Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Chương 80 : Hiểu lầm luyện thành như thế nào

Nguyên Tu nói để Mộ Thanh đêm nay ngủ lại phủ Đại tướng quân, Mộ Thanh cảm thấy, vì đề phòng Hô Diên Hạo lẻn đến Hạp Quan thành, cửa thành phải đóng mấy ngày, có lẽ nàng cũng phải ở lại phủ Đại tướng quân mấy ngày. Nếu đã như thế, cũng chỉ có thể an tâm ở lại mà thôi. Bên trong Linh đường của phủ Đại tướng quân, ba chiếc quan tài lớn lẳng lặng nằm, trong một chiếc quan tài đặt một bộ xương cốt không đầu, tay chân không trọn vẹn và hai chiếc quan tài trống không, lụa trắng khẽ đung đưa, linh đường lạnh lẽo quạnh quẽ, không người phúng viếng. Nguyên Tu hạ lệnh trước phải tìm ra thi cốt của Tiểu Trịnh và Đào Tử, mà thi cốt của tinh binh đã chết dưới trướng Lỗ Đại, bị vứt trên đường đến biên quan Tây Bắc, không biết bị cát vàng vùi lấp hay là bị sói hoang cắn xé, rốt cuộc không thể tìm thấy. Mười vạn binh sĩ trong Gia Lan thành nghe nói Hô Diên Hạo lẫn vào trong thành, còn giết hai tướng sĩ trong quân, lập tức hình thành thế cục quần chúng phẫn nộ. Trong quan thành, ngày hôm đó, vạn quân tìm kiếm khắp mọi nơi, giẫm lên đất, cát vàng bay đầy trời, Mộ Thanh đứng ở cửa phủ Đại tướng quân, ngửa đầu trông về phía xa, cát vàng bay qua tường, mê mắt. Cảnh tượng cát vàng bay khắp thành đến đêm vẫn tiếp tục, ánh trăng cũng bị che đi, mông lung như sương mù. Mộ Thanh ở lại nơi dành cho khách, một phòng ở một cái sân nhỏ, giữa sân có một cây cổ thụ bóng rợp che trời, cắt ánh trăng mông lung chiếu xuống sân thành những đốm nhỏ vụn. Trong thành vẫn đang ầm ỹ, nàng không ngủ được cho nên ra bên ngoài, đi đến bàn đá bên dưới tàng cây ngồi xuống. Trên bàn là ánh trăng loang lổ, Mộ Thanh duỗi tay ra, đầu ngón tay chạm tới một lớp cát bụi phủ trên mặt bàn, lập tức cảm thấy ra ngoài là một quyết định không sáng suốt, vì thế đứng dậy trở về phòng. Mở cửa, vào nhà, khi xoay người trở lại đóng cửa, bất chợt nhìn thấy ở trên cao có bóng người! Trong lòng Mộ Thanh hơi run sợ một chút, đến khi nâng mắt nhìn kỹ lại, thấy trên nóc nhà xa xa, ánh trăng mông lung, có người ngồi một mình, tay nâng bầu rượu, ngửa đầu uống, tóc đen theo gió che đi ánh trăng, lưng quay về phía đại mạc ở quan ngoại, mặt nhìn về phía sông dài trong quan nội, gió đêm hiu quạnh, người nọ ngồi trên nóc nhà, ngược ánh trăng uống rượu, hào khí mênh mang. Giữa trời đêm không có mây núi, lại giống như chợt thấy mây trăng giao nhau. Người nọ uống một ngụm dài, buông bầu rượu, quay đầu trông lại, hai người cách xa nhau, ánh mắt của hắn lại dừng chính xác trên người nàng, lập tức có thể thấy hắn nở nụ cười, sau đó hắn nâng tay, vẫy vẫy về phía nàng. Mộ Thanh đành phải đi ra cửa, buổi chiều hôm nay khi đến nơi này, thân binh đưa nàng đến có dặn dò, ban đêm không thể tùy ý đi lại ở trong phủ, nàng vốn không phải người thích tùy tiện đi dạo ở trong phủ người khác, cũng biết phủ Đại tướng quân là địa bàn quân sự quan trọng, trong phủ chắc chắn có bố trí cơ quan trận pháp, bởi vậy sau khi đến phòng này vẫn chưa từng bước ra ngoài. Lúc này đi ra lại là ban đêm, Nguyên Tu ngồi ở trên nóc đình ở chính giữa phủ, Mộ Thanh từ phòng khách đi qua đó lại không gặp trận pháp gì. Còn chưa tới đình, đã nghe thấy Nguyên Tu cười hỏi nàng: “Có lên được không?” Mộ Thanh đứng bên ngoài đình mười bước, lãnh đạm không nói gì. Nàng không biết khinh công, dưới đình cũng không có thang, hiển nhiên nàng không thể đi lên. Vấn đề như thế này, nàng cảm thấy không cần thiết phải đáp. Nguyên Tu cười, cầm lấy bầu rượu thả người nhảy xuống, dưới ánh trăng mờ mịt thấy một bóng đen lướt xuống, chớp mắt người đã ở trong đình, áo bào đen hất lên, hắn ngồi xuống ghế đá, vẫy tay hô to: “Vào đây ngồi đi!” Mộ Thanh nhấc chân bước vào, thấy ánh trăng chiếu lên bàn ghế đá trong đình, lộ rõ một lớp cát bụi thật dày, nàng cầm vạt áo phủi phủi một chút, lúc này mới ngồi xuống. Nguyên Tu nhìn thấy hành động của nàng, cười dài nói: “Nam nhi trong quân không câu nệ tiểu tiết, mới chút cát bụi như thế đã không chịu được, ngày sau sao có thể xông pha ra trận mạc?” Khi khám nghiệm tử thi hắn không ngại, lúc này lại sạch sẽ như thế, tiểu tử này thật là! Mộ Thanh vẫn không đáp lời, mặc dù thời gian quen biết không lâu, nhưng tính tình của nàng Nguyên Tu không còn xa lạ, nàng không đáp lời hắn vẫn tự tại, ống tay áo buông xuống, lòng bàn tay xuất hiện một cái bát rượu, đổ đầy đẩy đến trước mặt Mộ Thanh. Ánh mắt Mộ Thanh dừng ở trong bát kia, “Ta không có hứng thú uống nước trắng pha cát bụi.” Nguyên Tu nhíu mày, “Sao ngươi biết là nước?” Thiếu niên ngồi ở đối diện, ánh trăng chiếu vào trong chén, gợn nước trong trẻo lấp loáng phản xạ lên khuôn mặt hắn, vẻ mặt kia càng trở nên lạnh lùng, giống như có thể nhìn thấu tâm tư người khác, “Tóc, vạt áo, ống tay áo của Đại tướng quân đều chứng tỏ ngài đang ngồi xuôi theo chiều gió, mạt tướng lại ngồi đối diện với tướng quân, ngược chiều gió. Bát rượu cách mạt tướng hai thước, khứu giác của con người ở trong phạm vi ở ba trượng, nếu ta không ngửi ra được, thì đó là mũi ta không tốt, hoặc là do rượu của Đại tướng quân có vấn đề.” Nguyên Tu giật mình một chút, dở khóc dở cười nói: “Không phải chỉ là một chén nước hay sao, ở đâu ra nhiều đạo lý như thế?! Tiểu tử ngươi, quá cứng ngắc vô vị rồi!” Mộ Thanh nghiêm mặt, “Là Đại tướng quân hỏi.” Nàng kết luận như thế, hắn hỏi, nàng đáp, chẳng lẽ còn có đáp án thú vị hơn hay sao? Nguyên Tu lại giật mình, câu hỏi kia của hắn chẳng qua là cho có lệ mà thôi, nào biết mọi chuyện trong đầu tiểu tử này đều giống như suy luận vụ án như thế? Hắn bất đắc dĩ cười khổ, sớm biết tiểu tử này quy củ như thế, hắn sẽ không hỏi. “Đại tướng quân hỏi ta, ta cũng chỉ thành thực đáp, ta không thích lừa gạt.” Mộ Thanh nói. Nguyên Tu nghe vậy, thu lại ý cười, vừa rồi hắn chỉ vui đùa một chút, không ngờ tiểu tử kia lại nghiêm túc như vậy, nhìn hắn trong chốc lát, Nguyên Tu gật gật đầu. Không thích lừa gạt, tiểu tử này tuy rằng gàn bướng một chút, nhưng đây quả thật là phẩm chất tốt! Thấy ánh mắt của Nguyên Tu cũng trở nên nghiêm túc, vẻ lạnh lẽo trong con ngươi của Mộ Thanh mới nhạt đi chút, nhìn bầu rượu trong tay hắn, nghĩ nam tử này vừa rồi ở trên nóc nhà hào khí như vậy, chẳng qua cũng chỉ là uống nước trắng, nhân tiện nói: “Đại tướng quân uống nước hay uống rượu cũng đều vô dụng, nôn ra được mới là tốt nhất.” Nàng nhớ lại lần đầu tiên nàng giải phẫu người chết, lần đầu tiên khám nghiệm thi thể bị phân hủy, lần đầu tiên đến hiện trường giết người... Không phải nàng không biết sợ hãi, mà là đã quen, nói về