"Sư phụ. Hôm nay Hạ nhi làm gà hầm nấm cách thủy cho người, rất thơm." Mạch Ly Hạ mang đồ ăn vào thì nhìn thấy Thiên Truyện đang thất thần. Nàng lắc đầu, để thức ăn lên bàn rồi giúp Thiên Truyện xuống giường. "Hạ nhi..." Thiên Truyện chậm rãi hoàn hồn, gọi một tiếng. Mạch Ly Hạ đơm bới thêm một chén cơm nữa rồi đưa đũa cho hắn. "Sư phụ, hôm nay người nhất định phải ăn nhiều hơn. Người xem, bây giờ người còn không có sức xuống giường, như vậy sao được?" Thiên Truyện yếu ớt cười cười, nhận chiếc đũa rồi xoa đầu Mạch Ly Hạ. "Hạ nhi, con đã trưởng thành rồi. Nhớ lúc đầu mới chỉ cao như vậy, giờ đã thành đại cô nương rồi. Đáng ra sư phụ mấy năm trước đã đi rồi, may nhờ có Hạ nhi nên mới có thể kéo dài đến bây giờ." "Sư phụ!" Mạch Ly Hạ không thích nghe những lời này nhất. Ở kiếp này, người thân của nàng chỉ có sư phụ, nếu người đi rồi nàng ngay cả một người thân cũng không có. Mấy năm nay sư phụ đối với nàng rất rốt. Không chỉ dạy nàng y thuật, còn dạy nàng đọc chữ, giảng giải về các triều đại. Tuy chỉ có năm năm ngắn ngủi nhưng nàng biết, sư phụ yêu thương nàng giống như cha, như bà nội yêu thương nàng ở kiếp trước. Thiên Truyện có chút thẫn thờ nói: "Sinh, lão, bệnh, tử là chuyện thường tình. Sư phụ đoán rằng mùa đông năm nay cũng sẽ..." Mạch Ly Hạ gắp một miếng thịt gà đặt trong bát Thiên Truyện. "Sư phụ, người nếm thử đi. Đây là gà rừng mà Trầm đại ca săn được, đem tới cho người tẩm bổ đấy. Hạ nhi đặc biệt để lại một nửa buổi tối làm nước canh cho người." Nàng ngăn những lời nói tiếp theo của sư phụ. Mạch Ly Hạ cúi đầu, im lặng, trong mắt xuất hiện vài giọt nước. Sư phụ là người đầu tiên nàng gặp khi đến thế giới này. Ông trời thật tàn nhẫn, qua hai thế giới rồi mà chưa cho nàng được một ngôi nhà trọn vẹn. Thời gian trôi qua, tiết trời lạnh dần. Hai ngày nay cứ mưa mãi không ngừng, buổi tối Mạch Ly Hạ đều cảm thấy lạnh buốt thấu xương, không dâm tắm rửa. May mà vẫn có thể ngồi im trong phòng đốt lửa sưởi ấm. Mạch Ly Hạ chạy đến kho chứa củi, than củi đã không còn nhiều lắm. Hôm sau, nàng thấy có nắng. Chắc là đã đem cây cối phơi khô nên cầm cuốc đi vào trong rừng. Vì sắp tới mùa đông nên đi chuẩn bị ít củi, không có củi không được. Mạch Ly Hạ sợ nhất là lạnh. Mạch Ly Hạ cầm một cáu cuốc lớn, đi đến cạnh một cây nhỏ cỡ nắm tay nàng. Nàng chặt tới trưa, hai cánh tay cũng đều sắp hỏng rồi mới xong. Mạch Ly Hạ mệt mỏi, trực tiếp nằm xuống đất, không đứng dậy nổi. Nàng nghĩ tốt nhất là đi nội thành mua chút củi, dù sao nhà cũng không thiếu tiền bạc. Nhưng mà cũng không được, hiện tại nàng lớn lên như hoa như ngọc, ở cổ đại an ninh không tốt, nàng cũng không có sức tự bảo vệ mình. Có thể không ra ngoài thì sẽ không bước ra ngoài cửa. Tuy nàng có hơn hai chục năm ngoài xã hội nhưng đó cũng là kiếp trước, bây giờ nàng là một cái đầu tôm. Thôi thì cứ như vậy đi, một ngày một cây, tích góp từng tí cũng không ít. Mệt thì nhặt mấy nhánh cây nhỏ cũng đủ dùng một ngày. Vì phải chặt, bổ củi nên Mạch Ly Hạ may cho mình đôi gang tay. Tuy rằng may hơi gấp nhưng vẫn dùng được. Đúng là chỉ vài ngày nàng đã góp được không ít củi. Mạch Ly Hạ hôm nay mệt rã rời, vừa về đến nhà thì thấy Trầm Mộ Thanh khiêng một bó