Đề phòng mình bị hoa mắt và không muốn biểu hiện như chưa từng trải đời, Kỷ Ninh lấy dây chuyền ra rồi liếc nhìn nhãn hiệu bé xíu ở đằng sau. Không có nhìn nhầm, đúng là thương hiệu đặt làm quen thuộc. Lúc thương hiệu này vừa ra mắt, Tống Du còn xỉa xói: “Thứ này không chỉ đắt mà còn không hiểu đàn ông. Có bao nhiêu người đàn ông mua dây chuyền chỉ cho một người phụ nữ cả đời? Lỡ như bạn gái mới muốn thương hiệu này mà không mua được thì chẳng phải xong đời sao? Vì vậy nói tóm lại, nhìn thế nào cũng rất vô nhân đạo.” Dĩ nhiên Kỷ Ninh cũng tham gia thảo luận, lúc đó cô hỏi: “Lỡ như người đàn ông đó thực sự không mua cho người phụ nữ khác thì sao?” —— Đó là một chuyện rất hiếm gặp. Có bao nhiêu thanh niên trai tráng, trẻ tuổi làm được chuyện này? Thương hiệu này sớm muộn sẽ phá sản. Tống Du đã đáp lại giả thiết của cô như vậy. Không ngờ qua vài năm, thương hiệu này vẫn chưa phá sản. Kỷ Ninh chìm trong đống suy nghĩ ngổn ngang. Kỷ Thời Diễn nhắc cô: “Thử xem.” Anh còn nói: “Không chắc có vừa hay không.” Kỷ Ninh quay đầu liếc nhìn đến máy quay phim đã bắt đầu quay, không biết sẽ cắt ghép vào phim gốc hay trong phần ngoài lề. Cô cầm hai đầu của sợi dây chuyền, cúi đầu đeo lên cổ, xoay cả buổi mà vẫn chưa canh trúng móc cài. Kỷ Thời Diễn nghiêng đầu xem thử, “Đeo không được à?” “Sợi dây chuyền này…” Kỷ Ninh nghẹn ngào, “Không cài được, em chưa tìm được vị trí.” “Để tôi.” Anh vén tóc cô ra đằng trước, di chuyển cả người cô sang một bên, nhanh chóng cài khóa dây chuyền. Thiếu nữ xoay người về phía anh, có lẽ cho rằng món đồ anh mua thể hiện phép lịch sự của anh. Tầm mắt của người đàn ông di chuyển xuống dưới. Mặt dây chuyền dài qua xương quai xanh, kéo dài xuống dưới là vùng da trắng nõn, xuống chút nữa… Anh kịp thời dừng lại, lúng túng quay đầu đi, giao quyền phát biểu cho cô, “Em cảm thấy thế nào?” “Rất đẹp, độ dài vừa vặn.” Cô cảm thấy bây giờ mình giống như chị gái của cô bé lọ lem khi nhìn thấy đôi giày cao gót, cho dù bị gọt mất gót chân cũng muốn mang vào. Huống hồ bây giờ món đồ này vốn dĩ đặt làm theo kích cỡ của cô, không thể không vừa vặn. “Vậy đeo cái này ghi hình đi.” Người đàn ông nói: “Hôm nay đi trượt tuyết.” Kỷ Ninh mím môi, ngoài mặt là dè dặt gật đầu, trong lòng đã nổ pháo hoa. Trong bốn mùa, cô thích mùa đông nhất, thích bọc mình thành quả bóng thật dày, có cảm giác an toàn; thích cảm giác thoải mái hít thở khi tháo khẩu trang xuống; thích ở trong nhà gom hết tuyết trên máy điều hòa bên ngoài rồi nặn thành người tuyết, đặt ở ngoài cửa sổ. Cô thích mùa đông là vì cô thích anh vào lúc tuyết rơi. “Nhưng em không biết trượt cho lắm.” Cô khẽ nói: “Có bị té không?” “Chắc không đâu.” Anh nói: “Em nói không biết trượt cho lắm nghĩa là gì, từng có kinh nghiệm à?” “Có chứ.” Thiếu nữ gật đầu lia lịa trong chiếc mũ, ngẩng mặt lên, cố gắng để lộ ra đôi môi khỏi khóa cài mũ. Cô mở miệng, đôi môi màu hồng hạnh mấp máy, thở ra khói trắng mịt mờ, che kín khuôn mặt cô rồi tiêu tan. “Đã từng xem hơn 800 lần trong phim Hàn.” Kỷ Thời Diễn đợi cả buổi, “Hết rồi?” “Hết rồi.” “…” Được rồi, vậy là anh gần như hiểu rõ khái niệm