Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế
Chương 16 : Chơi với lửa có ngày chết cháy?
<img src="https://static./chapter-image/nhat-ky-tro-thanh-boss-thoi-mat-the/65930.png" alt="" data-pagespeed-url-hash=1657347647 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Tất cả những người bị thương nặng đều được sắp xếp ở trong một chiếc xe, không cần phải làm việc nữa. Ai cũng vui mừng. Trương Niệm cũng là một người bị thương nặng. Bởi vì rất nhiều người bị thương nặng, bên phía quân đội cũng cho mấy bác sĩ đến để băng bó sơ qua.
Lý Cường và những người khác lại không được như vậy. Bọn họ chỉ bị thương nhẹ. Thời mạt thể, thuốc rất quý, chắc chắn sẽ không lãng phí trên người bọn họ. Hơn nữa, bọn họ còn phải quên đau đớn, tiếp tục làm việc, vác từng bao gạo đi.
Có vài người nhìn thấy đãi ngộ của đám người Trương Niệm thì ghen tị, hận2mình không thể là những người bị thương nặng kia. Trời tối dần, ban đêm chính là thời điểm zombies hoạt động cao nhất. Người chỉ huy cũng không dám để mọi người mạo hiểm vận chuyển lương thực nữa. Hắn bố trí người phát cơm tối của mỗi người, bảo tất cả chen chúc ở trong thùng xe, không có giường, không có chăn, lại còn thường xuyên lo lắng sẽ bị zombies tấn công, cho dù bên ngoài có người của quân đội canh giữ, nhưng không mấy ai ngủ được.
Cả đêm yên tĩnh.
Sáng sớm, mặt trời đã không xuất hiện trên bầu trời gần một tháng, ngày hôm đó lại có một tia sáng màu đỏ hiện ra ở phía6chân trời.
Căn cứ Hoành Quang, trong lều vải cũ nát, Lý Tiểu Tửu dậy sớm, cậu nhìn Lý Long tối qua còn nói dậy sớm mà bây giờ vẫn đang ngủ say, không biết phải làm sao đành lỗi cậu bé ra khỏi chăn.
Lý Tiểu Tửu nhìn lướt qua đống tro đen cháy khét trên mặt đất, cậu vẫn không dám tin, mình lại giết chết một người như vậy.
Cậu nhớ rõ, lúc đó trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ mãnh liệt, giết chết gã! Chỉ có giết chết gã hai người mới có thể an toàn, cậu vô thức giơ tay lên, ngọn lửa kia cứ thể bay đi.
Cậu cảm giác, mình không khống chế được bản thân. Đôi mắt9to đen láy của Lý Tiểu Tửu chớp chớp, cậu giơ tay lên, nhìn chăm chú vào bàn tay gầy gò, nhỏ bé giống như chân gà của mình. Một phút, hai phút... năm phút, mắt cậu dần tối lại, quần áo lại chậm rãi tung bay.
Đột nhiên, “vù” một tiếng, trong tay cậu đã xuất hiện một ngọn lửa, Lý Tiểu Tửu không kịp để phòng, bị dọa giật mình. Cậu vừa mất tập trung, ngọn lửa đã lặng lẽ biến mất. Cậu nhíu mày, cảm thấy ngọn lửa này thật kỳ lạ. Sao nó không lớn như hôm qua nhỉ? Hình như yếu hơn rất nhiều.
Cậu lại nhìn chăm chú vào ngón tay của mình, nghĩ đến cảm giác trước đó,6một luồng khí yếu ớt từ dưới bụng dâng lên, lại “vù” một tiếng, trong lòng bàn tay có ngọn lửa bốc cháy lên. Rõ ràng ngọn lửa lần này lớn hơn trước rất nhiều
Lý Tiểu Tửu tìm được cảm giác, luyện tập hết lần này tới lần khác, trước lạ sau quen, ngọn lửa tối màu kia bắt đầu chạy loạn ở trên ngón tay của cậu, dường như mang theo những tiếng tí tách rất khẽ khi cháy. âm thanh này giống như tiếng cậu nhóm lửa lúc trước vậy, chẳng qua nhỏ tiếng hơn một chút. Cho dù Lý Tiểu Tửu gặp phải cú sốc khi mất mẹ, nhưng dù sao cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ tám tuổi,8cảm thấy ngọn lửa giống như đang chạy ở trong cơ thể thật ấm áp, thật thoải mái, nên khó tránh khỏi cảm thấy hứng thú. Cậu nhìn ngọn lửa này lại nhớ tới cảnh diễn xiếc mà mình đã từng xem trước đây, trong miệng người ta phun ra một ngụm nước là có thể làm cho ngọn lửa lớn hơn.
