Nhất thế vương phi

Chương 32 : Cây cỏ u buồn 2

Nhìn khuôn mặt kinh ngạc đến sững sờ của hắn, nàng tiếp tục: -“ Bởi vì ta đã tự hứa với bản thân phải giúp hắn thay đổi rồi!” - “ Cám ơn ngươi!” thiếu niên cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Trong gió thoảng có hương hoa thơm ngát, tiếng chim hót líu lo….. ……………………. - “ Lâm Tuyết!” Tiếng Tề Bạch Lãng vang bên tai. Nàng dụi mắt tỉnh dậy. - “ Ngươi không sao chứ?” Hắn ôm bả vai nàng, ánh mắt lo lắng: -“ Tại sao ngươi lại ở đây?” - “ Ta không sao….” Nàng nửa tỉnh nửa mê, vẫn chưa thoát khỏi cơn mộng mị. - “ Đông Phương Lâm Tuyết! mau tỉnh dậy cho ta!” hắn lay mạnh nàng, khiến nàng tỉnh ngủ hẳn. - “ Ngủ ư?” Trong đầu nàng hiện lên nụ cười tươi rói, giọng nói ấm áp dễ nghe… không lẽ… là giấc mơ? Nàng đứng dậy nhìn quanh. Trời đả sẩm tối, mặt trời chỉ còn lại những tia nắng hắt lên đỏ thẫm một vùng trời. Ngọn đồi xanh tĩnh lặng… - “ Không lẽ là mơ ư?” nàng nheo mắt. sự việc quá kì lạ. - “ Ngươi đang nói gì vậy? Hắn bước đến cạnh nàng, nửa ngồi nửa quỳ, ánh mắt sâu xa nhìn nàng: -“ Ngươi còn giận ta ư?” - “ Không.” Nàng lắc đầu… chuyện đã xảy ra, suy cho cùng hắn cũng vì muốn bảo vệ nàng mà thôi. - “ Tề Bạch Lãng, ta muốn hỏi ngươi một chuyện.” Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn. - “ Chuyện gì?” - “ Câu chuyện 5 năm về trước…” …………………………… - “ Thật trùng hợp, ngươi lại chạy đến đây.”Giọng hắn trầm ấm. Lướt ngón tay nhỏ bé trên bia mộ lạnh băng, nàng mỉm cười: -“ Không phải trùng hợp đâu.” Sờ đến hàng chữ, nàng thoáng giật mình…. Màu chữ khắc trên bia đá đen sẫm khác thường… đó không phải màu sơn hay màu mực… mà là… máu! Vết máu đã khô cứng. quay lại nhìn Tề Bạch Lãng, giọng nàng run run: -“ Đây là……..” Hắn mỉm cười, ánh mắt xa xăm. Khi lục đệ qua đời, hắn đã ngồi trước mộ 10 ngày. Chính hắn dùng 10 đầu ngón tay để khắc tên Tề Bạch Vân trên bia đá, lấy máu nhuộm đỏ hàng chữ. Tiểu đệ mà hắn yêu quý nhất lại vì hắn mà chết, hắn đúng là kẻ vô dụng, đến người thân cũng không bảo vệ được. - “ Không, từ giờ ngươi còn có ta, ta sẽ ở bên ngươi, quan tâm ngươi, bảo vệ ngươi!” Nàng mặc kệ tương lai thế nào, ở bên hắn dù một khắc ngắn ngủi thôi cũng sẽ là hạnh phúc. Tề Bạch Lãng trừng lớn mắt, nhưng trong lòng lại có một cỗ cảm xúc khó tả. hắn từng này tuổi đầu, chỉ có hắn bảo hộ người khác, chưa ai dám nói bảo vệ hắn, vậy mà nàng lại kiêu ngạo nói câu đó. Nhưng đây phải chăng là lời hứa hẹn, đồng ý mãi ở bên hắn?Ôm nàng nhỏ bé mềm mại, lòng hắn chưa bao giờ bình yên đến thế. Ngáp một cái thật dài. Hôm nay thực sự mệt mỏi a~. chìm vào trong giấc ngủ, chẳng cần lo lắng gì nữa…nàng sẽ nguyện tin tưởng hắn…