trượt tuyết trong đầu cô là gì. Người đàn ông lại kéo mũ của cô xuống. Chiếc mũ rộng này sẽ cản lớp gió phả vào mặt, vừa vặn che đến mũi cô. Anh cũng không biết do cố tình hay vô tình mà khi ngón tay chạm vào đầu mũi đỏ ửng của cô, cảm giác rất mềm mại. “Tôi biết rồi.” Anh khẽ đáp. Sân trượt tuyết không có nhiều người, ngước mắt nhìn là có thể thấy một màu trắng xóa, bầu trời trong xanh, bước trên tuyết phát ra tiếng sột soạt. Kỷ Thời Diễn đoán chắc cô không biết trượt tuyết, vì vậy hôm nay định dạy cô né chướng ngại vật và thắng lại. Nhưng khi nhìn thấy một cặp tình nhân bên cạnh đang ôm ấp, cầm cây gậy liếc mắt đưa tình, anh cảm thấy có lẽ mình tính sai rồi. Có lẽ không có cô gái nào mới yêu đã muốn tới đây học cách trượt tuyết. Thế là người đàn ông quyết định tạm thời thay đổi chiến lược. Anh ôm bộ quần áo trượt tuyết qua đưa cho cô thay. Kỷ Ninh nhanh chóng mặc quần áo và mang giày xong xuôi. Lúc chuẩn bị đeo găng tay, cô thấy người đàn ông đang cầm gậy trượt tuyết nhìn cô. Có một câu mà Kỷ Ninh không biết nên nói hay không, trào lên lại nuốt xuống, trào lên lại nuốt xuống, cuối cùng vẫn nói ra. Cô chỉ vào tay anh, “Anh chưa đeo găng tay…” Dù sao cũng là tập cuối, cô bấm bụng hỏi: “Là định giúp em đeo găng tay trước đúng không?” Dường như người đàn ông đứng ở đó khựng lại vài giây rồi mới đặt gậy trượt tuyết sang một bên, đi đến trước mặt cô, trong giọng nói loáng thoáng pha lẫn tiếng cười. “Được, tôi đeo cho em.” Cô cho rằng dái tai của mình chắc đã đỏ ửng rồi, may mà mình đội mũ nên anh không nhìn thấy. Thiếu nữ xòe ngón tay ra, duỗi về phía trước. Ngón tay của cô cũng xinh xắn, vừa thẳng vừa dài. Không biết tại sao anh lại nhớ tới video mình đã từng xem đâu đó, con mèo trắng nhỏ rất biết nghe lời, chủ động giơ móng vuốt ra khi người chủ cắt móng tay. Người đàn ông cúi đầu, nhìn vào móng tay sơn màu đỏ của cô, “Sơn móng tay à?” Cô rụt ngón tay về, không ngờ chuyện này lại bị anh phát hiện ra. Vì theo nghi thức, hôm qua cô đã tìm người làm bộ móng tay đẹp. Cô không giải thích được sự khác nhau giữa đắp móng gel và sơn móng tay với anh, chắc hẳn đàn ông cũng rất khó hiểu về sự khác nhau giữa hai cái này. Nhưng cô lại mơ hồ suy nghĩ… Lẽ nào sẽ bị chê cười? Nhưng mà anh nhìn lâu như vậy chắc là cảm thấy rất đẹp chăng? Cô thấy người đàn ông nhìn chằm chằm vào ngón tay của cô một hồi. Lúc cô cho rằng anh đã bắt đầu tìm kiếm từ ngữ khen ngợi trong từ điển trai thẳng thì nghe thấy người đàn ông lên tiếng. Kỷ Thời Diễn đeo găng tay cho cô xong rồi nói: “Sơn móng tay không tốt cho sức khỏe.” Kỷ Ninh đợi cả buổi:??? Cô cảm nhận sâu sắc là sau này ngoài “Nhan sắc đứng đầu” và “Sao hạng A phái thực lực”, khi bỏ phiếu “Trai thẳng nhất thế giới”, idol của cô cũng có thể giành được vòng nguyệt quế. Kỷ Thời Diễn dạy cô động tác trước khi trượt tuyết. Cô đứng hai chân rộng bằng vai, sau khi xác nhận trọng tâm mới nắm lấy gậy trượt tuyết, bắt đầu khoa tay múa chân, quay đầu lại hỏi anh: “Là như vậy phải không?” Anh đi chậm rãi tới sau lưng cô, cầm lấy cây gậy trong tay cô như để mở rộng tầm nhìn, ngẩng đầu về phía trước xem