Editor: Linh Phan Trên sàn còn sót lại mấy vũng máu màu đỏ sậm, không biết là của người hay là của tang thi, thông qua khe hở nhìn quét một vòng bên trong, từng đợt gió lạnh luồn vào theo khe cửa, căn phòng lộ vẻ u ám, giống đêm khuya ở bãi tha ma vùng ngoại ô, quỷ mị mang theo âm trầm... Giống như một giây tiếp theo sẽ lập tức xảy ra chuyện. Vẻ mặt Đường Yên lạnh nhạt, ngẩng đầu nhìn mái hiên bên trên cửa phụ, tay vịn cửa sổ, thân hình giống như linh miêu không xương, thoăn thoắt bò lên, tay dán lên cửa phụ, nhẹ nhàng đẩy. Kẽo kẹt... Một tiếng mở cửa thanh thúy vang lên, một giây, hai giây... Không đợi Đường Yên thở phào trong lòng, trong phòng chớp lên một bóng đen: "Gào gào...", truyền đến hai tiếng kêu gào của tang thi, Đường Yên diê ndan le equys do oncăng thẳng trong lòng, trong tay không có súng ống, vẫn nên có mắt nhìn một chút. Lưu Thấm Nhã tự xưng là vô cùng yêu thương Đường Yên, nhưng ngay cả một khẩu súng cũng luyến tiếc cho cô... Nguyên chủ thật sự là ngu xuẩn đến đáng thương, rõ ràng như vậy cũng không phát hiện ra Lưu Thấm Nhã có mưu đồ khác! Nhà máy chế biến thực phẩm là khu vực trọng điểm cần thanh lí, mấy cái bóng đen chập chờn này hơn phân nửa là tang thi du đãng tới sau đó, trong tay cô chỉ có một thanh đoản đao, một chọi một còn tạm được, bị vây công tuyệt đối chỉ còn đường chết... Chợt nhớ tới chai nước nhặt lên dưới đáy vực, cần phải tính toán thật tốt để có thể dẫn hết tang thi trong nhà máy chế biến thực phẩm đến. Nghĩ một chút, đôi môi đỏ mọng khẽ gợi lên đường cong rét lạnh, nhìn về phía tang thi đang men theo hương vị huyết nhục lảo đảo đi tới, mạnh mẽ ném một khối sắt bên cạnh ra xa mấy chục mét: "Ầm!" Nhất thời, bầy tang thi trở nên rối loạn, gương mặt dữ tợn phát ra từng đợt gào thét, bên trong nhà máy chế biến thực phẩm cũng truyền ra vài tiếng rít gào, Đường Yên bĩu môi một cái, mừng rỡ trong lòng, quả nhiên, tang thi vô cùng mẫn cảm với âm thanh. Lúc bước vào từ cửa phụ cô liền phát hiện trên đường cái phía đối diện có một hố to sâu gần bốn mét, bên cạnh mép hố còn sót lại tàn tích của thuốc súng, hẳn là lần thanh lí trước lưu lại, hố to cách nhà máy chế biến thực phẩm khoảng bảy mét, mở rộng cửa phụ ra, Đường Yên nhảy lên một cái, rơi trên mặt đất, dùng khối sắt liên tiếp gõ: "Bang bang..." Đường Yên khéo léo khống chế sức lực, tiếng động quá lớn rất có khả năng sẽ dẫn hết tang thi gần đây đến. "Gào gào..." Tang thi trong nhà máy chế biến thực phẩm đều chậm rãi tụ tập lại, bảy con, phát ra từng đợt tiếng gầm thấp giống như tiếng chó hú, một loại mùi tanh hôi khiến người ta buồn nôn chui vào lỗ mũi Đường Yên, bầy tang thi dường như ngửi thấy hương vị huyết nhục, hết sức kích động, Đường Yên mở ra lòng bàn tay, một đường lôi điện vọt tới, đánh thẳng vào tang thi gần nhất. "Oanh!" Một tiếng vang thật lớn, trực tiếp đánh tang thi thành một khối đen như mực, vài sợi khói đen chậm rãi bay lên... Đường Yên hết sức vui sướng, dị năng hệ lôi lợi hại hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của cô, nhưng mà tiêu hao quá nhanh, một chiêu vừa rồi gần như sử dụng hết một phần ba năng lượng trong cơ thể, xem ra không đến thời điểm cấp bách thì không nên sử dụng dị năng này, tăng nhanh tốc độ dẫn tang thi còn dư lại đi qua, tang thi cấp thấp không thông minh được bao nhiêu: "Bịch bịch!" vài tiếng, Đường Yên đứng ở phía trên, vừa lòng nhìn tang thi rơi vào hố to, ngẩng đầu nhìn bầu trời, không kéo dài thời gian nữa, tiến vào nhà máy. Đóng cửa phụ lại, nắm chặt đoản đao, đưa tay đẩy ra cửa phòng thường trực, không có người... Chăm chú nhìn côn cảnh sát bên cạnh bàn trong phòng thường trực, trong lòng vui vẻ, thứ này dùng tốt hơn đoản đao nhiều, tiến lên cầm lấy côn cảnh sát vung vài cái, lục tung phòng tìm ra hai thùng mì ăn liền, truyện của Lê*quý@đôn%một bao xúc xích, bên cạnh còn có một thùng nước tinh khiết, một nửa thùng còn chứa đầy nước, bận bịu một ngày, tinh thần và thể lực đều tiêu hao nghiêm trọng, cẩn thận đóng chặt cửa phòng thường trực, mở ra một bao mì ăn liền để ăn, uống hai cốc nước, ăn thêm hai cái xúc xích, ăn uống no đủ mới thở phào nhẹ nhõm, quét mắt khắp phòng thường trực, nước tinh khiết và số mì ăn liền, xúc xích còn lại đều thu vào không gian, cái bàn và mấy