Nhất phẩm thần phi
Chương 7
"Huynh cũng cảm thấy ngon sao? Sư phụ cũng nói tốt nhưng muội cảm thấy bình thường. Vậy để hôm khác muội làm nhiều thêm mấy cái cho Thẩm đại nương ăn thử."
"Được!"
Cơm nước xong xuôi, Trầm Mộ Thanh lại giúp Mạch Ly Hạ mang củi bổ nốt.
"Ly Hạ, không mang củi về nhà mà bỏ ở đây, đến khi mưa thì sẽ không dùng được." Mạch Ly Hạ vừa bổ củi vừa cười nói: "Muội chuẩn bị đem củi làm thành than củi, như vậy sử dụng sẽ không có mùi thuốc lá."
"Hả? Ly Hạ biết làm than củi?"
"Ở trong sách học được."
Mạch Ly Hạ nghĩ lấy củi làm than củi vì nàng thấy bên cạnh có một cái hố đất. Bên trong hố đen sì, chắc chắn là dùng để đốt than.
Đốt than có hai loại phương pháp, loại một là hầm lò đốt. Dùng bùn, đất, trúc hầm lò, làm giống như vật liệu gỗ. Lấy lửa nhỏ đốt nhen nhóm, sử dụng vật liệu gỗ hầm lò bên trong dần dần chuyển thành than, đốt xong sẽ thành than củi; Loại thứ hai là phương pháp phơi khô. Lấy vật liệu gỗ ra phơi khô.
Dựa theo phương pháp hầm lò, có hai loại là than đen và than trắng. Lấy vật liệu gỗ hầm lò, đợi đến khi bên trong đang chuyển thành than, nhân lúc còn nóng từ hầm lò bên trong bới ra, sau đó dùng đất cát ẩm dập tắt lửa. Gọi là phương pháp dập tắt lửa.
Trong quá trính tắt lửa, than củi cùng không khí tiếp xúc biến thành khô. than bên ngoài bị ô-xy hoá, tạo ra màu xám tro bám vào than củi, xưng là "Than trắng." . Trắng than so với than đen cứng rắn hơn.
Phương pháp đốt than là do Mạch Ly Hạ đọc được trong một cuốn sách ở thư phòng. Tuy rằng không có kỹ thuật gì cao siêu, nhưng ở thời đại này có loại phương pháp đốt than như vậy có lẽ cũng được coi như là bắt đầu có kỹ thuật. Mạch Ly Hạ cũng không biết Trung Quốc cổ đại đốt than có đốt than giống như vậy không nữa. Nơi đây không có lò than, chỉ có một hố đất.
Trầm Mộ Thanh giúp đỡ Mạch Ly Hạ đem củi bổ thành vật liệu gỗ để xuống hố đất rồi châm lửa đốt. Khi đốt được một nửa thời gian, dùng đất chôn hố. Nửa canh giờ tại tới đây đào than. Cái này quả thực không phải cho người làm.
Nhưng mà Trầm Mộ Thanh lại không có nửa câu oán hận. Toàn bộ quá trình Mạch Ly Hạ gần như không làm gì, tất cả đều là Trầm Mộ Thanh làm. Cái này quả thật khiến Mạch Ly Hạ ây náy, vì vậy sau khi xong việc, Mạch Ly Hạ chia ra một nửa cho Thẩm đại nương.
Sư phụ nàng thấy phong phòng có than củi còn tưởng là Mạch Ly Hạ đến thị trấn mua ở đâu đó.
---
Thành đã đến mùa đông nên tương đối lạnh. Mọi nhà đều không dùng nổi than đá nên đốt củi, Mạch Ly Hạ không chỉ có củi mà còn có than củi nên không lo.
Mạch Ly Hạ thấy xe trâu đã sớm lên thị trấn mua đồ dùng dùng cho mùa đông. Chỉ vì lo lắng cho thân thể sư phụ nên kéo dài đến bây giờ mới đi, cũng vừa vặn trên thị trấn có chợ phiên.
"Sư phụ, cơm đã nấu xong. Người ăn chút gì đi." Mạch Ly Hạ dậy rất sớm, bưng cháo đến rồi đỡ Thiên Truyện đứng lên.
"Hạ nhi... Sư phụ vẫn không muốn ăn. Thôn dưới đang sốt ruột chờ rồi, con nhanh xuống đấy đi." Thiên truyện suy yếu ngồi dậy nói.
"Con nhìn sư phụ ăn xong rồi đi. Hôm nay thời tiết không tốt... có gió. Lý gia gia* chắc sẽ tới chậm." Mạch Ly Hạ nói rồi cầm bát, đút từng muỗng từng muỗng cho Thiên Truyện... Thiên Truyện bất đắc dĩ ăn hai phần, yêu thương vuốt đầu Mạch Ly Hạ.
*Gia gia: Bố. Ở đây chỉ cách gọi đàn ông nhiều tuổi.
Có điều hắn vẫn không hiểu, tại sao đồ nhi buộc tóc lại rời rạc ít ỏi như vậy, nhìn sơ qua không khác gì bé trai...
Thiên Truyện không biết, Mạch Ly Hạ chỉ biết buộc đuôi ngựa, lại còn không có đồ trang sức rườm rà. Vì không ai dạy nàng nên nàng đương nhiên không biết. Thiên Truyện là nam nhân, tất nhiên không chú ý điều này.