kinh nghiệm, sau mỗi lần như thế có thể nôn sạch những thứ trong dạ dày ra là tốt nhất. Nguyên Tu cầm bầu rượu, vốn định uống mấy ngụm, nghe vậy lại buông xuống, nhìn nàng một lát mới nói: “Ngươi cho rằng ta cảm thấy ăn thịt người nọ là ghê tởm?” Xương sườn nướng đem lên bàn Nguyên Tu đã ăn mấy miếng, đêm qua phòng bếp làm đồ ăn cũng có thịt người, tuy rằng phần thịt chân giò kia chủ yếu vào bụng Cố lão tướng, nhưng Nguyên Tu cũng ăn không ít. Đó là thịt tướng sĩ dưới trướng của hắn, cùng hắn sống chết chinh chiến trên sa trường, thân là chủ soái, hắn phải bình tĩnh phản ứng, nhưng không có nghĩa là trong lòng hắn không hề dao động. Nguyên Tu thấy nàng không đáp lời, nâng bầu rượu ngửa đầu uống một ngụm dài, nước mát lạnh, ánh trăng chiếu xuống, chẳng khác gì rượu tiên nước thánh, nhưng uống vào trong miệng lại không có mùi vị gì. Năm này qua năm khác, rượu chẳng qua chỉ là nước, hắn cũng quen rồi, vẫn có thể coi nước là rượu, uống đến hào sảng! Buông bầu rượu xuống, nam tử cong lên khóe miệng, cười thống khoái: “Thịt người? Đã ăn rồi! Mùi vị cũng không tệ lắm!” Mộ Thanh nhíu mày, thấy Nguyên Tu quay đầu nhìn về phía tây, ánh mắt xa xăm, giống như dừng ở quan ải nơi đại mạc, ánh trăng chiếu lên nửa khuôn mặt của nam tử, một nửa khác chìm trong bóng đêm, u ám khó hiểu. Chỉ nghe hắn nói: “Khi ta tầm tuổi của ngươi bây giờ, cũng đã tòng quân được hai năm, khi đó Tây Bắc quân chưa thành lập, thủ thành là Cố lão tướng quân. Năm ấy Lặc Đan liên hợp với hai tộc Nhung – Địch đến xâm phạm biên quan, Cố lão tướng quân thống lĩnh quân sĩ chống địch, khi đó quan thành còn chưa được tu sửa, ta phát hiện ra một con đường nhỏ xuất quan, cho nên xin lĩnh hai vạn kỵ binh xuất quan, đánh bất ngờ vào quân trướng của Lặc Đan. Vương trướng của Lặc Đan nằm ở phía bắc thảo nguyên Ô Nhĩ Khố Đặc, tiếp giáp với sa mạc Tháp Mã. Địa hình kia, nếu như đánh thẳng mặt chắc chắn sẽ bị phát hiện, cho nên ta dẫn người xâm nhập vào đại mạc, chọn cách tập kích sau lưng. Hành quân trên đại mạc, trước tiên phải biết cách thăm dò sông ngầm, trong quân có một tiểu tướng, lớn lên ở biên thành Tây Bắc, rất hiểu chuyện thăm dò những mạch nước ngầm. Hai con sông ngầm trên sa mạc Tháp Mã đều có mật thám của người Hồ, mà hắn lại biết được một con sông ngầm khác không có người canh giữ, ta hạ lệnh hành quân theo con sông ngầm mới phát hiện được kia.” “Ba ngày đầu tiên hành quân rất thuận lợi, đến chạng vạng ngày thứ tư, khi đại quân đang nghỉ ngơi bổ sung nước thì chúng ta gặp phải bão cát đen.” Nguyên Tu nói đến đây, hơi dừng một chút, con ngươi của Mộ Thanh cũng trầm xuống. Bão cát đen, thường được gọi là bão đen, Mộ Thanh chưa gặp qua, nhưng biết đó là một hiện tượng xuất hiện gió mạnh, cuốn theo cát bụi hỗn hợp, tường gió có thể cao đến ngàn mét, tầm nhìn là số không, nơi nào nó đi qua là bị cát chôn cát cắt, hoang tàn không còn ngọn cỏ! “Ngày ấy đại quân chết hơn một nửa, sau khi gió lốc ngừng, những người còn lại cũng vô cùng mệt mỏi chật vật, lại phát hiện ra chuyện vì tránh gió mà chúng ta đi lệch khỏi quỹ đạo sông ngầm, địa hình thay đổi, tiểu tử kia không tìm ra được nguồn nước, đại quân bị vây ở trong sa mạc. Lương khô và nước mang theo chỉ chống đỡ được ba ngày, sau đó giết chiến mã, ăn thịt ngựa uống máu