Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế
Chương 17 : Rời khỏi căn cứ
Nếu như không phải lều vải đã bị cháy hơn nữa, nếu như không phải khói còn đang bay lên, thậm chí bọn họ sẽ cảm thấy, ngọn lửa kia dường như chưa từng xảy ra.
Bóng dáng nhỏ bé dần dần hiện ra trước mắt mọi người, mặt cậu đen nhẻm, đã không nhìn rõ được gương mặt nữa. Trên người cậu còn có khói đen2bốc lên, trông thật kỳ lạ. Nhưng lúc này, không ai để ý tới vấn đề đó. Trong tình huống này mà còn có thể sống được, chứng tỏ mạng của đứa nhỏ này rất lớn. Lý Tiểu Tửu lau mồ hôi trên trán, cảm nhận không khí mát mẻ bên ngoài, không nhịn được hít sâu một hơi. Vừa rồi, cậu đã cho rằng mình6sẽ chết đấy. “Anh!” Lý Long lau nước mắt nhào vào lòng cậu. Cậu bé vừa tức giận, lại vừa oán trách tại sao Lý Tiểu Tửu muốn đẩy mình ra. Cậu bé còn muốn nói gì đó, nhưng không biết làm sao biểu đạt được cảm xúc phức tạp trong lòng. Lý Tiểu Tửu hít mũi một cái, vỗ lưng của cậu bé và dỗ:9“Ngoan, đừng khóc, đừng khóc mà, anh không sao cả.”. Lý Long khóc một lúc, gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt nước mũi mới ngẩng lên, buộc tội: “Anh không được dọa em nữa. Vừa rồi em sợ lắm đấy.” Nói xong, cậu bé lại khóc.
Lý Tiểu Tửu cũng không chê, dùng tay áo nhẹ nhàng lau vết bẩn trên mặt cậu bé, nhìn vết6trầy xước trên gương mặt kia, cậu thật sự hối hận. “Tiểu Long, xin lỗi, anh sai rồi. Sau này anh sẽ không đẩy em ra ngoài nữa.” Cậu nhìn cái lều vải phía sau đã hoàn toàn biến thành dạng khác, trong lòng lại khó chịu. Sau này bọn họ phải làm thế nào đây? Lý Long cổ nín khóc, xoay người định quay vào8nhà, phát hiện cái lều vải mà bọn họ ở một tháng nay đã bị hỏng mất rồi. “Anh, chúng ta phải làm sao đây?” Lý Tiểu Tửu cúi xuống phủi bụi bặm trên người cậu bé, thở dài nói: “Anh cũng không biết phải làm thế nào nữa.”
Hai đứa trẻ không biết làm sao đành ngồi ở cửa. Mọi người qua lại thường nhìn hai đứa với ánh mắt hiếu kỳ, nhưng không một ai dừng lại.
Khu vực dân thường là nơi không được quan tâm nhất. Gần như căn cứ sẽ không để ý tới nơi đây, cho dù là lều vải cũng phải đi nhận về, tự mình lắp.
Không phải Lý Tiểu Tửu chưa từng nghĩ tới chuyện đi nhận, nhưng cậu lại không biết phải đi đâu, phải làm thế nào mới có thể được nhận. Nếu như đám người cậu út về, nhất định sẽ tức giận. Nghĩ tới đây, Lý Tiểu Tửu không nhịn được lại thở dài. Lý Long mím môi, xoa xoa cái bụng, kêu lên: “Anh, em đói quá.” Cậu bé không nói thì Lý Tiểu Tửu còn không cảm thấy gì, nhưng vừa nói, bụng cậu cũng hát lên bài “vườn không nhà trống”.
“Anh cũng đói rồi, đi thôi, chúng ta đi tới nhà ăn nhân bánh bao.” Cậu kéo Lý Long đi về phía nhà ăn của căn cứ.
