Nhất thế vương phi

Chương 31 : Cây cỏ u buồn 1

Không biết nàng đả bay bao xa, trong bao lâu. Nàng chỉ cảm thấy xương cốt đau nhức rã rời, tựa như không còn là thân thể của mình vậy. nước mắt tuôn ra mặn đắng, lòng trống trải vô bờ. Đông Phương Lâm Tuyết! ngươi sao có thể yếu đuối như vậy chứ? Kiên cường lên!.... Dừng lại ở một ngọn đồi. Nàng thực sự mệt mỏi. - “ Cuối cùng ngươi đã đến. Ta chờ ở đây rất lâu rồi!” một thiếu niên áo trắng đột nhiên xuất hiện. Nàng không khỏi giật mình. Chẳng lẽ giác quan của nàng ngày càng yếu, có người đến mà không phát hiện sao? - “ Sao ngươi lại chờ ta?” Nàng cẩn thận đánh giá hắn. Khoảng chừng 15, 16 tuổi. Người dong dỏng cao. Và khuôn mặt… rất giống Tề Bạch Lãng, nhưng có phần nhu hòa hơn, khiến người khác cảm thấy rất an tâm. Thiếu niên mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tầm mắt hướng về phía xa: -“ Ta là hoàng đệ của Tề Bạch Lãng.” - “ Hóa ra là vậy, ngươi tên gì?” Nàng nhìn hắn. - “ Tên của ta không quan trọng. Thay vì nói tên, ta sẽ kể cho ngươi nghe một câu chuyện…” Nàng im lặng. Tiếng hắn đều đều vang lên bên tai: - “ không phải ai sinh ra cũng lạnh lùng tàn nhẫn. Mà đó là do họ phải trải qua rất nhiều, rất nhiều sự đồn ép từ nhiều phía. Buộc họ phải tự tạo cho mình một vẻ ngoài đáng sợ để được an toàn….” - “ Giống như nhị ca của ngươi?” Hóa ra là nói tốt cho anh hắn. - “ Đúng vậy!” Hắn như không để ý đến giọng điệu của nàng, tiếp tục nói: - “ Nhị ca tài năng từ nhỏ đã được bộc lộ, bắc dẹp nam chinh, trên chiến trường một thân sát phạt, nhưng với người thân không bao giờ to tiếng……..” Hắn nở nụ cười, gương mặt đầy ngưỡng mộ và kính trọng… - “…… Nhưng đến 5 năm trước, sau khi dẹp Yên quốc trở về, cũng là lúc kế hoạch giết hại chuẩn bị công phu được thực hiện…” Ánh mắt hắn hiện tia đau xót cùng phẫn uất, tựa như bị cuốn xoáy vào một trận bão táp. Gió thổi mạnh, lá khô bị cuốn xoay vòng. Bầu trời bỗng trở nên u ám đáng sợ như quay về cái đêm khủng khếp ấy… - “ Từng lưỡi kiếm sắc bén lao tới, mũi tên xé gió tưởng như muốn xé tan huynh ấy ra từng mảnh… trong đêm mưa… một mình chống đỡ với bao nhiêu cạm bẫy… … chớp xé toạc bầu trời, chiếu sáng căn phòng tối trong khoảnh khắc…. máu nhỏ giọt rơi xuống từ mũi kiếm đang kề kên cổ kẻ chủ mưu… Hắn rung sợ cầu xin tha mạng. Tiểu đệ đang bị trói cũng cầu xin cho hắn. Tề Bạch Lãng buông kiếm, cho kẻ đó một cơ hội, đến bên cởi dây trói cho tiểu đệ… nhưng……..” Mặt hắn tái nhợt, cánh môi run rẩy. Nàng nghi ngại nhìn hắn: -“ này, ngươi vẫn ổn chứ? Nêu ngươi không khỏe…” - “ Không!” Hắn ngắt lời nàng. “ Ngươi nhất định phải nghe, ta chỉ nói một lần thôi…………….. ngay trong khắc ấy, khi nhị ca bất cẩn, kẻ đó đã rút dao đâm lén sau lưng…” Nàng nghe tim đập mạnh: -“…. Chuyện sau đó…” - “ Tiểu đệ kia đã đỡ thay nhát dao ấy…. giữa mưa đêm là tiếng hét đau đớn xé lòng… mưa rơi lênh láng như vũng máu….” Nàng nhìn vào khoảng không. Gió đã ngừng thổi. mọi thứ bỗng nhiên tĩnh lặng, lòng nàng thấy nhói đau. Hắn… đã phải chịu bi thương như thế sao? Vì thế nên lạnh lùng tàn nhẫn?... hắn hẳn đã có bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu tự trách, bao nhiêu giằng xé, bao nhiêu hận thù… có chăng hắn đã rất mạnh mẽ để vượt qua nỗi đau ấy. Trong từng mảnh tâm trí rối loạn, nàng như nghe tiếng hắn gọi thất thanh: -“ Cẩn thận!”, thấy cả ánh mắt hắn hốt hoảng khi có người đâm lén nàng sau lưng. Phải chăng nàng đã trách oan hắn? Một lúc sau, thiếu niên đột nhiên mở miệng: -“ Hãy giúp huynh ấy.” - “ Sao?” Nàng quay sang nhìn hắn. - “ Hãy giúp huynh ấy, để huynh ấy có thể trở về là một Tề Bạch Lãng ngày xưa, để nụ cười luôn nở trên môi, để trái tim chảy đầy dòng máu hạnh phúc….. người huynh ấy thích là ngươi, chỉ ngươi mới có thể khiến huynh ấy thay đổi! Coi như ta cầu xin ngươi, hãy đối xử với huynh ấy thật tốt, mang đến cho huynh ấy ấm áp yêu thương….” - “ Ta không thể đáp ứng ngươi!”