiếm trong tay. Hắn không cầm được kiếm, thiếu chủ liền dứt khoát không luyện nữa, tới múa kiếm cho hắn xem. Thấy hắn không thể cầm kiếm không hỏi, thấy hắn lén lút luyện đan cũng không hỏi, cái gì y cũng không hỏi, chỉ âm thầm giúp đỡ hắn. Nhị công tử không muốn đối mặt với một thiếu chủ dịu dàng như vậy, càng không muốn vì được y nuông chiều mà thấy bản thân mình quý giá thêm. Hắn sợ mình sẽ coi đây là điều nghiễm nhiên, lâu dần tạo thành thói quen, rồi quyến luyến ngọt ngào trước mắt. Sợ đạo tâm của mình vì thế mà dao động. Hắn thà rằng bị phụ thân đưa vào địa ngục kết duyên với một đạo lữ tằn tiện thô tục còn hơn. “Mệt rồi?” Thiếu chủ nhận thấy hắn có phần xuất thần bèn dừng lại. Nhị công tử lắc đầu, tuy hắn mỉm cười nhưng đáy mắt lại ảm đạm thấy rõ. Nhón chân bước tới, hắn khẽ vốc một nắm hoa chi lên tay. “Kiếm quá nặng, không bằng hoa chi nhẹ nhàng.” Nhị công tử nhìn thiếu chủ hỏi, “Ngươi có thích cầm hoa chi xinh đẹp trong tay không?” “Ngươi thích thì tốt.” Thiếu chủ đứng đắn trả lời, “Ngươi thích hoa, ta sẽ tìm một cái bình tương xứng với nó, ngày ngày thay nước. Ngươi thích kiếm, ta sẽ đúc một cái vỏ thượng hạng, ngày ngày chà lau.” Nói xong bèn quay người đi, tiếp tục luyện kiếm, dường như không có việc gì. Chỉ là vành tai trắng nõn có chút đỏ.   Nhị công tử không nghĩ rằng người như hắn sẽ nói mấy lời như này, lời nói vang vào tai, đọng lại trong lòng. Hắn bỗng chốc luống cuống, hoảng loạn nói, “Ta tưởng Dịch Thù vốn là quân tử cao cao tại thượng...Không ngờ miệng lưỡi cũng thật trơn tru…” Chưa nói hết câu, đột nhiên một bóng người đã xuất hiện trước mặt nhị công tử, trên môi hắn lập tức bị thứ gì đó mềm mại chặn ngang, lấp kín. Vật mềm mại kia trằn trọc hồi lâu trên môi hắn, ôn nhu siết vào. Nhị công tử đơ người, đại não trống rỗng, chỉ nghe thấy giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, “Ta muốn làm quân tử, ngươi lại cố tình dụ hoặc ra…”