Lúc này mới khoảng bảy, tám giờ sáng, nhưng đã có rất nhiều người qua lại. Ở căn cứ, sáu giờ đã bắt đầu phát bữa sáng. Bởi vì mỗi ngày có rất nhiều người phải dậy rất sớm để giúp căn cứ xây tường bao quanh, cho nên mọi người muốn ăn bữa sáng nóng hổi thì nhất định phải thức dậy sớm. Bình thường đều là hai người Lý Cường mang thức ăn về, ngoại trừ dẫn hai đứa trẻ nhận biết đường, còn lại chưa từng để chúng đi lấy bữa sáng.
Nhưng hôm nay lại khác, hai người lớn không ở đây, Lý Tiểu Tửu cũng chỉ có thể tự mình làm. Căn cứ rất lớn, có hơn ba trăm nghìn người sống ở đây, chuyện trắng trợn như cướp thức ăn trên đường càng không phải số ít, Lý Long cũng cảm nhận được sâu sắc lý do vì sao trước đây cậu không cho mình ra ngoài. Trong phòng ăn có gần trăm người đang xếp thành hàng dài, Lý Tiểu Tửu và Lý Long nhìn thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm, cái bụng đói đang không ngừng kêu vang, nhưng hai đứa trẻ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn xếp hàng ở phía sau.
Qua gần nửa giờ, cuối cùng phía trước chỉ còn có mấy người. Người phát bánh bao chính là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi thoạt nhìn rất đầy đặn. Ở mạt thể, phần lớn mọi người đã sớm bị đói biến thành dáng vẻ xanh xao vàng vọt, những người này trông mặt bóng nhẫy, cũng không biết đã ở sau bếp ăn lén bao nhiêu thứ mới có thể giữ được thân hình như vậy.
Ở trong đám người, trong hai đứa trẻ kia cực kỳ không có cảm giác tồn tại, khi đến lượt chúng, cô đầu bếp kia liếc nhìn, tùy tiện lấy ra hai cái bánh bao nhỏ, kín đáo đưa tới.
Lý Tiểu Tửu sửng sốt, nhíu mày nhìn cái bánh bao còn không bằng nửa bàn tay của mình. Lý Long cũng vậy. Cậu bé nhớ, so với bánh bao cậu út mang về mỗi lần, cái này quả thật quá nhỏ, quả thực là không đáng kể tới.
Cậu bé không rõ, vì sao hai cậu đến lấy thì bánh bao lại nhỏ như vậy. Bây giờ cậu bé đang đói, chút bánh này căn bản không đủ để lấp đầy cái dạ dày! Lý Long gần như muốn khóc. “Tiểu Long, ăn đi, chúng ta ăn luôn ở đây rồi hãy đi.” Lý Tiểu Tửu đưa một cái cho cậu bé rồi tùy tiện tìm một chỗ. Hai đứa trẻ cũng không chê bẩn, cứ ngồi dưới đất mà ăn.
Nếu như trước mặt thể, nhìn thấy cảnh tượng này, không biết sẽ có người phải đau lòng, nhưng lúc này không ai chú ý tới.
Lý Long hơi mệt. Cậu bé đột nhiên hiểu rõ, nếu như không có cậu út thì cậu bé và anh trai đã sớm chết đói rồi. Nghĩ tới đây, cậu bé càng nhớ hai người Lý Cường hơn, trong lòng cũng thấy khó chịu: “Anh, em không muốn sống ở đây, chúng ta đi tìm các cậu được không?”
Lý Tiểu Tửu liếc nhìn cậu bé, im lặng suy nghĩ vài giây nhưng không có từ chối. Ở trong mắt cậu, người ở đây còn đáng ghét hơn những quái vật bên ngoài kia: “Ừ, em muốn đi thì chúng ta sẽ đi.” Lý Long nhếch miệng cười, cắn mạnh cái bánh bao trong tay: “Anh, anh thật tốt.” Lý Tiểu Tửu vén mấy sợi tóc rũ xuống trán cậu bé, thở dài: “Bởi vì anh cũng không thích ở đây!” Sau khi hai người ăn xong, Lý Tiểu Tửu kéo Lý Long và khẽ nói: “Tiểu Long, chúng ta về lều vải lấy đồ xong hãy đi.”
