Ngực có cảm giác xé rách đau đớn, đây là hiện tượng đầu thai chưa từng có trong quá khứ, chẳng lẽ…Một đời này của ta có bệnh tim sao?
Một màn diễn nữ tử ốm yếu theo đuổi công tử giàu sang không thành, cuối cùng thống khổ mà chết hiện ra trong đầu ta. Ta mở mắt, thấy giường gỗ đàn hương khắc hoa tinh xảo, hình như ta đầu thai vào gia đình phú quý, nhìn màn che thêu phượng hoàng bằng kim tuyến, ân…Có khả năng đầu thai hoàng gia nha.
Ngực lại đau đớn từng trận, ta nhịn không được mà lấy tay sờ lên, nhất thời hốt hoảng hít thở không ngừng, đây là cái gì!
Trong ngực của ta lại cắm một con dao nhỏ sắc bén! Càng kinh sợ hơn là ngực của ta sao thế này? Sao có thể bằng phẳng như vậy! Bàn tay này sao lại lớn thế? Trong lòng bàn tay còn đầy vết chai, bàn tay trắng nõn của ta đi nơi nào rồi a? Mặc dù không có bàn tay trắng nõn nhưng bàn tay mềm mại đầy thịt của tiểu hài tử đâu? Đây rõ là bàn tay thô ráp của nam nhân a!
Ta giãy dụa muốn đứng lên, ngực lại đau đớn, mất quá nhiều máu khiến đầu óc ta bắt đầu chóng váng, mới đầu thai chẳng lẽ lại chết nữa sao?
“… Đầu thai kiếp tiếp theo, muốn các người sống ở nhân giới ít nhất hai mươi năm, nếu không các người xuống địa phủ sẽ do ta toàn quyền xử lý.” Lời nói của Diêm Vương còn văng vẳng bên tai, lại nghĩ tới những nội dung trừng phạt trên tờ giấy kia, nó dường như sắc bén hơn cả con dao mà chui vào lòng, ta đau đến run run.
Không được… Tuy rằng không biết tình huống hiện tại là gì, nhưng mà ta chỉ mới đến nơi này, không thể lại chết trong nháy mắt như vậy! Nếu cứ nhanh chóng mà xuống địa phủ…Tuổi già của ta sẽ bị hủy diệt, tuyệt đối sẽ bị hủy diệt!
Ta nắm chặt lấy con dao, dùng sức rút ra ngoài. Đang lúc cố gắng không ngừng thì nghe thấy một thanh âm khác kinh hô liên tục.
Ta vừa quay đầu đã thấy một nữ tử mặt tròn mang áo hoa, sắc mặt xanh trắng, mới chuyển động thân thể đã phụt ra một ngụm máu đen, xem ra là trúng kịch độc.
Này… Này lại là cái tình huống gì? Một nữ tử phú quý cùng một nam tử thô lỗ nằm cùng giường, trên ngực nam tử thô lỗ cắm một con dao, nữ tử thì trúng kịch độc. Con mẹ nó! Rốt cuộc ta đang ở trong tình trạng rối rắm nào a!
“Con mẹ nó! Tình huống gì đây?” Nữ tử mặc hoa phục trông thấy ta cũng kinh hãi một trận, nói xong lời này lại ôm ngực nôn điên cuồng.
Một dự cảm xấu lại xẹt qua trong lòng ta, ta nơm nớp lo sợ, thở hổn hển hỏi: “Sơ…Sơ Không?” Thanh âm ra khỏi miệng, to lớn mạnh mẽ, ta âm thầm lau nước mắt chua xót một phen.
Nữ tử cũng kinh hãi ngẩng đầu nhìn ta: “Tiểu Tường Tử?” Hắn thở gấp không ngừng: “Bà, con bà nó…âm hồn không tiêu tan.”
