Nhất thế vương phi

Chương 25 : Đại thúc trên phố 1

Sau lần Tề Bạch Lãng ôm nàng suýt nghẹt thở đến giờ, nàng nhận rõ hắn có sự thay đổi. không còn Lạnh lùng như trước nữa, mà còn có chút dịu dàng, quan tâm…. Ách… không lẽ…. không thể nào, trong mắt hắn, nàng chỉ là một tiểu cô nương, trong khi hắn lại là nam nhân chính hiệu, không thể nào! - “ Tiểu Tuyết nhi! Sao muội cứ lắc đầu mãi vậy? muội khó chịu ở đâu à?” Linh nhi nhìn nàng hỏi. - “ Không có gì! Chỉ là ta đang suy nghĩ…” Nàng liếc nhìn Linh nhi, nổi hứng muốn trêu ghẹo một chút. - “ Nghĩ chuyện gì vậy? Lại chuyện buôn bán của Vương phủ hả? Ta nghĩ muội vẫn không thích hợp làm tổng quản, việc đó quá vất vả.” Linh nhi nhíu nhíu mi. - “ Xí, không phải chuyện đó!” Mấy việc cỏn con đâu làm khó được nàng chứ! Nàng đã xử lí mọi việc rất ổn thỏa, và bằng chứng là bây giờ nàng đang nhàn rỗi dạo phố cùng Linh nhi đây! - “ Chẳng qua ta đang thắc mắc không biết Hứa Dương đại tướng quân cùng tỷ tỷ của ta nói những chuyện gì mà hôm nào cũng đi sớm về muộn thế nhỉ?” Nàng giả vờ ngây ngô, đổi lại là Linh nhi một trận mặt đỏ như gấc chín: - “ Đâu có, muội muội đừng nói lung tung….” - “ Ta đâu dám nói lung tung, ta chỉ nói sự thật thôi mà!” Linh nhi ngại ngùng hơn nữa, lí nhí nói: -“ không phải….” - “ Đấy, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới!” Nàng cười tinh quái. Vốn không biết Tào Tháo là gì, nhưng Linh nhi cũng đoán được ánh mắt Lâm Tuyết có chút kì quái, quay lại thấy Hứa Dương phóng ngựa từ xa đi đến. - “ Linh nhi cô nương. Thật trùng hợp nàng ở đây, ta còn đang định đến Vương phủ tìm nàng…” Linh nhi cúi mặt ngượng ngùng: -“ Chào Hứa tướng quân!” - “ Hứa ca ca, Linh nhi tỷ tỷ cũng vừa nhắc đến ca ca xong!” Nàng nhảy ra tương trợ. Mấy cô nàng ngốc nghếch này, hơi tí là đỏ mặt. - “ Thật vậy ư Tuyết nhi?” Hứa Dương mừng rỡ nhìn Linh nhi, có thể thấy trong mắt hắn là hạnh phúc cùng ôn nhu. Haizz, uyên ương đã tìm thấy đôi rồi, nàng cũng không tiện xen giữa làm gì. Hào phóng đẩy Linh nhi về phía hắn: -“ Tỷ tỷ còn nói không biết lần tới gặp, Hứa ca ca đã có thể tìm ra câu đối đối lại vế của tỷ ấy chưa nữa?” - “ Ta đến cũng vì chuyện này. Hôm qua tình cờ đã nghĩ được một câu, còn nhờ Linh nhi cô nương chỉ giáo!” - “ Tiểu nữ không dám!” Haizz, mới mấy ngày đã tình chàng ý thiếp đến thế kia rồi, sắp sửa phải gả quách Linh nhi đi cho xong. Nàng kiếm cớ phải mua mấy thứ để 2 người đi trước, còn nàng một mình đi dạo lung tung. Kinh thành là nơi kinh tế phát triển nhất và cũng là bộ mặt của một quốc gia. Hàng hóa khắp nơi tập trung về đây, từng nơi, từng ngõ tấp nập người. Đứng giữa ngã tư đường, nàng không biết phải rẽ theo hướng nào đây. Đâu đâu cũng là người với bao sắc mặt, suy tính khác nhau. Nhưng giữa dòng người đông đúc ấy, lại không có 1 bóng dáng quen thuộc của người thân, dù chỉ là lướt qua. Ai ai cũng xa lạ. đứng giữa biển người, nàng lại cảm thấy cô đơn …. Đến đây đã hơn 2 tháng, không biết giờ này ở nhà ra sao. Nàng nhớ lắm gia đình nội ngoại thân yêu, nhớ bố mẹ nhiều nhiều. Khi mất đi một thứ gì đó, ta mới biết nó đáng quý và quan trọng với ta biết nhường nào! Không! Nàng không thể chìm đắm trong đau khổ như thế! Nàng phải sống, sống thật tốt. như thế mới là Lâm Tuyết chứ! Lau đi giọt lệ vương nơi khóe mắt, nàng mỉm cười thật tươi. Nắm túi bạc nhỏ bên người, nàng tiến đến cửa tiệm phía trước. đó là tiệm bánh bao nổi tiếng nhất kinh thành, từ lâu đã trở thành một thương hiệu độc nhất vô nhị. Ai muốn mua phải xếp hàng từ sớm. cũng may mọi người không chèn ép nhau mà đều tự giác nên sau một hồi vã mồ hôi, cũng đến lượt nàng mua bánh. Ôm túi bánh nhỏ, nàng hí hửng bước ra ngoài. Hương vị bánh ở đây khá giống với bánh bà nội nàng làm, bà nội nàng là đầu bếp nổi tiếng ngar.. Bỗng nàng thấy một đại thúc đứng ở ngoài cửa, lúng túng muốn xếp hang nhưng lại thôi. Vị đại thúc hơi mập mập, quần áo chỉnh tề có vẻ khá giả. Người này lúc nàng vào đã thấy đứng ở đó, sau nửa buổi vẫn không rời. nàng thương tình bước đến trước mặt hắn.