Tám giờ sáng hôm sau quay chương trình Nhật Ký Nụ Hôn Đầu. Lần này quay ở trong nước, chơi trò thoát khỏi mật thất*. *Thoát khỏi mật thất: là trò Escape Room, một trò chơi phiêu lưu thể chất trong đó người chơi giải quyết một loạt các câu đố bằng cách sử dụng manh mối, gợi ý và chiến lược để hoàn thành các mục tiêu. Người chơi được giới hạn thời gian để thoát ra khỏi phòng chơi và tìm ra lời giải cho các câu truyện bí mật ẩn trong phòng. Kỷ Ninh thức dậy lúc năm giờ rưỡi, mười phút sau đi xuống tạo kiểu tóc. Hôm nay Kỷ Thời Diễn xuống hơi trễ, Giang Thắng cứ theo sau truy hỏi: “Cậu đi ăn trộm đúng không? Bình thường tôi gọi hai cuộc điện thoại mà sao không đánh thức cậu được chứ? Cậu hãy thành thật khai báo rốt cuộc tối qua có ngủ không?” “Có ngủ.” Người đàn ông hơi bực mình, “Hơi trễ.” “Hơi trễ?” Giang Thắng vô cùng tò mò, “Trận bóng đá cũng không làm chậm trễ ngón tay quý giá của cậu tắt màn hình điện thoại, cậu xem cái gì mà có thể khiến cậu xem đến quên ngủ? Chẳng phải kẻ ngăn cản cậu đi ngủ đều phải chết sao?” “Kẻ ngăn cản cậu ta đi ngủ không nhất thiết phải chết, nhưng nếu cậu làm phiền cậu ta nữa sẽ có thể chết.” Đạo diễn vừa cười vừa đi tới, “Mọi người nhanh lên nào. Chúng tôi định sau này sẽ ghi hình trong ngày và phát sóng vào hôm sau.” Kỷ Ninh vẫn còn đang trang điểm nên không tiện quay đầu lại, nhìn vào trong gương, kinh ngạc nói: “Nhanh vậy sao?” “Đúng vậy. Nếu tập đầu tiên của chương trình đạt hiệu quả phát sóng cao, chúng tôi sẽ xem xét phát sóng tập tiếp theo sớm hơn. Nếu ghi hình xong trước 10 giờ cùng ngày, hôm sau chúng tôi sẽ tranh thủ phát sóng. Việc này thuận tiện cho mọi người theo sát bước chân, ngậm đường* mới nhất, tránh việc hôm trước hai người vẫn còn đang lên sóng với diễn viên khác, hôm sau khán giả thấy cô thay đổi người yêu.” *Ngậm đường: Khi một cặp đôi tung hint ngọt như kẹo đường thì fan chẳng khác gì đang ngậm đường. Kỷ Ninh thầm nghĩ đã có Kỷ Thời Diễn ở đây, hiệu quả phát sóng chương trình không cao sao được… Giang Thắng búng tay, cảm thán: “Cái này hay nè. Dựa vào sức hút của kỳ nghỉ hè, rút ngắn thời gian chắc chắn có nhiều khán giả. Hơn nữa, phát sóng như vậy có nhiều mánh lới quảng cáo, chúng ta là người đi đầu.” “Nghệ sĩ siêu nổi tiếng đã ở đây, chúng ta cần phải dựa vào sức hút của kỳ nghỉ hè nữa sao?” Nhân viên trang điểm cười hỏi. Bình thường nói đến sao hạng A, mọi người đều nhắc tới anh. Kỷ Thời Diễn vẫn chưa từng nói đến chuyện này, vì vậy không tiếp tục với chủ đề này nữa, ngồi bên cạnh Kỷ Ninh, “Tối qua ngủ lúc mấy giờ?” Kỷ Ninh trả lời: “11 giờ rưỡi.” Hình như anh hơi bất ngờ, nhướng mày lên, “Quá sớm.” “Còn anh thì sao, tối qua đã làm gì?” Cô biết Kỷ Thời Diễn đã bắt đầu chăm sóc sức khỏe trong những năm gần đây, 10 giờ hơn đã tắt điện thoại đi ngủ, hiếm khi có chuyện làm anh thức khuya, lần trước thức khuya