ngựa, đại quân ở giữa sa mạc rộng lớn mệt mỏi tìm đường ra, liên tục bốn năm ngày cũng không tìm được nguồn nước. Một vạn đại quân có đến hai ngàn người chết vì khát, mỗi ngày đều có người ngựa bị bỏ lại. Máu ngựa chung quy vẫn không phải thứ để giải khát, cuối cùng ngay cả ngựa cũng không còn để giết, đại quân không có nước, không có thức ăn, gặp phải cảnh khốn cùng. Tiểu tướng dẫn chúng ta đến sông ngầm kia muốn ta giết hắn, ăn thịt hắn.” Mộ Thanh ngẩn ra, Nguyên Tu quay đầu lại, cười hỏi: “Không hỏi ta có ăn hay không sao?” Mộ Thanh không hỏi, chỉ nhìn con ngươi trong suốt của nam tử, khẳng định: “Ngài không ăn.” “Ngươi cũng có lúc đoán sai.” Nguyên Tu bỗng nhiên cười, nụ cười kia sáng ngời như ngân hà, “Ta ăn.” Ánh mắt Mộ Thanh hơi trầm xuống, nàng sẽ không nhìn lầm, nàng cũng không bao giờ dùng cảm tình mà phán đoán sự việc, sẽ không bởi vì Nguyên Tu là danh tướng anh hùng hoặc là do ấn tượng tốt mấy ngày nay với hắn mà đưa đến kết luận kia, nàng nói hắn không ăn tự nhiên là có căn cứ. Khi hắn hỏi nàng câu kia, đồng tử bình thường, tay không nắm chặt, chân chưa thu lại, động tác của thân thể rất thoải mái, không hề có chút áp lực nào. Nàng nhớ lại vẻ mặt của Nguyên Tu khi biết có tướng sĩ bị giết làm thịt, vẻ mặt kia tuyệt đối không thả lỏng như lúc này, thả lỏng chứng tỏ không có áp lực tâm lý, nếu hắn thờ ơ với chuyện năm đó như thế, cần gì phải vì chuyện hôm nay mà mượn nước giải sầu? Mộ Thanh nhíu mi, nàng cảm thấy không hiểu lắm, bởi vì vừa rồi Nguyên Tu nói hắn có ăn, cũng không phải lời bịa đặt. Khi hắn nói lời ấy hai vai đồng thời run lên, đó là ngôn ngữ thẳng thắn thành khẩn của cơ thể, nếu như hắn nói dối, hắn sẽ chỉ run một vai. Hắn đã ăn thịt người, lại không có gánh nặng tâm lý với chuyện này... Rốt cuộc là vì sao? Tư duy của Mộ Thanh khẽ chuyển, ánh mắt bỗng nhiên biến đổi! Khi trong lòng nàng đang hơi chấn kinh, Nguyên Tu đã đứng dậy, duỗi tay cởi vạt áo! Nam tử vẫn còn mặc trang phục cưỡi ngựa màu đen như buổi trưa, vạt áo thêu hoa văn màu mực rơi xuống mặt đất, mà ở bên trong Nguyên Tu cũng không mặc áo lót, vạt áo kia vừa rơi xuống, bộ ngực rộng lớn thắt lưng vững chắc lập tức lộ ra trước mắt mặt nàng, ánh trăng chiếu ở phía sau lưng hắn, tư thế oai hùng như kinh hồng. Cát vàng thổi qua đình rơi xuống áo bào đen nằm ở xuống đất, Nguyên Tu bước ra khỏi bàn đá, thân trên hoàn toàn không có một mảnh vải, hai chân dưới thon dài mạnh mẽ, không mặc chiến bào, trên người nam tử ngoại trừ tiết khố, không còn vật nào khác, nhưng vẫn mang khí phách mạnh mẽ như trước. Ánh mắt Mộ Thanh dừng ở phía dưới tiết khố màu xanh, nơi đó không che được một mảnh sẹo lớn, vết sẹo đã lâu năm, lớn bằng khoảng hai bàn tay gộp lại! Hắn từng cắt thịt làm thức ăn... hắn cắt thịt của chính mình! Mộ Thanh nhìn vết sẹo kia, thật lâu không nói lời nào, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua đình hiu quạnh lạnh lẽo. Không biết bao lâu, có tiếng bước chân tiến đến, tiếng bước chân là chạy, giống như có việc rất gấp, người chưa đến, đã có tiếng hô: “Đại tướng quân, tìm được...” Lời nói còn chưa hết, tiếng người vội vàng ngừng lại, thân binh kia đứng ở bên ngoài đình chục bước chân, bỗng nhiên che mắt lui lại phía sau: “Mạt, mạt tướng không thấy gì cả! Cái gì cũng không thấy...”