Tình yêu của em là may mắn của anh
Chương 1 : - đánh cược
Cát An \- một thành phố yên bình đúng nghĩa, hay còn gọi là thành phố màu xanh với những ngôi nhà truyền thống được sơn màu xanh từ những năm đầu của thế kỷ 20.
Bước xuống sân bay, Cẩn Mai hít thật sâu một ngụm không khí mát mẻ dễ chịu. Cô bắt taxi đi về khách sạn, nói với bác tài làm ơn chạy chậm một chút để cô có thể ngắm quang cảnh xinh đẹp ở nơi này. Thật tuyệt vời vì cảnh quan và cuộc sống chậm ở thành Cát An, nếu như chuyến đi này của cô là đến nghỉ dưỡng thì đúng là quá tuyệt.
Nhưng lần này cô đến là vì một vụ đánh cược với anh trai mình – Lạc Thiên Ân
Trong một lần đấu khẩu, Lạc Thiên Ân đã giao kèo một màn đánh cược với Cẩn Mai. Chỉ cần cô dùng một thân phận bình thường tạo nên một thành tựu gì đó thì anh mới công nhận cô thực sự có bản lĩnh. Cẩn Mai liền nổi máu háo thắng mà đồng ý. Điều kiện tiên quyết của ván cược này đó chính là cô chỉ được mang theo năm triệu đồng và phải gia nhập công ty Joyce ở thành Cát An.
Cẩn Mai cũng đã lên mạng xem thông tin về công ty này. Joyce là công ty phát hành trò chơi trực tuyến và kinh doanh thương mại điện tử được thành lập cách đây hai năm và cũng là công ty đầu tiên phát hành trò chơi trực tuyến có bản quyền trong nước. Cô cũng biết được thật ra Joyce rất khắc khe trong khâu tuyển dụng, những người tốt nghiệp đại học hàng đầu trong nước chắc cũng phải bắt đầu với chức vụ nhân viên chạy vặt. Chính vì vậy, Lạc Thiên Ân mới lấy Joyce ra để đánh cược với cô, anh ta tin rằng cô sẽ không thể vào được công ty này.
Với số tiền ít ỏi trong túi, cô cùng lắm chỉ cho phép bản thân ở phòng khách sạn hạng thường trong vài ngày sau đó phải đi tìm một ngôi nhà nhỏ thuê. Sau khi nhận phòng, Cẩn Mai có chút cảm thấy tủi thân, phòng ngủ ở nhà họ Phan còn lớn hơn cái phòng này hai lần. Nhìn đồng hồ trên tay, chỉ còn hai tiếng nữa là bắt đầu phỏng vấn. Cẩn Mai đi vào phòng tắm rửa sau đó chọn cho mình mộ bộ váy caro màu xanh nhạt toát lên vẻ thanh lịch và chững chạc hơn số tuổi hai mươi của mình. Trang điểm gương mặt nhẹ nhàng, đeo chiếc khuyên tai thời thượng, dù gì cũng là lần đầu ra mắt nhà tuyển dụng, phải có khí thế hơn một chút. Sau đó cô khẩu khẩu trang che mặt rồi rời khỏi khách sạn.
“Xin mời cô Lani, vào để phỏng vấn.” Một trợ lý bước từ trong phòng làm việc ra đọc tên trong danh sách.
Phan Cẩn Mai đứng thẳng người, rất hiên ngang bước vào. Bên trong phòng có ba người, hai người đàn ông trung niên và một cô gái trẻ tuổi. Nhìn thấy cô vào, cô gái đó mỉm cười mời cô ngồi sau đó cả ba người họ bắt đầu xem hồ sơ của cô.
Chỉ một lúc sau, ba người bọn họ đưa mắt nhìn nhau như ra hiệu gì đó. Sau đó, cô gái trẻ tuổi kia mang theo ánh mắt dò xét nhìn cô.
“Cử nhân nghành công nghệ thông tin tốt nghiệp đại học Fastin, chuyên viên thiết kế và lập trình, nhà sản xuất game, thiết kế đồ họa 4D… cô gái, lai lịch của cô xem ra cũng nhiều thật.”
Cẩn Mai cười nhẹ. “Cũng chỉ thường thôi, tôi vì muốn bản thân mình trở nên khiêm tốn hơn nên đã loại bỏ một số thành tựu, cũng là để các vị không bị hoa mắt khi đọc.”
Người đàn ông trung niên gật đầu. “Xem ra cô rất tự tin. Với thành tích như vậy, tại sao cô lại chọn gia nhập Joyce?”
“Tôi thích! Tôi cảm thấy môi trường làm việc ở Joyce thích hợp với những con người có thực lực thật sự.”
“Năm nay cô hai mươi tuổi? Năm mấy thì tốt nghiệp đại học?”
