Nhị công tử thiên môn sơn

Chương 12 : Nhị công tử thiên môn sơn

Hai người đang hào hứng trêu đùa thì một tiếng gọi này của thiếu chủ khiến Huyền Thanh đột nhiên dừng động tác. Hắn vân đạm phong khinh rút đồ vật từ miệng huyệt ra, cái miệng nhỏ phía dưới ra sức đóng mở, dường như không muốn hắn rời đi, Huyền Thanh châm chọc nói, “Sư huynh, sư điệt tốt tới tìm ngươi.” “Ngươi bực cái gì?” Tạ Minh Uyên thô lỗ đẩy hắn ra không chút lưu tình, “Huyền Thanh, ngươi đủ chưa, mấy trăm năm nay vì vài sự việc cỏn con như vậy cũng tranh cãi với ta, muốn phát giận thì lăn về hình đường của ngươi đi!” Dứt lời, Tạ Minh Uyên đi thẳng vào phòng thay quần áo, đầu không ngoảnh lại. Tạ Minh Uyên ở Tuyệt Tình Tông cũng coi như có tính tình tốt, trước nay chưa từng giận dữ với Huyền Thanh nhưng tên này cứ động chút lại ghi thù, là thần tiên cũng khó ngồi yên. Hắn ra tới cửa Huyền Thanh đã không còn nữa, kết giới cũng bị phá. “Sao vô duyên vô cớ ngươi lại hỏi luyện đan sư?” Tạ Minh Uyên dựa người vào cửa, trong lòng đang có lửa giận nên thần thái không khỏi có chút lạnh lẽo, “Phụ thân ngươi mà biết ta dạy ngươi ‘Bàng môn tả đạo’ chậm trễ việc tu hành, sẽ treo ta lên đánh.” “Kĩ thuật luyện đan của sư thúc vô cùng cao siêu, người người mến mộ, có thể luyện ra đan dược thượng đẳng, đệ tử nhìn tự nhiên muốn học thử.” Thiếu chủ dừng một chút, “Chẳng nhẽ sư thúc còn e ngại phụ thân ta?” Không thể không nói thiếu chủ thật biết cách vỗ mông ngựa, Tạ Minh Uyên nghe xong trong lòng thoải mái không ít, mặt mày hớn hở nói, “Hôm nay miệng sư điệt hình như bôi mật, đã nói còn nói một tràng dài như vậy.” Dứt lời liền muốn đưa người vào đan thất nhưng bước chân đột nhiên khựng lại, nghĩ đến gì đó nên sắc mặt lập tức khó coi, quay đầu dẫn thiếu chủ đi nơi khác. “Đây là đan thất của phụ thân ngươi, dù sao hiện tại hắn đã bế quan, chúng ta mượn dùng tạm đi.” Chưởng sự sư thúc đẩy cửa, giải kết giới rồi bước vào phòng. Thiếu chủ nhìn thấy nhất thời dấy lên nghi ngờ, rồi sau đó trong lòng dần buông lỏng. Có lẽ vì sư thúc là chưởng sự nên kết giới cũng không đề phòng hắn. Sư thúc khởi động kết giới, kim quang trong tay lóe lên, lập thêm một tầng nữa, quay đầu khẽ cười với thiếu chủ, “Lúc ngươi luyện đan cần phải tránh sự chú ý của người khác.” Sư thúc thuận lại công việc luyện đan với thiếu chủ một hồi, dạy thiếu chủ dùng linh lực trong lòng bàn tay nổi lửa. Thiếu chủ lúng túng khác hẳn ngày thường. Sư thúc lắc đầu, “Người mới học linh lực không đủ tự nhiên, cần mượn lửa ngoài.” Nói rồi nâng tay y lên hướng dẫn. Có lẽ vì phương thức tu luyện linh lực na ná nhau nên thiếu chủ còn chưa kịp trải qua khắc khổ như trong tưởng tượng, đã lật tay tạo ra một nhúm lửa dễ dàng. Ánh lửa sâu kín, ẩn hiện một tia kim sắc.   Nhị công tử tỉnh lại từ trong mộng, liếc mắt thấy thiếu chủ đang ngồi ở mép giường, mày hơi nhăn lại, tưởng y đang lâm vào trầm tư. “Dịch Thù, chính sự hôm nay có gì không hài lòng sao?” Nhị công tử quan tâm hỏi, nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng mới sực nhớ hôm nay mình đã cự tuyệt, giữ kín bí mật với y. “Không có gì, đều rất thuận lợi.” Thiếu chủ duòng như có chút khó mở miệng, trong mắt chứa vài tia chờ mong, “Vân Khanh, ngươi tin ta được không?” “Ngươi nói ngươi không tin người khác, vậy tin ta đi, được không?”