Nhất thế vương phi
Chương 17 : Ta là thần nữ 2.
- “ Vẫm chưa tìm thấy? Các ngươi đúng là lũ ăn hại!” Mụ tú bà nghiến răng nghiến lợi, mặt mặt nhăn lại thành một đống khiến bột phấn tên mặt rơi lả tả. Cả đêm qua bị tào tháo đuổi, mệt mỏi đến chiều mới tỉnh dậy, lại biết tin Thanh Liên trốn thoát, thật sự khiến mụ tức giận đến phát hoả.
Đám gia nhân khép nép cúi đầu. Nhưng không phải sợ mà cố nhịn cười. Lâu lâu mới được một trận khoái chí đến như vậy.
- “Mau đi tìm, bắt nó về đây cho ta!” Mụ hét chói tai. Lập tức cả đám người xách dép chạy trốn khỏi cái loa tần số cao ấy.
- “Con khốn!” Mụ lẩm bẩm. Tốn cả bao nhiêu tiền giờ lại để nó chạy thoát! Thế có điên không!Tối nay mụ định tổ chức một buổi biểu diễn nhằm ra mắt những món hàng mới, giờ Thanh Liên lại chạy mất….
Ý không! Mụ vẫn còn những cô nương khác mà. Thanh Liên có diện mạo thanh tú, nhưng đâu phải là loại nghiêng nước nghiêng thành như hai nàng đâu. Mỉm cười giảo hoạt, mụ liếc mắt nhìn về phía phòng của Linh nhi và Lâm Tuyết…
Chương 19: Ta là thần nữ 3.
…..Tối…
Cả Nguyệt Hương Lâu nhộn nhịp ồn ào. Khách hàng chơi ghé thăm ra vào tấp nập, âm thanh mời gọi chen lấp khắp nơi. Tiếng cười đùa, nói chuyện rôm rả xen lẫn tiếng nhạc hát tạo thành một bản hợp xướng hổ lốn không giai điệu, nhưng lại rất đặc trưng cho trốn lầu xanh.
Nguyệt Hương Lâu là một lầu xanh thuộc hạng lớn trong kinh thành, kiến trúc cổ kính, trang nhã với rèm lụa phủ kín, đèn kết hoa li li cùng những sợi len nhũ vàng tạo không khí huyền bí nhưng thanh lịch.Những chậu cây cảnh đủ loại và hình dáng, hoa mẫu đơn đỏ rực cùng những cánh sen trắng muốt đem lại vẻ tươi mát rực rỡ hơn.
Đây sẽ là nơi dừng chân lý tưởng trong mắt bao người, nhưng không ai ngờ rằng đằng sau vẻ hào nhoáng đó lại là chốn ăn thịt người và chôn vùi biết bao buổi xuân cùng sinh mệnh nữ nhân. Phải chăng mọi nơi trên thế gian này đều mục nát như vậy?
Giữa đại sảnh lớn có rất nhiều bộ bàn tròn, là nơi các cô nương bồi rượu. Mấy gã khách đắm chìm trong hương sắc mĩ nhân, vừa thưởng thức mĩ tửu, vừa ngắm nhìn và lắng nghe tiếng đàn, điệu múa của những cô nương biểu diễn trên sân khấu. Còn đã chán với thú vui “thanh cao” này, các đại gia sẽ tay trong tay, vai hề eo các nàng lên lầu 2, vào căn phòng đặt sẵn và “nghiên cứu” cơ thể con người.
Dù đã già cả hay thiếu niên, lưu manh hay trí thức, mục đích của nam nhân khi vào trong lầu xanh này chả phải là bước cuối cùng này hay sao? Trong người bọn họ luôn tồn tại một con quái vật, chẳng qua hằng ngày nó được che giấu rất kĩ, đợi lúc thích hợp mới lộ ra thôi.
- “Cảm tạ các vị công tử đã ghé qua Nguyệt Hương Lâu này đêm nay…”
Tiếng nói chanh chua của mụ Hoa Nương vang lên. Y phục loè loẹt, phấn son trắng phớ, mụ bước lên sân khấu được trang hoàng rực rỡ, bắt đầu giới thiệu những cô nương mới lần đầu ra mắt. Tiếng nói của mụ vừa dứt, Ly Ly - một cô gái mới bị bán vào lầu xanh ra trình diễn đầu tiên.
Tiếng vỗ tay vang lên, cả đại sảnh có biết bao ánh mắt hau háu sắc dán lên cô gái ấy.
Ly Ly trìnhdiễn một bài múa truyền thống, lúc sắp xong, nàng bị vấp ngã. Không phải ngẫu nhiên xảy ra sự cố, Lâm Tuyết biết, đôi chân của nàng ta bị bầm tím do Tú Bà đánh đập suốt mấy ngày qua. Mụ trừng mắt bất mãn. Kiểu này Ly Ly sau hôm nay sẽ bị giáo huấn một lần nữa cho xem.
Lần lượt 6 cô nương ra trình diễn, sau mỗi màn biểu diễn là lượt trả giá, và dĩ nhiên, người trả giá cao nhất sẽ được hưởng trọn đêm xuân với các cô nương đáng thương ấy…Linh Nhi nắm nhặt tay nàng run run đứng sau tấm màn che. Hai tên có gã hộ pháp cao lớn kèm cặp phòng các nàng chạy trốn…
- “Món ngon để tận sau cùng. Và sau đây là hai cô nương xinh đẹp nhất đêm nay: Lâm Oanh và Linh Lan…”
Mụ Hoa Nương cao giọng phấn khích. Như đã quen bọn, nam nhân bên dưới nín lặng chờ đợi.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
25 chương
13 chương
99 chương
57 chương
64 chương