"Thiên Truyện ta lúc về già còn thu nhận được đồ đệ là con, cũng coi như ông trời không bạc đãi ta. Sư phụ được sư tổ truyền thụ y thuật, nhưng vì lý do cá nhân nên không truyền lại cho nhiều người được... Hạ nhi về sau nhất định phải giúp đỡ sư phụ truyền thụ lại, để cho càng nhiều người không bị bệnh tật tra tấn."
"Sư phụ người lại như thế rồi."
"Ha ha... Lão phu năm nay đã bảy mươi ba rồi. Đã sang thất tuần, coi như có tuổi rồi. Tiếc là trước kia vì một người mà bỏ lại tim mình, lại không được nàng báo đáp. Thân thể giữ lại được nhưng..."
Có vài người đã khắc sâu trong trí nhớ, dù cho quên mất giọng nói của nàng, quên mất nụ cười của nàng, quên mất dung nhan của nàng nhưng khi nhớ tới nàng cảm giác vẫn vậy. Vĩnh viễn sẽ không thay đổi, để rồi lưu lại chỉ còn bi phẫn và tiếc nuối.
Thiên Truyện nói qua nói lại rồi chìm trong hồi ức... Mạch Ly Hạ mỗi khi thấy hắn có bộ dạng này chỉ muốn mắng cho hắn tỉnh, nhưng nàng lại không mở miệng được. Có một số việc không thể dùng lời nói mà hóa giải. "Sư phụ, cháo nguội hết rồi!"
Thiên Truyện lúc này mới chậm rãi ăn vài miếng. "Mấy năm nay Hạ nhi đã học được hết y thuật của sư phụ. Thậm chí so với sư phụ tài năng còn hơn, làm sư phụ không còn gì tiếc nuối. Hạ nhi phải nhớ:
Thế gian này vạn vật tương sinh tương khắc, cải tạo là có thể thay đổi... Ta không thể thực hiện, vậy con giúp ta hoàn thành. Trên giá sách gần tủ thuốc có cái hộp, bên trong có một khối ngọc. Con cầm khối ngọc đến tiệm thuốc Kỳ Lân, cái gì nên biết sẽ biết..."
[GG: Có cả Unicorn = ))]
Nghe cách sư phụ nói giống như trăn trối lúc lâm chung, Mạch Ly Hạ trong lòng khó chịu. Lúc hầu hạ sư phụ ăn cơm xong, nàng liền khuyên sư phụ nghỉ ngơi, không nên đọc sách.
Thiên Truyện nghe lời, gật đầu cười cười.
Ở cổ đại, đi xe trâu là thuận tiện nhất. Ván gỗ có thể chở đến bảy tám người. Bởi vì thời tiết lạnh nên trên xe dựng lều, còn có cả chăn bông để đắp. Khi Mạch Ly Hạ tới, trên xe đã ngồi đầy người.
Mạch Ly Hạ ngồi lên xe trâu của Lý gia gia, bên tai vẫn còn vang lên lời nói của sư phụ. Mấy năm nay sư phụ chưa từng nói qua hắn có một tiệm bán thuốc, sao hô. nay đột nhiên có? Nàng cảm thấy có chỗ không đúng...
"Hạ nhi cô nương, con mua gì nói cho Lý gia gia một tiếng được rồi, bây giờ thời tiết rất lạnh, con lạnh đến hỏng người mất!"
Mạch Ly Hạ đang cúi đầu đắm chìm vào suy nghĩ, bên tai chợt nghe thấy tiếng của Lý gia gia. Nàng ngẩng đầu, nhàn nhạt trả lời.
"Không lạnh."
Lý gia gia năm nay đã sáu mươi ba rồi, Lý nãi nãi* sinh đúng thời kỳ khó sinh nên chỉ sinh được một đứa con trai. Lý gia* vừa kết hôn không bao lâu thì đi biên cương, để lại nương tử vừa mang thai ở nhà.
*Nãi nãi: Bà nội, mẹ của Lý gia.
*Lý gia này là bố của Lý gia bây giờ = ))
Khi nương tử sắp sinh, Lý nãi lại nghe thấy tin dữ của con trai. Con dâu vô vô tình nghe được liền kích động, dẫn đến khó sinh. Khi sinh ra cháu ngoại thì bị khiếm khuyết nhiều...
Lý nãi vất vả cực khổ đem cháu trai nuôi lớn. Con trai bà mấy năm trước một mình chạy đến biên cương muốn làm rạng danh tổ tông. Ai ngờ đến tận bât giờ vẫn không có tin tức. Lý nãi nãi vì nuôi cháu trai nên hao tổn tinh thần, khóc đến nhìn không rõ...
Nếu không có Mạch Ly Hạ, mắt của Lý nãi nãi chắc bây giờ đã không nhìn thấy gì.
"Mắt của Lý nãi nãi giờ đã không sao rồi chứ?"
"Đã ổn rồi, nhìn mọi vật đều rõ ràng. May mắn có Ly Hạ cô nương!"
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
20 chương
97 chương
189 chương
16 chương
136 chương
58 chương
14 chương
12 chương