Nhất thế vương phi

Chương 8 : Đoàn quân cổ đại.

Thời gian thoăn thoắt… mới ngáp cái đã 5 ngày… Ngay từ sáng sớm, người dân đã đổ ra đường, tụm năm tụm bảy bàn tán. Nghe nói hôm nay đoàn quân của Lãnh vương Tề Bạch Lãng từ chiến trường về đi qua đây. Nơi nàng ở gọi là Thiên quốc, xung quanh còn có Địa quốc, La quốc, Thất Tinh quốc, Bạch Tuyết quốc…v.v. Nhưng cường đại nhất là Thiên quốc và Địa quốc-trời, đất, hai cái tranh hùng. Mà Nam Sơn quốc, một đất nước láng giềng của Thiên quốc lại có điều mạo phạm, làm tức giận hoàng đế gia gia, khiến hắn sai con thứ hai là Lãnh vương đi thu phục. Haizz, vậy là một quốc gia đã bị xoá tên trên bản đồ trong vòng nửa tháng. Cái tên Tề Bạch Lãng gì gì đó cũng tài giỏi ấy chứ. Nàng nghe mọi người ca tụng hắn đến nổ cả tai. Đã là người, cho dù thời nào cũng bà tám giống nhau cả. Bất quá được xem lịch sử sống trước mắt cũng khiến nàng hoan hỉ. Nàng đúng là tốt số nha…. Gió nhẹ bay lượn lờ với rặng liễu rủ dài, đung đưa mảnh cờ lụa trang trí tung bay khắp nơi… đường rộng lát đá sớm được quét dọn sạch sẽ từ mấy ngày hôm nay… Giữa đường, lão Tri huyện cùng nhóm sai dịch và phú thương vùng lân cận đã đứng đợi từ sáng tinh mơ, quần áo loè loẹt chạy đi chạy lại xem chừng bận rộn lắm. Đúng là bọn nịnh thần. Nàng coi thường. Chẳng qua nàng muồn ngó rốt cục xem cái tên Tề Bạch Lãng nổi danh kia là người như thế nào nen mới cùng mọi người chen chúc, néu không nàng đã về nhà đánh một giấc cho khoẻ rồi… “ Rầm rập…” Chờ cả nửa ngày, tên vương gia cao giá kia rốt cuộc cũng tới, lôi kéo theo sau là mộy đoàn quân liểng xiểng rầm rộ. Y như diễu hành ngar… Nàng nhón chân, ngẩng cổ lên nhìn. Hic, chẳng qua giờ nàng mới 12nên thấp tẹt, lại không thể bay qua bay lại giữa ban ngày nên đành chịu uỷ khuất thế này nha… Nàongờ chen chúc cả buổi, nàng vẫn bị đẩy lại phía sau, chỉ nhìn thấy toàn mông với ***. Để khi nàng lách lên được thì chỉ còn lại mấy tên lính đội nón mặc áo giáp, vác giáo lững thững đi sau cùng. Chết tiệt! Con mẹ nó chứ! Làm bổn cô nương mất cả buổi sáng cũng không ngó được cái mặt mày tròn hay méo! Nàng bất mãn quay vế nhà. Tức chết mà! Nhưng ngẫm lại, nàng cũng không thực hứng thú lắm. người cổ đại vẫn là người cổ đai& thôi mà, có đẹp bằng các minh tinh đâu cơ chứ! Chi bằng nàng về nhà tự lấy gương ra ngắm mình còn hơn! - “ Tiểu thư, người có thấy không, vương gia thật anh tuấn ngar…….. @OXYZZ#$...” Linh nhi hưng phấn thao thao bất tuyệt nói. Chẳng qua hôm nay nàng tốt số hơn, ngó được dung nhan của hắn nên ca ngợi không ngớt. Hại Lâm Tuyết ngồi bên tức muốn xì khói. - “ Linh nhi, ngươi không cần nói nữa! Chẳng qua hắn chỉ là 1tên vương gia bình thường thôi mà!” - “ Bình thường? Tiểu thư, người không biết đâu, vương gia của chúng ta tài danh vang khắp thiên hạ, 3tuổi đã học cưỡi ngựa bắn cung, 7tuổi bắn chết hổ lớn, 10tuổi chinh chiến tứ phương, 15tuổi dẹp yên loạn đảng biên giới, đưa nước ta trở nên yên bình, 17tuổi dẹp Yên quốc, được phong vương. 19tuổi dẹp Hỗn quốc, giờ 22tuổi lại dẹp Nam Sơn quốc… blah…blah…” Trời, không ngờ Linh nhi lại có khả năng chém gió tới mức độ này. Dù hắn tài giỏi hay không cũng chả liên quan gì đến nàng. Nàng sắp tẩu hoả nhập ma rồi! - “ Stop here! Linh nhi, hắn có mấy con mắt?” - “ Hả…. 2 mắt” - “ Mấy cái mũi?” - “ Một… Mà tiểu thư hỏi thế làm gì?” - “ Cứ trả lời ta đi! Hắn có mấy cái mồm?” - “ Trời!... đương nhiên là một. Ai chả thế. Tiểu thư à, sao người lại hỏi mấy câu vớ vẩn thế?” Linh nhi cau mày hỏi. Phải chăng tiểu thư nhà nàng mất trí nhớ nên đầu óc hơi có vấn đề? - “ Ngươi thấy chưa? Hắn cũng giống chúng ta thôi, có 2mắt, 1mũi, 1mồm. Có gì đặc biệt đâu mà ngươi tôn sùng hắn thế? Haizz, mặc kệ hắn thế nào, không liên quan đến chúng ta, nghe chưa? - “ Nhưng mà… Hắn rất xuất chúng ngar…” - “ Ta nghe nói hắn chưa từng động qua nữ nhân, 22 tuổi đầu rồi mà chưa lấy vợ. ngươi nghĩ xem, có phải hắn có vấn để gì không?” Nàng vẫn tiếp tục chiến dịch đạp gãy cổ tên vương gia. - “ ừm… cái này nô tì cũng có nghe qua” Linh nhi xoa xoa cằm: -“ Nhưng tiểu thư à, hắn có vấn đề gì?” - “ Còn phải hỏi, chắc chắn hắn bị gay rồi! Là thích nam nhân đó. Không khéo trong phủ hắn nuôi một đám nam nhân tô son đánh phấn… Ha ha, lâu lâu hắn đi về lại ôm lấy một tên… Bảo bối ngoan, cho ta thơm một cái nào!....” - “ Á. Tiểu thư, ghê chết đi được… ha ha…” Trong phòng, hai cô gái đuổi nhau, tiếng cười không dứt, làm ấm áp thêm cho màn đêm cô tịch bao vây ngoài cửa sổ. Ở khách sạn sang trọng nhất trấn… - “… Hắt xì!... Hắt xì!...” Có một nam nhân đang hắt xì không ngớt. - “Vương gia, có phải người bị cảm rồi không? Xin người nghỉ ngơi sớm!” Nam nhân trung niên cung kính hỏi. - “ Ta không sao, ngươi lui đi” Nam nhân phất tay ra hiệu, không khỏi thắc mắc tại sao hắn lại như thế. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng bị dù chỉ là cảm nhẹ, hôm nay như thế nào lại…. Ngoài cửa, gió vẫn lay…