“Âm hồn, vù vù, âm hồn không tiêu tan là ngươi mới đúng! Cái gì mà đau khổ, cái gì là phân rõ ranh giới, không được tới gần ta!” Một câu này ta nói đến không kịp thở, xém chút nữa đã thấy Diêm Vương vẫy tay với ta.
“Ai… Không thèm để ý ngươi, ta tự cứu ta trước, còn ngươi quay trở về địa phủ mà hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Diêm Vương đi.”
Cả người ta run rẩy, sự thật này khiến ta cho dù hóa thành tro cốt cũng dũng cảm mà sống lại. Tay ta nắm chặt đưa lên miệng cắn một cái, dùng hết khí lực nhổ con dao ra. Con dao lui ra ước chừng hơn một tấc, những vẫn cắm một phần trong ngực. Máu tươi chảy càng ngày càng nhiều, ta tức giận đến mức mắng to: “Cái này, con rùa nào đã đâm a! Lão…trong ngực lão tử có vàng sao?”
Sơ Không kia run run rơi xuống giường, vừa thổ huyết vừa ra sức đi tới cái bàn, hắn ôm ấm trà trên bàn liền uống từng ngụm từng ngụm, không bao lâu sau trà trong ấm đã cạn sạch.
Sơ Không giận tím mặt hất tay một cái đánh vỡ hết tất cả những thứ trên bàn trà, tiếng đồ sứ vỡ bùm bùm thật vui vẻ: “Nghèo nàn! Ngay cả nước cũng không đủ uống!”
Khi đôi ta đang lâm vào tuyệt cảnh thì đột nhiên có người đẩy cửa mà vào.
“Tướng quân!” Một nam tử nhanh chóng đi tới phía ta: “Tướng quân! Sao có thể như vậy?” Cũng có hai tỳ nữ líu ríu chạy qua chỗ Sơ Không kia: “A! Công chúa! Công chúa có khỏe không?”
Ta đã không còn hơi sức mà trả lời, cũng không có khí lực mà nghĩ nhiều, chỉ có thể ra sức trừng mắt, trong lòng lại thấy con Thảo Nê Mã chạy qua, ta cùng công chúa, đều không khỏe a…Các ngươi không có mắt nhìn hay sao…
Khi ta tỉnh lại thì con dao trong ngực đã rút ra, miệng vết thương đã được băng bó rất tốt. Nam tử kia vẫn quỳ gối bên giường của ta, cúi đầu không nói một lời. Ta khụ hai tiếng muốn ngồi dậy, người nọ vội tới đỡ ta, sau khi hầu hạ ta chu đáo thì quỳ trở lại. Ta kỳ quái hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
“Thuộc hạ hộ chủ không thành, thỉnh tướng quân trách phạt.”
Ta gãi gãi đầu, rất muốn nói tình huống của bản thân ta không biết gì, nhưng thấy một nam tử anh dũng quỳ gối rưng rưng trước mặt ta, ta không đành lòng nói với hắn, chủ tử ngươi đã cưỡi hạc về tây thiên rồi, ta chỉ là một nữ tử. Ta ho nhẹ hai tiếng hỏi: “Cái kia, Sơ, ngô…Công chúa đâu?”
Nam tử quỳ trên mặt đất mạnh mẽ ngẩng đầu: “Tướng quân còn lo lắng tới nàng làm gì! Thanh Linh công chúa kia hại Hinh Vân cô nương, lại hạ độc thủ với tướng quân, tướng không ngàn vạn lần không thể dễ dàng tha thứ cho việc xằng bậy mà nàng làm! Thuộc hạ thỉnh cầu tướng quân đem việc này bẩm báo với hoàng thượng, cho dù Thanh Linh công chúa có hoàng thái hậu che chở, nhưng đối với việc mưu hại chồng này không thể xem như không thấy!”