Mắt Lý Long lập tức sáng lên, cậu bé nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý tới bên này, mới nói: “Anh, chúng ta còn có một gói bánh quy dâu tây đấy.”
Lý Tiểu Tửu giơ ngón trỏ lên và đặt ở bên miệng “Suyt!” một tiếng: “Anh biết, chúng ta đi thôi.” Lý Long không cười nữa, hết sức nghiêm túc gật đầu, hai cậu bé nắm tay nhau và trở về theo con đường ban đầu. Trong căn cứ có một quy định bất thành văn, người muốn vào phải đi qua nhiều tầng kiểm tra mới có thể vào được. Nhưng người ra ngoài, bất kể anh là nam nữ già trẻ, chỉ cần anh muốn đi thì lập tức có thể đi. Đương nhiên anh cũng có thể quay lại bất kỳ lúc nào. Chỉ có điều, khi trở về lại nhất định phải giao ra một nửa lương thực trong tay, bất kể là bao nhiêu đều phải giao, nếu không anh đừng mơ có thể bước vào căn cứ.
Lý Tiểu Tửu và Lý Long cũng vậy. Hai đứa đeo cặp sách có nhét mấy bộ quần áo và túi bánh quy dâu không còn nhiều, đi về phía cửa lớn duy nhất thông với bên ngoài.
Trong ánh mắt kinh ngạc của người bảo vệ, hai cậu bé không lộ cảm xúc, không hề do dự mà rời khỏi căn cứ mà mình đã ở một tháng! Người bảo vệ cảm thấy hai đứa trẻ này không phải quá ngây thơ thì cũng điên rồi, vất vả lắm mới có nơi tránh nạn, không ngờ bọn chúng lại lựa chọn rời đi. Có nhầm hay không vậy!
Phía trên đã nói, ai muốn đi ra ngoài đều cho đi, người bảo vệ thở dài. Hắn cũng chẳng có tư cách mà xen vào chuyện của người khác. Cuối cùng, hai đứa trẻ đã trở về với thiên nhiên, nhưng thế giới bên ngoài rất vắng vẻ, dù thế nào cũng không thấy được cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt trước đó. Lý Tiểu Tửu dẫn theo Lý Long đi hơn một giờ, cuối cùng cũng ra khỏi khu vực được bảo vệ của căn cứ này. Ban đầu, hai đứa trẻ muốn theo hướng đám người Lý Cường đi để tìm người, nhưng vì cả hai đều không phân biệt được phương hướng nên đi lòng vòng, cuối cùng cũng không biết mình đang ở đâu nữa.
Ngày hôm nay, mặt trời hiểm có một lần ló ra, tia nắng ấm áp chiếu vào trên người thật thoải mái. Hai đứa trẻ đi đến mệt, ngồi dưới tàng cây bên đường, nhớ tới trước đây khi mọi người trong nhà bọn họ quây quần ở dưới cây lê, cười đùa vui vẻ.
Khi đó bố cậu còn ở nhà và ngồi nói chuyện với bác cả. Cậu và Lý Long cùng đám nhóc nhà hàng xóm chơi trốn tìm. Những ngày tháng đó đã quá xa vời đối với cậu rồi.
Cảnh tượng trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, Lý Tiểu Tửu cảm thấy mắt cay cay.
Nhưng còn bây giờ thì sao? Mẹ đi rồi, bố lại mất tích, cũng ở dưới tán cây lớn, thời tiết cũng tốt đẹp như vậy, nhưng cuối cùng cậu không còn nhìn thấy được những gương mặt tươi cười đó nữa. Cậu rất muốn khóc, nhưng từ sau khi mẹ rời đi, cậu đã không còn khóc được nữa. Lý Long dựa vào bên cạnh cậu. Đi lâu như vậy, cậu bé vốn cũng không khỏe mạnh gì nên đã mệt muốn chết. Bây giờ ngồi dưới tàng cây, cậu bé chợt muốn ngủ.