“Đúng, lúc còn đi học tôi thường xuyên nhảy lớp.15 tuổi đã vào đại học, 19 tuổi lấy được bằng cử nhân.”
“Cô nghĩ sao nếu bây giờ tôi nhận cô vào nhưng lại cho cô đi bưng nước?” Cô gái đó hỏi.
Cẩn Mai hạ mí mắt xuống ngẫm nghĩ, nhưng rất nhanh đã ngẩng đầu đối diện với bọn họ. “Tôi sẽ rút hồ sơ.”
Cô gái kia mỉm cười đứng lên. “Tôi rất thích sự tự tin của cô, hy vọng cô dựa vào thành tích mà tự tin chứ không phải thùng rỗng kêu to.”
Cẩn Mai gật đầu. “Vậy khi nào tôi có thể làm việc?”
“Trước tiên tôi muốn hỏi cô định đeo khẩu trang để làm việc sao? Ngay cả trong hồ sơ xin việc cũng không dán hình ảnh, cô không tiện cho người khác thấy mặt sao?”
“Đúng vậy, tôi lớn lên không được xinh đẹp, khá tự ti về ngoại hình. Công ty các vị không lẽ có quy định phải nhìn thấy mặt nhân viên sao?” Cẩn Mai bình tĩnh hỏi lại.
Cô gái lắc đầu. “Cô có thể làm việc trong hôm nay, chức vụ sẽ là chuyên viên thiết kế.”
“Tôi có thể làm việc trong hôm nay.” Cẩn Mai đáp.
Cô gái kia đích thân dẫn cô tới bộ phận thiết kế, lúc cửa thang máy đóng lại, cô ấy quay sang mỉm cười. “Tôi là An Đồng, là thư ký của chủ tịch, sau này nếu có vấn đề gì cần giúp đỡ cứ tôi tôi.”
Cẩn Mai gật đầu. “Cảm ơn.”
“Cô…không thể cho tôi thấy mặt thật sao?”
“Xin lỗi, không tiện lắm.” Cẩn Mai mỉm cười nhẹ nhàng từ chối.
An Đồng cũng không làm khó quá nhiều, nhanh chóng dẫn cô tới bộ phận thiết kế giới thiệu với mọi người. “Đây là Lani, vừa tốt nghiệp đại học Fastin về, từ hôm nay cô ấy sẽ thay thế vị trí thiết kế chính còn trống của bộ phận thiết kế. Cô ấy không thích để lộ mặt, vì vậy mọi người cũng không được yêu cầu cô ấy gỡ khẩu trang ra.”
Cả phòng thiết kế cũng chỉ có năm người nghe xong liền rất chuẩn mực mà cúi đầu chào hỏi.
Cẩn Mai cũng lên tiếng. “Chào mọi người, sau này rất mong được chỉ giáo nhiều hơn.”
Sau khi An Đồng rời khỏi, sự chuẩn mực khi nãy của phòng thiết kế cũng tan biến theo. Bọn họ nhanh chóng chạy tới vây quanh cô, ai cũng sáng mắt nhìn cô.
“Lani, cô tốt nghiệp đại học Fastin thật sao?”
“Đúng.”
“Như vậy từ nay team chúng ta có lãnh đạo rồi, chúng tôi cũng không cần gồng mình lên chạy deadline nữa.”
Cẩn Mai có chút không thích nghi nổi, lúc đầu cô cứ tưởng sẽ có một màn ma cũ bắt nạt ma mới nhưng không ngờ cô vừa xuất hiện thì nhân viên bộ phận thiết kế lại giống như trút được gánh nặng trên vai xuống vậy. Ngồi vào vị trí làm việc, sau đó tranh thủ lúc không ai để ý facetime với Lạc Thiên Ân.
“Đây này Lạc Thiên Ân, trình độ như anh có lẽ cả đời cũng không nhìn thấy được văn phòng của Joyce đâu nhỉ? Em cho anh xem này.”
Lạc Thiên Ân hừ lạnh. “Em đừng có vui mừng quá sớm.”
Sau đó tắt máy. Cẩn Mai đang đắc chí trong lòng, lúc này một đồng nghiệp đem tới cho cô hồ sơ về dự án game mới của Joyce. Cũng không có gì, chỉ là mấy thông tin phụ, Cẩn Mai chính là không thích đọc quá nhiều chữ nên cô mới không chọn học nghành kinh tế mà chuyển qua nghành thiết kế. Cứ mỗi lần nhìn vào chữ cô sẽ vô thức nhíu mắt lại muốn gục xuống ngủ ngay.Chính vì hế mà ngày đầu tiên đến làm việc cô cũng chỉ ngồi bấm máy tính rồi vẽ vời mấy thứ linh tinh, căn bản là nhàn rỗi vô cùng.
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
11 chương
47 chương
24 chương
54 chương
48 chương