cũng là vì bạn bè kết hôn. Dĩ nhiên cũng có thể do ở trong giới giải trí đã lâu, anh đã miễn dịch với các hoạt động giải trí. Cô rất tò mò chuyện gì có thể khiến anh thức khuya. Kỷ Thời Diễn trả lời: “Xem vài thứ.” Giang Thắng đi lại gần, hỏi suồng sã: “Là cái kia hả?” “Cậu có thể im lặng chút không?” Kỷ Thời Diễn không nhịn được nữa, đá ghế của Giang Thắng sang một bên. “Cậu thay đổi rồi.” Giang Thắng rất tủi thân, “Trước đây khi cậu nói chuyện với người khác, tôi đều có thể nói xen vào.” Kỷ Thời Diễn không đếm xỉa đến đến cậu ta, dựa lưng vào ghế để stylist tạo kiểu tóc. Gương trong phòng trang điểm được nối liền nhau, anh có thể nhìn thấy nét mặt của Kỷ Ninh thông qua tấm gương trước mặt. Nhìn thấy cô là tự dưng nhớ đến bài đăng xem lúc tối qua, nhớ đến màn trình diễn tâng bốc quá lố trên Weibo. Lúc này anh mới từ từ cảm thấy thỏa mãn và hài lòng. Vốn tưởng rằng “bạn hẹn hò” không có chút hứng thú với mình, còn cảm thấy thất bại vì chuyện này —— Kết quả lại phát hiện hình như cô ấy đã thích mình… từ lâu. Hình như hồi đó đoạt giải ảnh đế, anh cũng không có kinh ngạc như thế này. Người đàn ông luôn tươi cười, xoay chiếc nhẫn trên ngón út, cúi đầu cười bâng quơ. Kỷ Ninh vốn dĩ đang xem điện thoại để học thuộc lời thoại “Ngôi Sao”, đang học thuộc thì cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu lên nhìn vào trong gương, thấy Kỷ Thời Diễn đang nhìn mình. Đôi mắt đó khi không cười đã đủ quyến rũ người khác, lúc này vừa cười như không cười, vừa mang hàm ý sâu xa, giống như phù thủy ngàn năm hạ độc tại chỗ. Cô bị nhìn đến nỗi lỗ tai đã tê rần. Kỷ Ninh khó hiểu, sờ lên gò má của mình, “Trên mặt em dính gì à?” Người đàn ông nhàn nhạt lắc đầu, “Không có.” Rồi định nói: “Em…” Kỷ Thời Diễn đang muốn nói thì Giang Thắng ở đằng sau lại gần, “Đương nhiên là có.” Lời thoại trước mắt kích hoạt chế độ thả thính của quản lý Giang. Anh ta chỉ vào Kỷ Ninh, đắc ý nói: “Có chút xinh đẹp.” Kỷ Thời Diễn: “…” Mười giây sau, Giang Thắng ở bên ngoài đập cửa, “Này —— Này —— Có chuyện gì thì từ từ nói, tại sao nhốt tôi ở ngoài? Kỷ Thời Diễn, Kỷ Thời Diễn!” Kỷ Thời Diễn liếm vòm họng trên, khóa cửa lại, “Cậu bị đuổi việc, ngày mai không cần đi làm nữa.” Giang Thắng không thể hiểu nổi. Anh cũng chẳng thả thính câu gì ghét bỏ người ta, có tới mức bị quăng ra ngoài không? “Kỷ Thời Diễn, cậu là đồ bệnh hoạn!” /// Tạo kiểu tóc xong, hai người nhanh chóng đi tới căn phòng thoát khỏi mật thất. Nơi này không có sự quấy rầy của Giang Thắng, cũng không có sự cắt ngang của Nặc Nặc, cuối cùng tâm trạng của thanh niên Kỷ đã khá lên. Thoát khỏi mật thất cũng có chủ đề, bọn họ lựa chọn chủ đề chạy trốn và đuổi bắt. Đại khái là A trộm con chip cơ mật của nhà B, B phải đuổi bắt, còn A phải chạy trốn. Cả hai chọn đội A, cũng chính là chạy trốn. Còn đội B đuổi bắt đang ở một nơi cách bức tường, được