Nhất phẩm thần phi
Chương 10
"Chẳng qua là tiện tay mà thôi, phu nhân không cần để ở trong lòng." Mạch Ly Hạ nói xong, ngẩng đầu nhìn trời, rồi nói tiếp: "Ta phải đi rồi." Nàng lấy điểm tâm từ trong giỏ trúc ra đưa cho tiểu đệ bên cạnh: "Cho đệ nè, ăn ngon nhé."
Tiểu đệ nhìn điểm tâm mà thèm, nó nhìn Mạch Ly Hạ rồi nhìn mẫu thân.
"Đa tạ cô nương rồi."
Phụ nhân kia nói xong, tiểu đệ tranh thủ thời gian lấy điểm tâm, lập tức cởi bỏ giấy dầu ra rồi ăn. Phu nhân đau lòng nhìn con trai ăn như hổ đói, đôi mắt đục ngầu ẩn hiện nước mắt.
Thế gian, chuyện không như ý rất nhiều. Mạch Ly Hạ tự biết mình không phải thần tiên, im lặng quay đầu đi về phía trước. Vừa bước hai bước, lại quay trở lại, từ trong túi tiền lấy ra năm lượng bạc bỏ vào tay phu nhân kia.
Phụ nhân kia kinh ngạc nhìn tiền bạc trong tay, trong mắt hiện rõ hơi mước. Nàng cũng không tin bản là là đại phu nhân trong gia tộc quyền quý vậy mà lại lưu lạc đến tình cảnh bây giờ. Phu nhân này lá ngọc cành vàng, tất nhiên chưa từng làm việc. Nàng cúi đầu xoa tóc con trai, bi ai nói: "Con trai ngoan, có thể nhớ kỹ tướng mạo của đại tỷ không?"
"Mẫu thân, con đã nhớ kỹ. Có phải đại tỷ nhìn rất đẹp không?" Bé con mắt ngập nước đáp lời phu nhân.
"Đúng đúng, đại tỷ không những đẹp mà còn là ân nhân của chúng ta. Con trai ngoan nhất định phải nhớ kỹ, sau này báo đáp, biết không?"
"Đã biết, mẫu thân." Bé con nửa tỉnh nửa mê gật đầu.
---
Mạch Ly Hạ trở lại phiên chợ, mua mấy đồ dùng thường ngày, tiện thể ngắm phấn son ở cổ đại. Nàng vốn muốn mua một ít, nhưng nhìn son phấn kiểu này thì không muốn nữa. Mạch Ly Hạ cũng mười ba tuổi rồi, nàng cũng muốn mua đồ dưỡng da. Nhưng nhìn mấy thứ này... bôi lâu dài làn da sẽ biến chất.
Mạch Ly Hạ nhìn một vòng, quyết định mua ít hạnh nhân và Parifin về, dựa theo cách bà nội dạy làm ít kem...
Đối với mẹ con nàng vừa cứu, Mạch Ly Hạ không để trong lòng. Đây là thời đại phong kiến, quan hệ thê thiếp đầy rẫy. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng ít khi hòa hợp.
Lúc này Mạch Ly Hạ cảm thấy bản thân rất may mắn vì không sinh ra ở gia tộc như vậy...
Buổi chiều lúc trở về, trên xe thiếu Liễu nương. Nghe mọi ngườu nói Liễu nương thích nhà trên thị trấn. Đối với những thứ này, Mạch Ly Hạ không thèm để ý. Trên đường đi cũng yên tĩnh không ít!
---
"Sư phụ, Hạ nhi về rồi." Mạch Ly Hạ gọi một tiếng giống như thường ngày, nhưng lần này không nghe thấy sư phụ trả lời. Nàng đem đồ vật mua được cất hết rồi mới vào trong phòng.
"Sư phụ, hôm nay đồ nhi mua được rất nhiều xương. Ngườu có thể uống canh xương rồi." Mạch Ly Hạ hăng hái nói chút chuyện vui trên chợ. Nhưng nàng thấy sư phụ vẫn nhắm hai mắt lại, không đáp. Nàng thấy không đúng, đứng xa nhìn mặt sư phụ. Nụ cười trên mặt Mạch Ly Hạ dần biến mất.
Nàng không dám tin tiêu sái đến bên giường dò xét mạch đập của sư phụ. Tìm mãi, tìm mãi, tim Mạch Ly Hạ trùng xuống. Người nàng toát lên vẻ phiền muộn.