Ta sờ sờ cái mũi, thầm nghĩ, thì ra là tình yêu tam giác a, công chúa thích tướng quân, tướng quân cưới công chúa nhưng trong lòng lại thích người khác, công chúa tức giận giết chết nàng kia, lại giết tướng quân, di…Không đúng, nếu thế thì sao nàng lại trúng độc? Chẳng lẽ sau khi mưu sát chồng thì tuyệt vọng uống thuốc tự sát?
Ta im lặng không nói chuyện, nam tử kia lại nói: “Tướng quân! Không thể cứ nhịn Thanh Linh công chúa như vậy nữa!”
Ta khó xử bĩu môi, cho dù ngươi khóc lóc lên án ta, ta cũng không có biện pháp a, bởi vì hiện tại trong thân thể ngu ngốc kia là Sơ Không thần quân của thiên giới, cũng không phải là Thanh Linh công chúa. Hơn nữa sự việc này ta không hiểu rõ đầu đuôi, đoán không được hậu quả, đối với những người bên cạnh cùng hoàn cảnh đều không quen thuộc, thậm chí ngay cả người trước mặt cũng không biết. Một kiếp này ta không thể tu tiên cũng không có pháp thuật, lại phải tận tâm tận lực mà cố gắng sống trên hai mươi năm. Nếu hiện tại ta chưa biết gì đã hãm hại Thanh Linh công chúa, Sơ Không chết thì không sao, nếu hắn không chết quay trở lại sẽ không biết trả thù ta thế nào đâu! Không thể mạo hiểm được, ta với Sơ Không tốt xấu cũng coi như ngồi cùng thuyền với nhau, tình huống còn chưa rõ ràng, ta với hắn không thể tranh chấp nội bộ.
Ta vẫy tay nói: “Ngươi đi xuống trước đi, việc này ta sẽ suy nghĩ.”
Nam tử dù vẻ mặt không cam chịu nhưng vẫn không dám xung đột với ta, cắn chặt răng cúi đầu cung kính đáp: “Vâng.”
Trong lòng ta đang sảng khoái vì cảm giác được sai sử thế này, chợt nghe tiếng tranh cãi ầm ĩ líu ríu ngoài cửa: “Công chúa không thể a! Bây giờ ngài không thể xuống giường!”
“Nếu công chúa muốn gặp tướng quân cũng không nên nôn nóng a! Chú ý thân thể a!”
“Công chúa! Công chúa!”
Thuộc hạ của ta biến sắc: “Hừ, Thanh Linh công chúa này thật sự là khinh người quá đáng! Tướng quân, để thuộc hạ đuổi nàng đi.”
“Chậm đã!” Ta vội gọi hắn: “Cái kia ai, khụ, ân, cho nàng vào đi, không sao.”
“Tướng quân!”
“Cho nàng đi vào.”
“Vâng…”
Chưa kịp cho vào, Sơ Không mặc xiêm y tung bay đã một cước đá văng cửa phòng, cất bước tiến lên, sắc mặt hắn vẫn tái nhợt như trước, nhưng so với ngày đó hắn nôn điên cuồng đã tốt hơn nhiều: “Tướng quân?” Hắn lạnh lùng cười, ngón tay chỉ ra bên ngoài: “Ngoại trừ cái người đang nằm trên giường kia, toàn bộ những người khác cút hết ra ngoài cho ta.”
Thuộc hạ kia của ta nắm chặt tay: “Thanh Linh công chúa, ngươi!”
“Ầm ĩ đau đầu, đều đi ra ngoài đi.” Ta mở miệng, người nọ cắn chặt răng, cố nén không cam lòng, lui ra ngoài.
Đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn ta cùng với Sơ Không.
“Tốt nhất ngươi có thể giải thích đây là chuyện gì!” Sơ Không đi tới bên giường hung tợn trừng ta.
Ta tỏ vẻ bất đắc dĩ buông tay: “Ta mà biết đây là chuyện gì thì tốt rồi.” —
Truyện khác cùng thể loại
162 chương
62 chương
112 chương
4 chương