Ngọn lửa này giống như có ý thức, cảm giác được suy nghĩ trong lòng cậu, ngọn lửa nho nhỏ trong tay bắt đầu nhảy dựng lên. Đôi mắt Lý Tiểu Tửu mở to, không nghĩ tới ngọn lửa này lại có thể di chuyển.
Cậu vừa nghĩ vậy thì giật mình, ném ngọn lửa từ tay phải sang tay trái, ngọn lửa kia cũng nghe lời, cậu muốn thể nào nó liền di chuyển theo như vậy. Theo sự chỉ huy của cậu, ngọn lửa dần dần qua lại giữa hai bàn tay. Tốc độ càng lúc càng nhanh, ngọn lửa kia cũng nhảy lên càng cao hơn, cậu đón cũng càng lúc càng chính xác hơn. Cuối cùng nó lại tách ra làm hai phần. Cậu giống như một người tung hứng, vừa ném vừa đón, cuối cùng lại làm nó xoay tròn.
“Anh, anh đang làm gì thế?” Phía sau đột nhiên có tiếng gọi, cậu đang tập trung thì bị giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn lại, nhưng quên mất ngọn lửa kia vẫn ở trong tay. Cậu vừa không tập trung, ngọn lửa không bị khống chế đã tự mình rơi xuống đất, còn lăn vài vòng, sau đó đập vào phía trên lều vải.
“Bụp” một tiếng, lều vải vừa tiếp xúc với ngọn lửa thì lập tức cháy bùng lên. “Hỏng rồi!” Khi Lý Tiểu Tửu quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng kia, ngọn lửa kia nhanh chóng bao phủ một diện tích lớn, lều vải cũng thủng một lỗ lớn, cậu đã có thể nhìn thấy được cảnh tượng bên ngoài.
“Anh, chuyện... chuyện gì xảy ra vậy?” Lý Long khiếp sợ tới mức ngây người, cậu bé ngơ ngác, trợn tròn mắt nhìn ngọn lửa càng lúc càng cháy mạnh, hít một hơi thật sâu. Có mùi cháy khét bốc lên, hai đứa trẻ đều ho khan vì sặc.
Lý Tiểu Tửu cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, cậu vừa hối hận lại vừa sốt ruột. Tự nhiên mìn nghịch lửa ở trong lều làm gì chứ? Đây chính là chỗ duy nhất mà bọn họ có thể ngủ lại bây giờ đấy.
“Tiểu Long, mau đứng lên, chúng ta đi thôi!” Cậu kéo Lý Long, vội đi giày cho cậu bé rồi cầm áo khoác lao ra ngoài.
Trong lều, mùi khét càng lúc càng nồng hơn. Lý Long bị sặc, nước mắt trào ra.
“Trời ạ, cháy, cháy rồi...” “Nhanh tới chữa cháy đi.” Bên ngoài vang lên tiếng kêu hoảng loạn của mọi người. Bọn họ khẩn trương khi thấy nơi đây bị cháy. Vì căn cứ cần nhiều chỗ, lều vải ở đây gần như san sát nhau. Có vài người rất sợ lửa này sẽ cháy tới nhà mình. Lý Tiểu Tửu kéo Lý Long chạy đến chỗ khóa kéo, vội vàng kéo dây, cậu đang muốn đẩy Lý Long ra ngoài, không nghĩ tới ngọn lửa kia giống như cảm nhận được vị trí của bọn họ, lại bén tới gần.
Trên đỉnh đầu của bọn họ là khung đỡ lều vải, phía trên treo rất nhiều vòng tay bình an. Bình thường, khi Lý Long buồn chán thường kéo cậu đi nhặt ở bên ngoài. Bởi vì là mạt thế, mấy thứ này đã không có giá trị, rất nhiều người vứt bỏ, Lý Long thấy đẹp nên mới nhặt trở về làm vật trang trí.