thử, giống như tựa lên vai cô. Vai cô thoáng chốc cứng đờ, như bỗng chốc bị đông cứng thành đá viên. “Như vầy.” Người đàn ông cử động hai lần, cảm nhận được gì đó, “Sao vai lại cứng thế? Thả lỏng chút.” Lúc anh lùi về sau, cuối cùng vai cô tự nhiên thả lỏng. Sau khi học xong lý thuyết thì bắt đầu thực hành. Kỷ Ninh cho rằng mình học không vô không phải là vì không cố gắng, cũng không phải là vì thầy dạy chưa đủ, mà là bị người thầy này quấy nhiễu. Thử hỏi ai có thể tiếp thu kiến thức khi idol tựa lên vai mình? Cô cho rằng sắc đẹp ngay trước mắt, bị phân tâm khi học cách trượt tuyết là một sự sỉ nhục đối với trai đẹp. Trước khi vào sân, cô lo sợ vô cớ, hỏi Kỷ Thời Diễn: “Chắc em sẽ không chết đâu nhỉ?” Hoàn toàn không biết cô đang hỏi vấn đề quỷ quái gì, người đàn ông bật cười, “Nói bậy bạ gì vậy?” Kết quả là chẳng bao lâu, cô lại bắt đầu thực hiện các tư thế và di chuyển vị trí nguy hiểm. Kỷ Thời Diễn muốn bảo cô thắng lại, nhưng lại sợ cô không những quên mất cách thắng mà còn hoảng loạn thêm. Anh đành phải đứng bên cạnh cái cây, giơ tay lên, “Chuyển trọng tâm sang chân trái, trượt tới chỗ tôi.” Cô căng thẳng đến nỗi giọng nói đã run rẩy, “Không đụng vào anh chứ?” Cơ thể cũng rất thành thật ngã về phía anh. Người đàn ông đi tới hai bước và giơ tay ra, ôm lấy eo cô. Kỷ Ninh đã dừng lại. Anh bị lực tác động khiến lùi về phía sau vài bước, may mà đằng sau có cái cây, hai người đều không bị ngã. “Đừng trượt nữa.” Hơi thở hổn hển của người đàn ông phả lên đỉnh đầu cô, giống như nghĩ lại mà sợ, “Em chưa chết, tôi đã bị em dọa chết.” Kỷ Ninh cảm nhận được sự siết chặt bên eo, thoáng chốc nghe thấy tim đập rất nhanh. “Nhưng chẳng phải anh đã đỡ em rồi sao?” Một lúc sau, anh thở dài, giống như đang cười. “Đúng vậy, tôi đã đỡ em.” Xem như không thể tiếp tục trượt tuyết nữa, Kỷ Thời Diễn dẫn cô đi đắp người tuyết. Đang đắp thì bỗng nhiên bắt đầu chơi tiếp sức cầu tuyết, Kỷ Ninh bị ném vào người hai lần. Cô được xem là game thủ cấp cao, hiển nhiên không chịu thua, cầm theo một túi tuyết tham gia vào cuộc chiến. Cuối cùng cô chơi đến mức không còn sức lực, ngồi khoanh chân trên tuyết, há to miệng hít thở. Người đàn ông đưa ly nước nóng cho cô như bà mẹ già. Kỷ Ninh uống một hớp, hỏi: “Lúc nãy sao không thấy anh?” “Tôi không chơi những trò này.” Cô nhớ lại, “Lúc nãy thấy anh giơ điện thoại lên là đang chụp hình à?” Anh gật đầu. Kỷ Ninh chìa tay ra, “Chụp ra sao? Cho em xem.” “Để bên chỗ sạc pin.” Người đàn ông nói: “Chụp rất đẹp.” “Xì.” Cô đã hoàn toàn thả lỏng người, chớp chớp hàng mi đọng hơi nước, giọng nói nhỏ đi vì kiệt sức, “Em không tin.” Ghi hình xong trượt tuyết và trận chiến ném tuyết đã là xế chiều. Ăn tối xong, hai người đi dạo dọc theo bờ sông. Đứng ở ven đường chưa được bao lâu, tổ chương trình gửi tới một lá thư. Cô mở ra: 【Tập cuối đã ghi hình xong. Mùa đầu tiên của 《Nhật Ký Nụ Hôn Đầu》 đóng máy tại đây, cám ơn tất cả cuộc gặp gỡ.】 