tổ chương trình mời tới, không biết có phải là những người chơi thoát khỏi mật thất lão luyện không. Kỷ Ninh bị bịt mắt lại và đưa đến một nơi nào đó, hình như bị tách khỏi Kỷ Thời Diễn. Cô vốn không có cảm giác gì, nhưng hiệu ứng âm thanh bối cảnh lại tạo cảm giác rất căng thẳng. Kéo đồ bịt mắt xuống, cô phát hiện mình bị giam trong một ngục tối, chỉ có một tia sáng đỏ le lói trên vách tường. Đây không phải là chương trình thiếu nữ hẹn hò sao, tại sao phải hù dọa người ta như vậy? Bên cạnh cô chỉ có một nhân viên quay phim, trong ngục tối chẳng có gì ngoài đèn và cửa, trên cửa còn có một ổ khóa số. Kỷ Ninh cắn môi, chẳng mấy chốc nghe thấy giọng nói của Kỷ Thời Diễn, “Kỷ Ninh?” “Em ở bên dưới.” Kỷ Ninh nói to lên để tiếp thêm can đảm cho mình. “Em đợi chút, tôi sẽ nghĩ cách cứu em ra.” “Vâng.” Kỷ Ninh ngồi khoanh chân một hồi, bỗng nhiên phát hiện đèn báo nhấp nháy theo một quy luật. Sau bảy lần chớp sáng sẽ có một lần dừng lại khá lâu, thêm bốn lần chớp sáng rồi dừng lại, tám lần chớp sáng và một lần dừng lại, sau đó là sáu lần chớp sáng, cuối cùng lặp lại. Cô bỗng nhảy dựng lên, vô tình đụng đầu vào trần nhà thấp, vang lên một tiếng ầm. Kỷ Thời Diễn đang tìm quy luật, nghe thấy tiếng động thì chạy tới cửa, “Sao vậy?!” “Không có gì.” Kỷ Ninh che ót lại, “Quá kích động nên bị đụng đầu.” Cô xuýt xoa, vừa xoa ót vừa bò lết tới cánh cửa. Lúc đang nhập mật khẩu thì nghe thấy giọng nói của Kỷ Thời Diễn vang lên ở bên kia. 7486. Hai người gần như mở khóa cùng một lúc, cuối cùng cửa ngục tối đã được mở ra. Cô mới ló đầu ra khỏi ngục tối thì người đàn ông đã ôm lấy cô bằng một tay, nhấc cô lên khỏi mặt đất. Nâng tạ vẫn còn tác dụng, ít nhất dùng một tay là có thể ôm cô lên. Kỷ Ninh không ngờ tình tiết mùi mẫn trong phim truyền hình cũng diễn ra với mình. Cô ho nhẹ, “Tiếp theo thì sao?” “Tìm mật khẩu tiếp theo để mở cánh cửa này ra.” Chẳng qua chỉ là mở từng mật khẩu khóa cửa, phải tìm ra lối thoát trước khi bị bắt. Mặc dù cả hai chưa từng chơi trò thoát khỏi mật thất, nhưng đã quay nhiều show truyền hình, ít nhiều cũng có chút kinh nghiệm. Lúc thấy còn một cánh cửa là sẽ thành công, chuông báo động trên đỉnh đầu bỗng vang lên. Cánh cửa ở giữa đột ngột mở ra, một đám người ùa ra, kéo lấy Kỷ Ninh bị dọa sợ rồi muốn rời đi, thoạt nhìn là sự sắp đặt của tổ chương trình. Kỷ Thời Diễn giữ lại cổ tay của Kỷ Ninh, đưa tay của mình ra, “Đừng bắt cô ấy, bắt tôi đi.” Sau đó, đám người kia đã dẫn Kỷ Thời Diễn đi. Kỷ Ninh ngỡ ngàng cắn môi, nhìn về phía đạo diễn đi theo quay hình, “Không có nam chính là muốn đóng máy Nhật Ký Nụ Hôn Đầu à?” Đạo diễn mỉm cười bí ẩn, “Có một cách có thể cứu cậu ta ra, nhưng cách này cần sự phối hợp ăn ý của hai người. Sau đây tôi sẽ cho cô mật khẩu thật, còn cậu ta chỉ có thể suy đoán mật khẩu dựa vào thông tin trong căn phòng. Hai người chỉ có thể