Lý Tiểu Tửu cũng thấy mệt mỏi, nhưng cậu không dám ngủ, chỉ để Lý Long gối lên đùi của mình, bản thân thì dựa vào thân cây, nghỉ ngơi lấy sức.
Bên con đường vắng vẻ, lác đác có mấy chiếc xe ô tô đang đậu. Có vài chiếc xe còn dính ít máu đen bên cửa xe. Phần lớn những chiếc xe này đều phủ một lớp bụi dày, có vài cửa sổ xe mở ra, bên trong đầy mạng nhện. Vì đã lâu không được quét dọn, trên mặt đất được bao phủ bởi những lớp lá vàng khô. Trong tình cảnh như vậy, hai đứa trẻ cứ nằm yên tĩnh ở bên cạnh, không bị bất kỳ ảnh hưởng nào.
Mọi người thường nói trẻ con không biết gì nên sẽ không sợ hãi, lời này quả thật không sai. Bởi vì không biết, nên thường làm cho đứa trẻ đối mặt với rất nhiều thứ đều không nghĩ ra, có lẽ vì chưa từng thấy, cho nên cho dù chúng nhìn thấy một vài chuyện gì đó, biểu hiện ra mặt lại là sự tàn nhẫn làm một người trưởng thành cũng thấy lạnh tim. Lý Tiểu Tửu chỉ mới tám tuổi, Lý Long chỉ mới sáu tuổi. Trước mạt thế, hai đứa trẻ không được tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, thế giới của bọn trẻ quá sạch sẽ, quá đơn thuần, gặp phải chuyện gì cũng sẽ không suy nghĩ quá sâu xa.
Đặc biệt là Lý Tiểu Tửu đã trải qua việc mẹ bị người ta hãm hại, phải chết thảm, bố cũng không biết đang ở đâu, trong mắt cậu, người sống càng đáng sợ hơn người chết. Cho dù máu chảy thành sống cũng không làm cậu khiếp sợ bằng chuyện bản thân nhìn thấy mẹ chết đi, nhưng không thể cứu được. Lý Long nằm một lúc thì cảm giác buồn tiểu, cậu bé bò dậy muốn tìm một chỗ giải quyết. Nhưng cậu bé nhìn xung quanh, không biết có chỗ nào thích hợp. Lý Tiểu Tửu nhìn cậu bé cứ xoay qua xoay lại thì bất đắc dĩ nói: “Em làm gì thế?” “Anh, em muốn đi tiểu.”
Lý Long vội muốn chết, luống cuống hét lên với cậu.
Lý Tiểu Tửu thấy vậy thì liếc nhìn xung quanh, nhưng chỉ có cái cây mình đang dựa vào là lớn nhất, cậu không dám để cậu bé đi xa, nên chỉ vào phía sau cây, nói: “Vậy em ra sau cái cây này mà đi tiểu, anh chờ bên cạnh em.”
Lý Long vội vàng gật đầu, quay người chạy đến phía sau cái cây, kéo quần xuống, giải quyết nỗi buồn và cảm thấy thoải mái tới nheo cả mắt lại, miệng còn kêu to: “Anh, bao giờ chúng ta mới tìm thấy các cậu chứ?”
Ánh mắt cậu bé còn không ngừng nhìn xung quanh, ở đây có rất nhiều con đường, nhưng không biết lối nào là lối mà bọn họ có thể đi.
Không biết nhìn thấy gì, Lý Long vội vàng kéo quần, chạy đến trước mặt, kéo tay Lý Tiểu Tửu, hơi sợ hãi nói: “Anh, ở đó có người.”
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
7 chương
40 chương
61 chương
58 chương
329 chương