Thành thật mà nói, Kỷ Ninh đã ngẩn người ra một hồi. Một ngày thoải mái bỗng kết thúc, giống như chỉ ra một số khoảnh khắc khiến người ta còn trông chờ vào may mắn. Gió đêm lạnh cóng, mũi cô bị gió phả vào trở nên đỏ ửng. Cô khịt mũi, quay đầu lại nói với anh: “Quay xong rồi.” “Ừ.” Giọng nói của người đàn ông ngày càng không rõ trong tiếng gió gào thét. Anh nói: “Trời rất lạnh, đi về trước đi.” Cô gật đầu, lùi lại vài bước mới xoay người đi, đút tay vào trong túi áo, nắm lấy lớp nhung mềm mại trong áo phao. Giống như kết thúc quá nhanh, lại giống như vẫn chưa kết thúc, lời tạm biệt bất ngờ luôn khiến người ta khó phân biệt mọi thứ. Lúc đi ra ngoài được hai bước, điện thoại bỗng vang lên. Khi cô nhận cuộc gọi, đèn đường sau lưng bỗng sáng lên từng cái một. Tiếng nhạc truyền tới tai cô nhanh hơn mọi tiếng động khác.—— Lúc này gió lại nổi lên. Trong cơn gió rít, cô quay đầu lại, tóc dài bị thổi bay tứ tung. Anh ngồi dưới ánh đèn đường, ôm đàn guitar trước ngực, ngón tay thon dài nhẹ nhàng bấm hợp âm, bắt đầu khẽ hát. Tiếng hát của người đàn ông như kéo cô trở về điểm giới hạn của thực tế và hư ảo. Cô đi tới hai bước, nghe thấy rõ giai điệu của anh. “Sắc đêm này quá ngột ngạt / Thời gian đằng đẳng không thôi.” Ngay giây này, anh ngước mắt lên nhìn. Tiếng đàn guitar chợt dừng lại lại bắt đầu lượn lờ. —— “Cô gái của tôi.” “Em đang ở đâu / Ngắm nhìn ánh trăng.” Giọng hát của người đàn ông trầm thấp, ca khúc này không có micro, giống như hát cho một mình cô nghe. Câu “Cô gái của tôi” vô cùng du dương và lưu luyến, giống như lời nói mê bên tai. Từng câu từng chữ gãi vào lòng người, khiến miệng ngứa ngáy, đầu lưỡi nóng rát. Lúc đến câu cuối cùng, cô nghe thấy hình như anh đã sửa lại từ. Khuôn mặt đó ngày càng dịu dàng dưới ánh đèn. Tiếng đàn guitar phát ra như hộp nhạc, chuyển đến đâu cũng không dừng lại: “Em đang ở đâu.” “Ở bên cạnh tôi.” … Anh ngồi dưới ánh đèn đường mờ ảo, tiếng lá cây vang lên xào xạc. Mặt sông phản chiếu nhà cửa và quán xá, mặt trăng treo trên cao ở đằng xa, ánh trăng sáng như gương. Giống như giấc mơ chỉ được sánh đôi một lần trong đời, được đặt làm theo số đo riêng. /// Hôm đó lúc cô trở về khách sạn, Tống Du đang tắm. Tống Du tắm rửa xong, đi ra ngoài thì thấy cô đang học thuộc kịch bản. “Cậu đang làm gì vậy? Học thuộc kịch bản à?” Tống Du nghiêng đầu qua, “Chẳng phải quay show truyền hình xong rồi sao?” “Đúng vậy.” Kỷ Ninh trả lời. “Cậu không khóc hả?” Tống Du rất ngạc nhiên, “Mình thấy nữ khách mời đều khóc trong tập cuối, khóc rất to, bật khóc nghẹn ngào trong lòng anh giai nữa.” “Không đến nỗi gào khóc chứ? Chỉ là show truyền hình kết thúc, không phải là cuộc sống kết thúc.” Kỷ Ninh nói: “Có thể do chơi quá vui, về sau quên mất là tập cuối nên chưa kịp chuẩn bị cảm xúc.” “Cậu bớt bớt đi, cậu khóc mà còn phải chuẩn bị cảm xúc hả? Chỉ cần ba giây là cậu đã tuôn trào nước mắt rồi.” Tống Du cầm chai sữa dưỡng thể lên giường, vừa thoa vừa hỏi cô: “Tại sao không đau buồn? Chia sẻ với mình nào.” Kỷ Ninh chưa chia sẻ cảm xúc với cô ấy, mà là tháo sợi dây chuyền xuống, đặt bên cạnh cô ấy. “Cậu còn nhớ thương hiệu này không?” Tống Du nhìn hai giây rồi khẳng định, “Sao lại không nhớ? Nó hóa thành tro mình cũng…” Cô ấy bỗng dừng lại, nhìn về phía Kỷ Ninh, “Kỷ Thời Diễn tặng hả?” Kỷ Ninh