trao đổi qua mã Morse*, cậu ta chỉ có một cơ hội nhập mật khẩu. Gợi ý thành công hay không đều dựa vào cô.” *Mã Morse: dùng một chuỗi đã được chuẩn hóa gồm các phần tử dài và ngắn để biểu diễn các chữ cái, chữ số, dấu chấm, và các ký tự đặc biệt của một thông điệp. Cô ngẩn ngơ suy nghĩ, hình như lúc mình quay phim đã học qua mật mã Morse. Tiếc là cô không nhớ một số chữ cái, chỉ nhớ vài chữ abcdnmsz thì làm sao phát tín hiệu… May mà Kỷ Thời Diễn thông minh, bên kia phát tín hiệu vài chữ đã hỏi cô: “Là 5043 sao?” Kỷ Ninh cầm đài phát thanh nhỏ phát mã Morse trong tay, muốn gõ chữ yes nhưng lại phát hiện mình không biết gõ. Suy nghĩ một hồi, cô gõ dòng chữ bndr. Đó là thuật ngữ viết tắt “Bạn nói đúng rồi*” trong fandom, chắc anh cũng biết chứ nhỉ? *Chữ viết tắt trong nguyên gốc là nsdd (nǐ shuō dé duì), ở đây mình sẽ để thành chữ tiếng Việt cho thuần Việt. Những chữ phía sau cũng tương tự như vậy. Cô phát tín hiệu chưa được bao lâu, Kỷ Thời Diễn đã nhập mật khẩu thành công và đi ra ngoài. Lúc đầu Kỷ Ninh cho rằng anh hiểu ý nghĩa, nếu không thì sao có thể chắc chắn như vậy. Kết quả là vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy anh hỏi: “Bndr là cái gì? Em không phát tín hiệu mã Morse bừa đấy chứ?” “Anh không biết hả?” Âm cuối của thiếu nữ hơi vút cao, “Không biết thì tại sao anh dám nhập mật khẩu?” “Bởi vì tôi sẽ không đoán sai mật khẩu.” “…” Được rồi. IQ của idol mình rất cao, chắc là đã chuẩn bị tâm lý. Kỷ Ninh đảo mắt, quăng câu hỏi lại cho anh, “Anh đoán thử xem.” Người đàn ông khựng lại, “Thực sự có ý nghĩa ư?” Thiếu nữ gật đầu, nhìn anh thắm thiết. Kỷ Thời Diễn suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Nam sinh rất đỉnh*? Bùn cát đúng không*?” Lại trầm ngâm một hồi, “Bạn ngủ ngon không*?” *Trong nguyên gốc, những câu trên đều bắt đầu bằng 4 chữ nsdd. Ở đây mình đã edit lại cho thuần Việt. Mấy cái đó là gì vậy? Kỷ Ninh cười, giải thích nghi hoặc: “Bạn nói đúng rồi.” Kỷ Thời Diễn:… Nhận ra anh thực sự không biết gì về thuật ngữ fandom, Kỷ Ninh rất muốn phổ cập kiến thức. —— Làm gì có idol nào không biết thuật ngữ fandom chứ. Cô quyết tâm không thể để idol của mình bị người ta cười nhạo 500 năm không lướt web. “Chắc anh biết tcct chứ? Mọi người dùng khá nhiều.” Cô ngước mắt lên. “Bài hát câu lạc bộ bóng đá.” “Là tình cảm chân thành*.” Cô giáo Kỷ Ninh đưa ra câu hỏi thứ ba, “Tccm?” *Từ gốc là zqsg (zhēnqíng shí gǎn). Vì câu hỏi quá khó, thanh niên nào đó luôn bình tĩnh một cách khó hiểu đã từ bỏ, “Hẹn hò online không bền lâu.” Kỷ Ninh phải nhíu đôi lông mày thanh tú lại, “Anh nghiêm túc chút đi!” Suy nghĩ sao mà ra cái ý nghĩa đó vậy. Nhìn dáng vẻ tức giận của thiếu nữ, anh càng thấy buồn cười hơn, nhíu mày, “Tôi đang nghiêm túc.” Kỷ Ninh chậm rãi thở ra một hơi, nói cho anh biết đáp án: “Tôi cười chết mất*.” *Từ gốc là xswl (xiào sǐ wǒ le). “Cười cái gì?” Kỷ Ninh ngạc nhiên, “Em nói tccm là tôi cười chết mất.” Người đàn ông gật đầu, nụ cười trêu đùa vẫn hiện trên mặt, “Tôi biết, tôi hỏi em đang cười cái gì?” Kỷ Ninh siết chặt nắm đấm, quyết định tạm thời không so đo với thanh niên ngây thơ này. “Sdlc chắc là không biết đúng không?” “Hổ nổi dậy.” Tất cả đều là hư vô với anh. “Sói đội lốt cừu*, là loại người đội lốt fan của em, sau đó bình luận một số nội dung gây chiến ở khắp nơi, hạ thấp cảm nhận của người qua đường về em. Trông có vẻ là fan của em, nhưng thật ra đang bôi nhọ em.” *Từ gốc là pph (pī pí hēi). Người đàn ông gật đầu, nói trúng tim đen: “Tại sao phải viết tắt, gõ thẳng ra không được sao?” Kỷ Ninh “Ồ” lên, “Lý do fandom viết tắt là vì thỉnh thoảng nội dung trên Weibo được tìm kiếm không lành mạnh, phải dùng chữ cái đầu tiên để thay thế tên idol. Về sau họ bắt đầu viết tắt một số từ thường dùng, nhiều người đã dùng như vậy.” Kỷ Thời Diễn hơi suy tư, hạ thấp giọng, rõ ràng cảm thấy hứng thú với chủ đề này, “Nói cái gì mà sợ bị người ta tìm thấy?” Còn có thể là gì, không phải muốn ngủ với anh thì cũng là mắng chửi các nghệ sĩ khác “giăng lưới” anh đấy. Thế nhưng họ lại sợ nói thẳng ra sẽ dẫn tới tai họa, cho nên phải viết tắt. “Không… có gì cả.” Kỷ Ninh giấu đầu lòi đuôi, sờ mũi, “Có lẽ là một số nội dung không tiện để anh xem.” /// Lại quay tiếp cả buổi chiều, một ngày ghi hình đã kết thúc. Mặc dù buổi ghi hình đã kết thúc, nhưng ngày mốt hai người vẫn còn gặp lại nhau, bởi vì tạp chí 《Hành Trang Gọn Nhẹ》 sẽ tổ chức lễ kỷ niệm ba năm. Đáng lẽ Kỷ Ninh bận quay phim nên muốn từ chối, kết quả là cô lên trang bìa của số mới nhất, bên phía “Hành Trang Gọn Nhẹ” còn nhờ người liên lạc với đạo diễn thả cô đi, cho nên Kỷ Ninh mới đến đó. Kỷ Thời Diễn với tư cách là người lên bìa tạp chí số đầu tiên, hiển nhiên cũng nhận được lời mời. Mặc dù là lễ kỷ niệm thành lập tạp chí, nhưng hầu hết mọi người tới đây đều nhằm mục đích quảng bá. 《Hoa Hồng Và Gió Khi Đó》 của Kỷ Ninh sắp được phát sóng, đoàn làm phim đã trao đổi cô và nam chính ngồi cạnh nhau. Nam chính trong “Hoa Hồng” do Tiêu Bác thủ vai, cũng là nam nghệ sĩ trẻ có chút danh tiếng. Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Kỷ Ninh quay đầu lại, thấy rất nhiều fan giơ bảng đèn LED* của anh ta lên. *Bảng đèn LED: xem hình minh họa <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20211029/nhat-ky-nu-hon-dau-18-0.jpg" data-pagespeed-url-hash=3361168953 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Cô vừa quay đầu về thì phát hiện ghế bên phải lại dán tên của Kỷ Thời Diễn, bên cạnh Kỷ Thời Diễn là Phó Huyên. Tiêu Bác nhanh chóng có mặt. Cùng lúc đó, Kỷ Thời Diễn cũng ngồi xuống chỗ bên cạnh cô. Kỷ Ninh bỗng chốc không biết phải nhìn ai trước. Cảm thấy Kỷ Thời Diễn nghiêng người về phía mình, Kỷ Ninh cho rằng có lẽ anh sẽ nói