Nhưng lúc này, ngọn lửa kia đốt tới phía trên, dây treo bị cháy đứt, những vòng tay bình an kia đều rơi xuống. Chỉ nghe Lý Long kinh ngạc kêu lên một tiếng, ngọn lửa lan qua làm tóc cậu bé bị xoăn cả lại, sợ đến mức thiểu chút nữa thì khóc thét lên, trong miệng không ngừng ho khan, hơi nóng phả tới làm gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Lý Tiểu Tửu đau lòng, ôm chặt cậu bé vào trong lòng, tất cả mấy thứ kia đều rơi xuống đầu cậu. Cậu đau tới mức nước mắt cũng tuôn rơi. “Cốp” một tiếng, một chiếc vòng bình an rơi trúng trán của cậu, mặc dù được treo không cao, nhưng bên trên vẫn đang cháy, Lý Tiểu Tửu đau đớn kêu lên, cảm giác trán giống như bị bỏng mất một mảng da vậy, thiếu chút nữa thì ném Lý Long ra ngoài. Nhưng cậu lại không biết, sau khi cái vòng bình an này rơi xuống trán, cũng không rơi xuống đất, mà theo ngọn lửa tràn vào trán của cậu rồi biến mất. Những ngọn lửa kia cũng giống cảm giác được lời gọi của chủ nhân, đều theo không khí bay đến chỗ của Lý Tiểu Tửu. Lý Tiểu Tửu cảm giác hơi nóng kia càng lúc càng gần, Lý Long trong lòng cậu đã chịu không nổi đang giãy giụa, Lý Tiểu Tửu nhìn từng ngọn lửa nhào về phía mình thì hoảng sợ, hai mắt trợn tròn, theo bản năng ném Lý Long ra khỏi lều vải.
“Tí tách tí tách!”
Ngọn lửa màu xanh sẫm vẫn không ngừng nhảy nhót bên cạnh cậu, hình như chúng rất có trật tự, từng ngọn lửa xếp hàng chui vào trán của cậu. Lý Tiểu Tửu sợ hãi, cậu vốn cho rằng lần này mình chơi với lửa nên bị chết cháy, không nghĩ tới những ngọn lửa này đến trên người cậu, ngoại trừ có cảm giác nóng rực ra, cũng chưa thấy có gì khác, đau đớn trong tưởng tượng không hề xuất hiện.
“Anh!”
Lý Long bị cậu ném ra ngoài, ngã mạnh xuống đất. Cậu bé không chú ý tới trên mặt và trên tay bị những hòn đá nhỏ chà xát đến nỗi đầm đìa máu, chỉ muốn lao về phía lều vải. Từng giọt nước mắt giống như hạt ngọc không ngừng rơi xuống, nhưng Lý Long không chú ý. Anh cậu bé còn ở trong đó! Bên ngoài đã có rất nhiều người vây lại, thấy Lý Long đột nhiên bị ném từ trong lều ra, bọn họ lại sợ tới mức ngây người. Bây giờ nhìn thấy cậu bé lại muốn chạy vào trong, tất cả đều ngạc nhiên nói: “Đứa nhỏ này làm gì vậy? Không muốn sống nữa à!”
Bên cạnh có người nói: “Anh không có nghe thằng bé đang gọi anh à? Chắc anh nó còn ở bên trong.” “Không thể nào! Chúng ta nên cẩn thằng bé lại, trong đó cháy lớn quá...” Có người nhíu mày nhìn bóng dáng nhỏ bé kia, có chút do dự nói. Dù sao đây cũng là mạng người, bọn họ thấy chết mà không cứu thì đúng là không thể chấp nhận được. “Hừ!” Không biết là có người nào trong đám đông lại cười nhạo, lạnh lùng nói: “Tôi khuyên các anh đừng xen vào việc của người khác. Các người cứu đứa bé kia xong, có thể nuôi được nó sao?” Mọi người sửng sốt. Bây giờ đến bản thân mình mà bọn họ còn không nuôi nổi, nếu như đứa bé kia muốn dựa vào bọn họ thì phải làm thế nào?
Không một ai nói gì nữa, cho dù trên mặt bọn họ có hổ thẹn và không đành lòng, nhưng lại không có ai bước tới một bước. Trong lều vài, mặt Lý Tiểu Tửu dần dần đỏ lên, cơ thể còn không ngừng co giật. Cậu cảm giác được luồng khí trong cơ thể đang nhanh chóng lớn lên, tốc độ những ngọn lửa kia tiến vào cơ thể cậu cũng càng lúc càng nhanh hơn. Ngọn lửa trên lều dần dần biến mất. Ngọn lửa vốn phải càng cháy càng lớn, lại biến mất ngay trước mắt mọi người.
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
8 chương
49 chương
368 chương
15 chương
371 chương
50 chương