thứ khác thì không cần thu. Đùi, cánh tay đều có chút đau nhức. Đứng lên hoạt động thân thể một chút, bắt đầu hành động, khuôn viên nhà máy chế biến thực phẩm cũng không quá lớn, trên dưới có tổng cộng hai tầng, xưởng chế biến, kho hàng, nhà ăn, tiểu khu nơi làm việc, mấy gian phòng chứa tạp vật. Ở nhà máy phổ thông loại nhỏ trong thị trấn, vật tư trong kho hàng và nhà xưởng đều đã bị người tới đây thanh lí lấy đi, Đường Yên ôm tâm tình sửa mái nhà dột, mục tiêu chủ yếu của cô là máy phát điện, đầu tiên là nắm côn cảnh sát đi vào phòng chứa tạp vật, bên trong chồng chất một ít công tắc nguồn điện, máy phát điện nhỏ, thu thập một ít đồ vật bên trong, thứ cần hay không đều thu hết vào. Động tác của Đường Yên đều rất nhẹ nhàng, trước tiên bật đèn sau đó mới hành động, ngăn chặn triệt để khả năng tang thi đánh lén. Cất kĩ công tắc nguồn điện và máy phát điện nhỏ xong, đi dọc theo hành lang tới nhà ăn, nhìn thấy vòi nước bên trong nhà ăn, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, nhẹ nhàng xoay mở vòi nước liền truyền đến một hồi tiếng nước chảy "tí tách"... Nơi này còn chưa hết nước, thoáng nhìn mấy cái thùng lớn trong nhà ăn, nhanh chóng chuẩn bị chứa nước, nhưng trước khi chứa nước, Đường Yên cẩn thận đóng chặt cửa lớn cửa sổ, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Thính giác của tang thi quá mức nhạy bén, cô không thể không cẩn thận làm việc! Khi chưa chứng thực được nước hồ trong không gian có thể uống, số nước này chính là của nước cứu mạng của cô. Đựng đầy bốn thùng lớn, cô liền chậu, bát cũng không có buông tha, cũng đựng nước thu vào không gian, bát đũa trong nhà ăn ngoại trừ những cái bị đập nát, những thứ khác đều bị Đường Yên đảo qua trở nên sạch sẽ, hoàn toàn thi hành chính sách "Ba sạch". Càn quét nhà ăn xong, Đường Yên càng lúc càng bình tĩnh, tầng hai là văn phòng, hơn phân nửa sẽ không có gì béo bở, Đường Yên chăm chú nhìn kho hàng và nhà xưởng của nhà máy, hai nơi này đặt cùng một chỗ. Nhà xưởng của nhà máy tương đối rộng lớn, đặt hai chuỗi máy chế biến thực phẩm khổng lồ, bên trên còn cómột ít thực phẩm chưa hoàn thành, nhưng đều rất hỗn độn, vết máu, vết bẩn cái gì cũng có, quét mắt nhìn huyết nhục phân tán mơ hồ trên mặt đất, nơi góc khuất ngoại trừ khói thuốc súng và vỏ đạn còn có một ít chân tay cụt và thi thể vỡ nát, cảnh tượng cực kì khủng bố! Đường Yên cầm theo côn cảnh sát, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, vẻ mặt lạnh nhạt. Hồn nhiên không quan tâm đến cảnh tượng huyết tinh này, chỉ dè dặt cẩn thận nhìn chăm chú bốn phía, phòng bị xảy ra việc ngoài ý muốn, nhìn một vòng, thu hai chuỗi máy chế biến thực phẩm trong nhà xưởng vào không gian, vừa đi vào kho hàng, bỗng nhiên dừng lại. Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một gương mặt huyết tinh dữ tơn, ánh mắt lồi ra mang theo tơ máu, vết máu loang lổ nơi khoé miệng, hai tay cong lại hướng về phía trước, cơ thể thối rữa không chịu nổi... Nửa người dưới lại chẳng biết đi đâu, một phần cơ thể bị cắt ngang nằm ở bên trái bình chữa cháy, nội tạng trong bụng đều tràn ra trên mặt đất, nắm một khối hình tròn màu đỏ sậm, khiến người ta nhìn mà tim gan run sợ, ghê tởm sợ hãi. Thấy Đường Yên đến gần, đoạn cơ thể kia bất giác vặn vẹo, há ra miệng rộng huyết tinh: "Gào gào..." Thảm thiết kêu gào muốn bắt lấy Đường Yên. "Còn chưa chết sao, mạng cũng thật cứng rắn..." Đường Yên lạnh lùng giơ lên côn cảnh sát, vung xuống cái đầu đầy máu: "Bốp!" Máu đen bắn tung tóe trên đất, chảy dọc theo côn cảnh sát rơi xuống đất, diễn dần lê quý đôn-lInhPhan quăng hai cái côn cảnh sát, bước vào kho hàng, kho hàng ba mươi mét vuông bị càn quét sạch sẽ, ngay tại mặt đất còn lưu lại một ít cặn đồ ăn, đoán chừng là rất nhiều không có cách nào mang đi toàn bộ, chỉ có thể bỏ qua một ít hoa quả khô không thể mang theo. Đường Yên cũng không so đo, nhanh chóng quét sạch những thứ trên mặt đất, tất cả đủ loại đều cất kỹ! "Bịch!" "Bịch!" ... Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng... Gần, càng gần! Nguy hiểm, một loại cảm giác sởn gai ốc luồn lên từ xương sống, Đường Yên không thèm nghĩ nhiều, ôm trái tim đang kịch liệt đập loạn tránh vào không gian, một bóng dáng khổng lồ chớp lên một cái rồi biến mất trước mắt...