"Sư phụ..." Mạch Ly Hạ kéo tay cứng như băng của Thiên Truyện lên mặt mình. Nước mắt không ngăn được rơi xuống... Tim, đau như dao cắt. Từng chút, từng chút, không phát ra âm thanh.
Giờ khắc này, người thân duy nhất của nàng cũng yên lặng bỏ nàng mà đu. Ông trời... vì sao... Tại sao? Tại sao lại để mình tôi cô độc mà sống? Người thật tàn nhẫn...
Tịch mịch nhớ lại người thân của mình. Nhớ lại những người đã xuất hiện trong đời mình. Mạch Ly Hạ nghĩ, chắc nàng là khắc tinh. Người thân của nàng đều bị nàng khắc chết.
---
Mạch Ly Hạ ngồi ở cửa sổ phòng ngủ, tinh thần ảm đạm. Nàng so với một tháng trước gầy đi rất nhiều. Bên ngoài gió tuyết càng lúc càng lớn. Sân nhỏ cô tịch càng mất đi sinh khí. Sư phụ đã đi hơn một tháng, Mạch Ky Hạ đặc biệt tìm Lưu thúc tìm thầy phong thủy chọn vị trí chôn cất cho người.
Sư phụ nàng được chôn ở đỉnh núi, chỗ đó phong cảnh tốt, tầm nhìn rộng rãi. Sư phụ nàng nhất định sẽ thích. Còn có đại mãng xà trông coi, sẽ không ai dám quấy rầy sư phụ.
Bên ngoài tuyết rơi như lông ngỗng. [= =] Mạch Ly Hạ phục hồi tinh thần, thở dài. Nàng đến phòng bếp. Gần đây tâm trạng không tốt, một tháng nay không ra khỏi cửa. Bệnh nhân cũng không ai tới phiền nàng.
Trầm Mộ Thanh ngược lại tới nhiều hơn, mang cho Mạch Ly Hạ chút đồ ăn dân dã. Mạch Ly Ha đều từ chối. Nàng biết Thẩm gia cô nhi quả mẫu không sư dả gì.
Cơm tối Mạch Ly Hạ chỉ uống vài ngụm cháo buổi sáng thừa lại. Trước khi khi còn có sư phụ Mạch Ly Hạ đều biến đổi món ăn. Hiện tại nàng lười làm. Mạch Ly Hạ đốt ấm giường, chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập.
"Là vị nào?" Mạch Ly Hạ đi tới cửa trước hỏi.
"Ly Hạ. Là ta, Trầm đại ca."
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Trầm Mộ Thanh. Mạch Ly Hạ mở khẽ cửa.
"Trời đã tối. Trầm đại ca có chuyện gì?"
"Mẹ... Mẹ ta... Mẹ ta mấy ngày nay nôn không ngừng. Uống thuốc vài ngày cũng không có hiệu quả, hiện tại lại bắt đầu nóng lên. Ta không có cách gì khác mới đến phiền toái Ly Hạ cô nương." Trầm Mộ Thanh lo lắng nói.
Mạch Ly Hạ nghe thấy Thẩm đại nương bị bệnh, không do dự nữa: "Trầm đại ca chờ một lát, muội cùng huynh đi xem." Nói xong, nàng đi vào phòng ngủ cầm áo choàng, lại đi tủ thuốc cầm hòm thuốc, mới ra ngoài đi theo Trầm Mộ Thanh.
Thẩm nương và Trầm Mộ Thanh, hai mẹ con ở trong ba gian nhà gỗ nhỏ núi bên cạnh. Thẩm gia không có đất. Nàng nghe Lưu thúc nói Thẩm nương không phải người thôn này.
Lúc Trầm Mộ Thanh còn nhỏ, Thẩm nương dựa vào thêu thùa kiếm sống qua ngày. Miễn cưỡng có thể duy trì kế sinh nhai. Cứ như vậy Thẩm nương kiên trì nuôi Trầm Mộ Thanh lớn.
Trầm Mộ Thanh hiểu chuyện, lớn hơn một chút thì đi học, không học thì giúp đỡ người nhà. Mỗi ngày đi săn trên núi, được cái gì thì bán lấy tiền.
Gió tuyết càng lúc càng lớn, Mạch Ly Hạ di chuyển khó khăn. Trầm Mộ Thanh cầm theo đèn giấy, vô tình hữu ý đi đằng trước chắn gió. Trên đường đi hắn không biết quay lại nhìn Mạch Ly Hạ bao nhiêu lần, nhưng không nói gì.
[GG: Đáng yêu vậy còn gì :
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
10 chương
516 chương
183 chương
60 chương
11 chương
10 chương
6 chương