Nhất thế vương phi

Chương 20 : Tề bạch lãng

Tề Bạch Lãng. Trời, không phải là mơ chứ! Từ đâu chui ra anh chàng đẹp trai như thế này? Da trắng mũi cao, môi đỏ được vẽ bằng những đường cong tuyệt mĩ, tóc dài mượt một nửa được búi cao cài trâm vàng. Nhưng những nét tuyệt hảo đó vẫn không hút hồn bằng đôi mắt dưới hàng lông mày rậm. Đôi mắt có chút lạnh lùng, nghiêm nghị cùng kiêu ngạo. Nàng rất giỏi nhìn người dựa vào đôi mắt, nhưng đối với người này, nàng không biết được hắn đang nghĩ gì, và dường như nàng còn bị hắn thôi miên…. Nàng không khỏi ngẩn ngơ… Không phải lần đầu tiên gặp người đẹp trai như hắn, nhưng có cái gì đó ở con người này khiến nàng không thể rời mắt… Nàng nghe rõ tim minh đập mạnh… Đây có phải là nhất kiến chung tình mà tiểu thuyết hay nhắc tới? Vậy mà người kia vẫn còn đang nhìn nàng, kề sát mặt tha hồ hấp dẫn nàng… - “ Ngươi không sao chứ?” Tiếng nói đưa nàng về thực tại… Ha, không phải là mơ! Đây là thật ngar… Nàng nhéo nhéo thân mình. A~….Đau quá! Gắng gượng đứng dậy, lau tơ máu ở khóe miệng, nàng sao có thể đánh mất chính mình như vừa rồi chứ! Thật nguy hiểm… - “ Ta không sao!” Nàng đáp lại. Trời! lúc hắn đứng dậy mới biết hắn cao đến cỡ nào! Chắc phải đến 1m9 chứ không ít hơn, hại nàng chỉ đứng đến dưới thắt lưng hắn thôi ngar… - “ Người đâu! Giải nữ nhân này cùng những kẻ liên quan vào nhà lao xét xử! Đóng cửa Nguyệt Hương lâu!” - “ Vâng, thưa Vương gia!” một đoàn thị vệ đao kiếm sáng loáng hướng hắn cúi đầu cung kính. Tiếp theo là mụ Hoa nương cùng bọn vệ sĩ bị kéo đi không thương tiếc, tiếng khóc lóc ầm ĩ. -“ Còn không cút đi?” hắn liếc vè phía bọn nam nhân run như cầy sấy quỳ dưới sàn. Lập tức đám người này giống như mọc cánh tích tắc không thấy tăm hơi. Vương gia? Hắn là Vương gia ư? Nàng thầm kinh ngạc nhưng rất nhanh khôi phục vẻ mặt bình thản. Giống như nàng tưởng tượng, người trong hoàng tộc ai cũng đều đẹp cả nhỉ? Nam nhân xoay người lại nhìn nàng, hắn sợ nàng sẽ bị dọa kinh hãi, nhưng không! Nàng thản nhiên như người ngoài cuộc, ánh mắt nhìn hắn không có một tia sợ hãi… có gì đó không đúng! Biểu hiện của nàng thật không phù hợp với một đứa trẻ! Hắn thoáng chút ngạc nhiên, đột nhiên cảm thấy nàng thú vị đến kì lạ. khố hạ lại một lần nữa bùng cháy. Chết tiệt! Hắn thầm mắng, lẽ nào hắn lại luyến đồng ư? - “ Cám ơn ngươi nha. Ngươi tên gì?” Nàng ngước lên nhìn hắn, miệng nhỏ nhắn hỏi. - “ Ừhm… Tề Bạch Lãng.” Hắn lần đầu tiên nghe thấy thanh âm bản thân có chút lắp bắp khàn khàn. … Tề Bạch Lãng? Nàng nhíu nhíu mày… cái tên có vẻ quen… - “ Ngươi chính là Lãnh Vương phải không?” nàng rất nhanh nhận thức hắn. Ui da…. Tự nhiên nhớ đến cánh tay đau, nàng nhăn mặt. Hắn cầm lấy tay nàng, xem xét vết thương, chỉ thấy một mảnh huyết nhục mơ hồ… trời… không ngờ nàng lại bị nặng đến như vậy. Hắn ban đầu chỉ nghĩ đến kiểm tra nội lực của nàng thôi, vậy mà lại ra tay quá nặng. - “ Ha ha… chỉ là vết thương nhỏ, không sao!” Nàng cười cười. Nhìn đến vẻ mặt hắn, nàng rụt tay lại: - “ Là ngươi ra tay?” Rất thông minh! Hắn thầm tán thưởng: - “ Ta chỉ muốn biết thứ võ công ngươi sử dụng rốt cuộc là gì. Ngươi không có nội lưc, vậy võ công của ngươi là phi thường vô lí!” Nàng gật đầu. Cũng đúng thôi, võ công người cổ đại khác, mà không chỉ riêng người cổ đại, bất kể ai thấy một màn như vừa rồi không kjnh ngạc trợn mắt há mồm mới lạ. - “ Nể tình ngươi cứu ta, coi như hòa. Ta là thần nữ, võ công của thần nữ đương nhiên không giống người thường rồi.” Nàng cười sáng lạn, nhưng cũng toát lên vẻ cao ngạo vốn có. Không có xu nịnh lấy lòng, không có giả bộ đáng yêu, điềm đạm, cũng không có tỏ vẻ sợ hãi. Nàng chính là tự nhiên bộc lộ thái độ, bộc lộ tính cách của nàng mà không chút e dè…Nguyệt Hương lâu yên tĩnh, chỉ có tiếng rèm lụa tung bay. Lòng người cũng thầm buông xuống… - “ Được, thần nữ.” Hắn bật cười. - “ A~… Tiểu Tuyết nhi, ta đang ở trên này!!!” Linh nhi ở trên trần nhà chật vật gọi xuống. Nàng rất sợ độ cao ngar. Một bóng trắng bất ngờ lao đến, ôm nàng bay xuống. Chính là một nam nhân tướng mạo anh tuấn phi phàm… - “ Nàng không sao chứ”? Hứa Dương quan tâm hỏi. - “ Ta… ta… không sao” Linh nhi nghe tim đập rộn ràng, khuôn mặt phấn nộn đỏ ửng. Sấm sét bùm bùm….