Nhất phẩm thần phi
Chương 14
Bầu trời xuất hiện một mảng màu đen lớn, không biết từ lúc nào mà tuyết bắt đầu rơi.
Mạch Ly Hạ đi đến bên cạnh người này, bây giờ mới có thời gian cẩn thận quan sát tướng mạo. Bỏ qua bên mặt phải, ngũ quan người này như tượng tạc, rõ ràng góc cạnh, tuấn mỹ dị thường. Mũi cao thẳng, môi hơi mỏng. Người này hoàn toàn là mỹ nam nghìn năm có một.
Mạch Ly Hạ thấy hắn nhíu mày, bộ dạng thống khổ, chắc là tác dụng của Lượng Thương nhân sâm đã hết. Tuy rằng vì bị thương nên sắc mặt hắn trắng bệch, trên người lộn xộn nhưng khí chất cao quý vẫn không mất đi. Môi mỏng vì đau đớn là nhếch lên.
"A..." Từ môi của mỹ nam tử phát ra một âm thanh thống khổ, khiến Mạch Ly Hạ đang thất thần lấy lại ý thức.
Nàng bật cười, thầm nghĩ: Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn mê trai?
Nàng sờ tay lên trán hắn: "Hơi nóng."
Ai ngờ người này đột nhiên bắt lấy tay của Mạch Ly Hạ, không buông. Tay hắn nắm chặt khiến Mạch Ly Hạ hơi đau. "Không có chuyện gì đâu, không có gì mà, đừng lo lắng." Mạch Ly Hạ trấn an hắn.
Cả buổi sau mới thấy người kia buông tay nàng ra, cánh tay nàng cũng đã đỏ bừng. "Aiz. Bị thương mà còn lợi hại như vậy, người này nếu tỉnh thì ta còn chịu nổi sao?"
Mạch Ly Hạ nét mặt nhu hòa, đem dược liệu A Mộc đào được dùng tuyết rửa sạch sẽ.
Rửa xong hết, Mạch Ly Hạ lấy một tấm vải trên người mình, đặt trong tuyết. Nàng lấy khăn vải đã ẩm ướt đặt lên trán người này. Hắn vì lạnh nên khẽ hừ một tiếng.
Cứ như vậy, nàng cho hắn uống một chén thuốc. Giằng co hơn nửa ngày mới hạ sốt. Mạch Ly Hạ lúc này cũng hết chịu nổi, ôm A Mộc đi ngủ. Nàng cũng không thèm quan tâm chỗ này dơ dáy bẩn thỉu, nằm xuống cạnh đống lửa.
Nửa đêm, người này mê man tỉnh lại. Hắn phát hiện bên người mình có một nữ tử, mùi hương ôn nhu dễ ngửi thì ngơ ngơ ngác ngác. Hắn cảm thấy tất cả chỉ như giấc mộng, mơ màng an tâm đi ngủ.
Ngày hôm sau, Mạch Ly Hạ dậy muộn. Vì ở đây không có đồng hồ cát, bầu trời lại đầy mây nên nàng không biết bây giờ là canh thứ mấy. Nàng bị đói bụng làm tỉnh dậy.
Nàng thấy con vật nhỏ vẫn ngủ say sưa như cũ, không ngờ tới nó lại giỏi ngủ như vậy. Mạch Ly Hạ cúi đầu, chọt nó. "A Mộc, dậy đi."
A Mộc lười biếng nhìn nàng một cái rồi lại híp mắt, tiếp tục ngủ. Mạch Ly Hạ không trêu chọc nó, đứng dậy đi tới bên cạnh người nọ. Nàng đặt tay lên trán hắn, đã hạ sốt. Mạch Ly Hạ kiểm tra vết thương, cũng không có gì đáng ngại.
Xong rồi nàng mới ôm A Mộc ra khỏi sơn động. Mùa đông, trên núi càng âm lãnh.* Mặt đất bị tuyết che phủ, đi đường phải thật cẩn thận. Việc hái thuốc gì gì đó là không thể nào. Càng đừng nói kiếm gì ăn, đi dạo một vòng mà giầy đã ướt sũng.
*Âm u lạnh lẽo.
Mạch Ly Hạ sờ đầu A Mộc: "Chúng ta về nhà cầm chút gì ăn tới đây đi."
Trước khi trở về, nàng vẫn đặc biệt chạy tới sơn động nhìn người nọ một chút. Thấy hắn không tỉnh, nàng bỏ thêm ít củi vào đống lửa mới an tâm ôm lấy A Mộc rời đi.
Ai ngờ A Mộc không cho nàng ôm mà chạy nhanh xuống dưới.
"A Mộc, đừng chạy lung tung. Ha ha..."
Giọng nói của nàng đánh thức người đang nằm.
Duệ Quân Lan nhíu mày, mông lung mở mắt ra. Một màu trắng như tuyết xông vào mắt hắn khiến hắn phải lấy tay che trên mắt. Hắn nhìn thấy một vị bạch y nữ tử, khuôn mặt thanh tú mỹ lệ cười mỉm. Ánh sáng trên người nàng chiếu xuống tuyết làm rung động lòng người.
