Nhất thế vương phi
Chương 16 : Ta là thần nữ 1.
Nàng ghét, ghét chốn lầu xanh!!! Căm thù cái bọn kiếm tiền bằng con đường man rợ này! Qua mấy ngày nhàn hạ nghỉ ngơi học tập, mụ Hoa nương bắt đầu dòm ngó Linh Nhi, bắt nàng tiếp khách. Có lẽ, đã đến lúc rời khỏi đây thôi.
- “Tuyết nhi, Linh nhi, tối nay ta sẽ rời khỏi Nguyệt Hương Lâu, các muội có đi cùng ta không?” Thanh Liên đánh gãy suy nghĩ của nàng.
-“Rời khỏi? Ngươi đã nghĩ ra cách rồi ư?” Linh Nhi hào hứng.
- “Đúng vậy!” Thanh Liên mỉm cười. Khổ công mấy ngày trời cuối cùng cũng sắp được tự do, nhưng nghĩ lại cũng không khỏi khiến nàng rùng mình.
Và thế là… nửa đêm…
Cả Nguyệt Hương Lâu náo loạn, Tú Bà và mấy người làm đông chạy tây chạy, tay ôm bụng, mặt nhăn nhó. Người đứng thành hàng dài trước cửa nhà xí, nhao nhao cả lên. Có kẻ không nhịn được nữa….. khụ khụ…
- “Các ngươi nấu ăn kiểu gì vậy hả? A~ Ta đuổi việc các ngươi!”
- “Đau bụng chết mất…ta…a~…..không chịu nổi nữa rồi….”
-“ a~ mau lên, ngươi ngủ trong đó hả?....”
Giữa lúc đó, ở một góc khuất…
- “Các muội không đi cùng ta thật à?” Thanh Liên nhỏ giọng .
- “ chúng ta sẽ đi sau. Tỷ tỷ bảo trọng!” Linh Nhi vỗ cai nàng, Lâm Tuyết đưa một gói nhỏ cho Thanh Liên
- “Chỗ bạc này tỷ cầm đi. Nhớ đi thật xa, sống thật tốt.”
- “Cảm ơn! Hai muội muội tốt! …….Bảo trọng!” Thanh Liên nắm chặt tay các nàng lần cuối, rồi kiên quyết rời đi, lách mình vào một mật thất nhỏ tối om.
- “Chúng ta cũng đi thôi!” Nàng phất tay áo rời đi, Linh Nhi theo sau.
- “Tiểu Tuyết Nhi, sao chúng ta không đi cùng Thanh Liên?”
- “ta còn có việc phải làm.”
- “Còn lâu nữa không? Ở đây ta thấy sợ….” Linh Nhi run rẩy.
- “ Tỷ tỷ đừng sợ, ta ở đây sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.” Nàng nắm chặt tay Linh nhi, truyền cho Linh nhi hơi ấm.
- “Muội muội, thuốc xổ muội cho vào thức ăn lấy từ đâu vậy?” Linh Nhi tò mò. Bọn họ bị quản giáo nghiêm ngặt, ở trong thanh lâu cũng không có loại thuốc này, vậy làm sao Lâm Tuyết có?
- “Ta tự điều chế ra.” Chỉ là thuốc xổ đơn giản thôi, điều đó đâu thể làm khó Lâm Tuyết này.
- “Vậy tại sao Thanh Liên không im lặng rời đi, mà phải làm náo loạn cả lên thế này? Chỉ cần bỏ thuốc mê cho mọi người rồi lẻn đi có phải hơn không?”
- “Lén lút như vậy rất dễ bị phát hiện. Chi bằng ta nhân lúc ồn ào, náo loạn rời đi. Người đi qua lại nhiều như vậy, sẽ không ai để ý. Vả lại, tỷ có chắc là sẽ cho thuốc mê được hết tất cả những người trong lầu xanh này không? Mà ra đi như thế không phải rất vắng vẻ hay sao. Bọn chúng tối nay mệt lử như vậy, mai sẽ không có sức lực tìm kiếm đâu.”
- “Ừkm…. cũng đúng.”
- “Mà hôm nay Nguyệt Hương Lâu đóng cửa không tiếp khách, thời cơ ngàn năm có một, không phải lúc này vậy đợi bao giờ mới trốn đi được?”
- “Oa, Tiểu Tuyết Nhi, muội thật thông minh ngar….” Linh Nhi bội phục.
- “Chỉ là một chút suy luận thôi mà.” Nàng cười tủm tỉm, ôm thắt lưng Linh nhi…. Phốc!... Cả hai bay lên chui qua cánh cửa sổ mở toang vào phòng.
- “Muội muội, lần sau chúng ta cũng đi ra theo đường hầm đó hả?” Linh Nhi chống cằm tay đặt lên bàn.
- “Không!” Nàng khép hờ cửa sổ, liếc mắt nhìn đoàn người lon ton chỗ góc nhà xí: - “Lần này Thanh Liên trốn thoát, mụ Hoa Nương tất sẽ phòng bị.”
- “Vậy ta phải làm sao?”
- “Tỉ tỉ đừng lo lắng. Muốn rời khỏi đây lúc nào chả được. Bọn chúng không phải đối thủ của ta. Chỉ là ta muốn công khai rời đi thôi!”
Nàng thổi tắt ngọn nến, kéo Linh nhi đi ngủ sớm. Chuẩn bị ngày mai xem mặt mũi mụ Hoa nương đen như *** nồi ra sao….
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
11 chương
28 chương
378 chương