gật đầu, bàng hoàng hỏi: “Cậu nói xem đây là ý gì?” “Nếu dựa vào góc độ của fan cặp đôi, Kỷ Thời Diễn đã yêu cậu đến phát cuồng, tuyên thệ chủ quyền với cả thế giới. Tình yêu của hai người xứng đáng ghi vào sử sách! Vợ chồng Song Kích là thật!” Kỷ Ninh nhìn cô ấy, biết cô ấy còn có lời muốn nói. “Nhưng đứng trên góc độ của bạn cậu lại không đơn giản như vậy.” Tống Du thoáng chốc bình tĩnh lại, “Mình biết cậu đang nghĩ gì, nhưng mà cậu thích anh ấy, tình cảm giữa hai người vốn dĩ đi kèm với bộ lọc, giống như fan cặp đôi vậy, không có tính khách quan.” Cô nhún vai, “Trước đây mình từng thích một bạn nam. Lúc cậu ta quay đầu lại liếc nhìn thời khóa biểu tiếp theo, mình luôn cảm thấy cậu ta đang nhìn trộm mình.” “Kỷ Thời Diễn lấy danh nghĩa bản thân đặt sợi dây chuyền này à? Lúc tặng cho cậu đã bắt đầu ghi hình chưa? Cho dù không có máy quay phim, không cân nhắc qua hiệu quả chương trình cũng sẽ làm vậy sao?” “Trước tiên phải làm sáng tỏ ba điều này mới có thể nói ra tình cảm của hai người.” Kỷ Ninh thả lỏng vai, hít một hơi sau khi nhận được câu trả lời từ Tống Du. “Ừ, mình cũng nghĩ vậy.” Thương hiệu này rất dễ khiến người ta suy nghĩ nhiều, nhưng cô không chắc Kỷ Thời Diễn có biết điểm này khi đặt làm hay không. Lỡ như anh đưa ra bản vẽ, đúng lúc nhân viên cấp dưới quen thân với thương hiệu này nên tạo dựng quảng cáo thì sao? Cũng không phải hoàn toàn không thể. Thật ra đã lâu như vậy, cô không phải là kẻ ngu, đôi lúc cũng cảm thấy anh ấy thích mình.—— Nhưng chẳng mấy chốc, suy nghĩ này bị mình dập tắt. Theo đuổi thần tượng không phải như vậy. Một khi bắt đầu có yêu cầu, có ham muốn với anh dựa theo cảm xúc của mình, tình cảm này sẽ không còn trong sáng nữa. Ý nghĩa mà anh dành cho cô cũng không thể tóm tắt đơn giản bằng một chữ thích. Trong nhiều khoảnh khắc, cô xem anh như là trụ cột để dựa vào mới có thể giữ vững niềm tin. Cô không muốn mọi thứ mất đi sự trong sáng. “Thay vì suy nghĩ nhiều, tốt nhất cậu nên làm sạch đầu óc.” Tống Du vỗ vai cô, “Nếu một người đàn ông thích cậu sẽ chủ động tới tìm cậu rồi.” “Hãy bình tĩnh, trước tiên chúng ta lặng lẽ quan sát tình hình. Dù sao đã ghi hình show truyền hình xong, sau khi ra khỏi show sẽ biết rốt cuộc tình cảm mà anh ấy dành cho cậu là gì.” /// Mà bên kia, Giang Thắng và Kỷ Thời Diễn đang ngồi ăn hải sản trong phòng riêng VIP. Giang Thắng tự chọn một đống món ăn. Lúc anh ta chờ đợi dọn thức ăn lên, Kỷ Thời Diễn vẫn chưa chọn xong món mình muốn ăn. Giang Thắng cho rằng cậu ta mắc chứng khó chọn lựa nên hăng hái đưa ra ý kiến cho cậu ta. Kết quả là hỏi AA không được, hỏi BB bị từ chối, phương án CDE cũng lần lượt bị bác bỏ. Giang Thắng cũng bó tay, “Đúng là khó hầu hạ. Rốt cuộc cậu muốn thế nào, rốt cuộc thích gì?” “Thích Kỷ Ninh.” Quản lý Giang đang dùng muỗng và tay chiến đấu với bào ngư, nghe thấy vậy thì ngón tay bị trượt, chiếc muỗng bay lượn một vòng, va chạm vào chén đĩa, vang lên âm thanh lanh lảnh. Thịt và vỏ bào ngư rớt vào trong chén súp, nước súp bắn tung tóe đầy mặt anh ta. Giang Thắng: “…” Anh ta lau mặt, mấp máy môi hỏi: “Trò vui gì vậy????” HẾT CHƯƠNG 49.