củi lớn vào. "Trầm đại ca? Củi này..." Trầm Mộ Thanh cúi đầu nói. "Bây giờ đã là mùa đông rồi. Nhà ta đã chuẩn bị củi xong, mẹ ta lo muội và Thiên đại phu không có nên dặn ta chuẩn bị một chút." Trầm Mộ Thanh có chút ngượng ngùng, không đợi Mạch Ly Hạ trả lời đã cầm cuốc của nàng đi ra. Mạch Ly Hạ rất muốn gọi hắn lại, cái này so với thành quả của nàng mấy ngày nay là quá được rồi. Bởi vì thành này đều là lấy gạo làm chủ, mì là phụ, mà thôn này cũng chỉ là một cái thôn nhỏ. Cũng không phải tất cả mọi người đều có tiền, mua cơm còn khó nên mì phở không nhiều, thông thường nhất là mì sợi. Mạch Ly Hạ ở chỗ này chưa thấy ai ăn sủi cảo, lễ mừng năm mới đều là cơm. Lần đầu Mạch Ly Hạ nấu mì Vằn Thắn cho sư phụ ăn, người cũng nói đã rất lâu không ăn rồi. Mạch Ly Hạ còn cho rằng nơi này không có sủi cảo. "Hạ nhi không biết rồi, nơi này tuy gần thành lớn nhưng cũng gần Nam Cương. Tại đó sủi cảo là rất bình thường, lễ Tết ắt không thể thiếu. Chỉ là nơi này rất ít khi được ăn." Từ khi sư phụ ăn bánh bao sủi cảo Mạch Ly Hạ làm liền nhớ mãi không quên. Hận không thể bữa bữa ăn sủi cảo, quên luôn mình rất kén ăn. Mạch Ly Hạ cũng là bốn năm bữa nấu một lần. Hôm nay nàng đem cải thảo lần trước còn lại và trứng gà ra, chuẩn bị cho sư phụ với Trầm đại ca làm nhân bánh. Trong thôn trứng gà rất quý, nhưng vì đây là nhà của sư phụ nên có thể tùy tiện ăn. Mạch Ly Hạ không biết sư phụ có bao nhiêu tiền, nhưng mà sư phụ không lo thì nàng lo làm quái gì, bản thân cũng không thiếu ăn thiếu uống. Nhưng cũng không thể quá xa xỉ, năm trước Mạch Ly Han nuôi rất nhiều vịt và gà, làm cho nàng và sư phụ ăn không hết... "Hạ nhi làm sủi cảo ngày càng ngon. Aiz, vi sư sống mấy năm nay thật không uổng..." Thiên Truyện tuy rằng rất thích sủi cảo, nhưng nhiều nhất cũng chỉ ăn bảy, tám cái. "Về sau người nào cưới được đồ nhi của ta, đúng là người đó rất may mắn." "Sư phụ, đồ nhi có sư phụ là đủ rồi." Ăn một bữa cơm, nói những lời như vậy. Thật đúng là một ngày làm sư phụ, cả đời làm sư phụ. "Con còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Chờ sau này con lớn một chút sẽ hiểu... Vi phu trước kia cũng nghĩ, cứ như vậy trải qua một đời..." "Mạch Ly Hạ giúp sư phụ xong liền vội vàng đem phần khác đóng gói mang lên núi cho Trầm Mộ Thanh. Lúc Mạch Ly Hạ đi, chưa có bao nhiêu củi giờ đã xếp thành một ngọn núi nhỏ rồi. Không thể không nói, nam nhân và nữ nhân khác biệt rất lớn. "Trầm đại ca, đừng chặt nữa. Lại đây nghỉ ngơi một chút đi, muội đem sủi cảo cho huynh này." Trầm Mộ Thanh thấy Mạch Ly Hạ tới, thả cuốc xuống, dùng ống tay áo lau đầu đầy mồ hôi nói. "Ly Hạ." "Chặt nhiều như vậy đã đủ rồi. Huynh mau uống nước đi." Trầm Mộ Thanh cọ xát tay vào quần áo cả buổi mới nhận ấm nước Mạch Ly Hạ đưa tới, uống vài ngụm lớn rồi cười ngây ngô với Mạch Ly Hạ. "Nước này ngọt thật." [GG: Đáng yêu vờn >~< But bạn không phải main ;;_;;] "Ha ha, chỉ là nước bình thường thôi. Trầm đại ca chắc khát đến hỏng rồi. Này, muội đem bánh bao nhân cải thảo đến, huynh tranh thủ ăn đi." "Không ngờ Ly Hạ còn có thể làm sủi cảo. Mẹ ta cũng biết, nhưng nà ta ít được ăn." Trầm Mộ Thanh ăn một miếng. "Ly Hạ làm sủi cảo ngon thật. So với mẹ ta còn ngon hơn!"