Có một ít tóc như sợi tơ, che đi gương mặt điềm tình. Nàng ôn nhu cúi xuống trêu đùa với mọt con... thỏ? Nàng và con vật nhỏ đi ra ngoài.
Duệ Quân Lan thất thần, một lúc sau đã không thấy bóng dáng nàng. Hắn thích ứng với ánh sáng rồi nhìn xung quanh, vẻ mặt thống khổ vì khẽ động đến vết thương. Vì đau nên hắn mới nhớ ra tình cảnh của mình, khó khăn ngồi dậy.
Thấy vết thương trên đùi mình, Duệ Quân Lan mới ý thức bản thân được người ta cứu. Trong lúc mê man hắn nghe được thanh âm nhu hòa trấn an, chắc chắn là của nữ tử vừa đi.
Hắn nhìn thấy trên người nàng có khoác máo màu xanh thêu hoa trắng nên càng chắn chắn. Hắn kéo áo choàng lên, nhìn thấy đùi mình quấn lụa trắng dày đặc, còn có ván gỗ lạnh băng.
Duệ Quân Lan nhíu mày, vốn định nâng chân lên nhưng nỗ lực thế nào cũng không có cảm giác. Mặt hắn vốn nghiêm túc, kúc này như bị một tầng sương lạnh bao phủ.
Duệ Quân Lan tự giễu, nghĩ thầm: Ta trốn thế nào cũng không tránh khỏi tính toán của ngươi. Ngươi hài lòng rồi chứ?
Còn về Mạch Ly Hạ, nàng bất chấp quần áo bẩn, tiến vào phòng bếp. Nàng đem gà của Trầm Mộ Thanh cho lần trước đi xử lý sạch sẽ, đun nhừ rồi ra hiệu thuốc.
Bình thường, người gãy xương vì ít cử động nên khí tức ngưng trệ. Đi đại tiện khó khăn, nằm trên giường khiến bệnh càng nặng. Vì vậy, nàng cho ít thuốc vào khiến người kia nhuận tràng và xương cốt nhanh khép lại.
Nàng nghĩ mấy ngày nay tuyết rơi quá nguy hiểm, nên tìm người đưa hắn về nhà.
Đúng lúc Mạch Ly Hạ đi ra, Kiều nương vội vã chạy tới. Nàng đến cửa cũng quên gõ, nhìn thấy Mạch Ly Hạ thì quỳ xuống. "Hạ Nhi cô nương, cầu xin con cứu con dâu ta đi... Nó... Nó... Nhanh lên, không thì không kịp."
Mạch Ly Hạ nhíu mày, nghiêm túc nói. "Bệnh tình thế nào?"
"Bà mụ nói khó sinh. Từ đêm hôm qua đến giờ hài tử vẫn chưa ra được. Tiểu Tuệ, tiểu Tuệ sắp không chịu nổi rồi. Hạ Nhi cô nương mau cùng thím đi xem đi."
"Thím về trước đi, nấu một ít trứng gà. Ta cầm vài thứ rồi đi ngay." Mạch Ly Hạ nói xong, nhanh chóng đến hiệu thuốc. Kiều nương cả buổi sau mới lấy lại tinh thần, nói với không khí: "A... A. Được, thím lập tức quay về." Nàng nói xong thì chạy đi.
Mạch Ly Hạ vào nhà, vỗ vỗ vật nhỏ: "Ta đi ra ngoài làm chút việc lớn. Ngươi ở lạo giữ nhà nhé."
"Chi... chi" Con vật nhỏ gật đầu đáp.
Mạch Ly Hạ tranh thủ thời gian đeo tay nải, mang hòm thuốc đuổi theo. Lúc nàng đến Kiều gia thì thấy trong sân chật kín người. Mạch Ly Hạ để ý, có người thật sự quan tâm, cũng có người đến xem náo nhiệt. Cũng có người chỉ chờ đến lúc người khác gặp chuyện không may. Chính là Liễu Thúy Hồng.
Trong sân, Kiều mẹ khóc lớn. Bên cạnh là Kiều thúc đang cúi đầu, liên tục thở dài.
"Hạ nhi cô nương đã đến."
Trong đám người, không biết ai hô lên một tiếng. Ánh mắt mọi người lập tức nhìn về Mạch Ly Hạ.
"Hạ nhi cô nương đến rồi. Cầu xin con cứu con dâu ta." Kiều mẹ run rẩy kéo áo Mạch Ly Hạ cầu khẩn.
Mạch Ly Hạ vỗ tay nàng, an ủi vài câu rồi vào phòng. Trong phòng có hai bà đỡ. Lúc nàng đi vào, bà đỡ hoảng hồn hỏi: "Cái này... Chỉ sợ không sinh được."
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
10 chương
516 chương
183 chương
60 chương
11 chương
10 chương
6 chương