chuyện với mình. Mới vừa quay đầu qua, cánh tay đã bị Tiêu Bác khều. Cô quay đầu sang, “Hửm?” Tiêu Bác hỏi: “Khi nào chúng ta sẽ chạy trình diễn sản phẩm*?” *Trình diễn sản phẩm (roadshow): là một kỹ thuật marketing nhằm trình diễn và quảng bá sản phẩm trước số đông công chúng.Chạy roadshow thường phù hợp với những sản phẩm mới bởi nó tạo hiệu ứng cao về mặt hình ảnh và ghi nhớ. Những người tham gia chạy roadshow thường ăn mặc đồng phục đẹp, bắt mắt, sử dụng đồng loạt một loại phương tiện và được trang trí giống nhau. <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20211029/nhat-ky-nu-hon-dau-18-1.png" data-pagespeed-url-hash=3655771578 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Trình diễn sản phẩm (hình minh họa) “Tôi vẫn chưa nhận được thông báo, có lẽ sẽ nhanh thôi.” Kỷ Ninh trả lời. “Cũng đúng, bộ phim sắp được phát sóng, chúng ta chắc chắn có thời gian quảng bá trước khi phát sóng. Này, dạo này cô có bận không?” “Hơi bận, nhưng vẫn sẽ đi quảng bá.” “Vậy thì tốt, đến lúc đó đừng để một mình tôi đối mặt với sự điên cuồng của giới truyền thông đấy.” “Sẽ không đâu.” Tiêu Bác lại thảo luận: “Cô nói xem chúng ta có nên làm tiệc chúc mừng hâm nóng trước không? Chẳng hạn như tỉ lệ người xem vượt qua 2% sẽ mặc quần áo thủy thủ gì?” “Anh mặc quần áo thủy thủ?” Kỷ Ninh ngẩn người ra. “Đúng vậy. Nếu muốn theo đuổi sự kích thích thì phải làm đến cùng.” Kỷ Ninh mím môi, cảm thấy hơi buồn cười, “Cũng được.” Kỷ Thời Diễn vẫn còn nghiêng đầu qua, có thể nghe rõ Kỷ Ninh trò chuyện với người ta đến quên cả trời đất, cuối cùng còn cười đùa nữa. Hiện giờ ảnh đế rất khó chịu, vô cùng khó chịu. Lạnh nhạt, thờ ơ với anh để nói chuyện phiếm với người đàn ông khác đúng không? Lại còn rất vui vẻ nữa chứ. Trao đổi kế hoạch làm việc với Tiêu Bác xong, Kỷ Ninh không quên idol của mình, xoay người sang bên kia hỏi: “Lúc nãy anh có gì muốn nói với em à?” Người đàn ông chỉnh lại tay áo, khuôn mặt vô cảm, “Không có.” “Oh.” Kỷ Ninh thấy nét mặt của anh hơi xấu, chỉ gật đầu, không nói gì thêm. Sau đó, nước trong máy điều hòa trên sâu khấu văng lên mu bàn tay của Kỷ Ninh, người đàn ông cũng chỉ lạnh nhạt quăng cho cô một tờ giấy, không nói câu gì. Kỷ Ninh nhíu mày, suy đoán lẽ nào hôm nay có chuyện gì không vui khiến tâm trạng anh không tốt? Sau đó, cả hai đều không nói câu nào. Đi hết thảm đỏ, mọi người phải đi đến tiệc chúc mừng. Lúc ngồi trên xe, Kỷ Ninh phát hiện Weibo chính thức gửi tới thông báo tập đầu tiên của 《Nhật Ký Nụ Hôn Đầu》 sẽ được phát sóng vào tuần tới. Chắc chắn lên hot search rất nhanh. Đa số newsfeed hot search lần này bị fan của Kỷ Thời Diễn chiếm hết, fan của Kỷ Ninh cũng nhanh chóng chiếm một phần nhỏ. Hai bên đều giới thiệu phim của idol nhà mình, nắm giữ công tác quảng bá chương trình. Nói là vậy, nhưng sau khi quảng bá chính thức, hot search vẫn chạy rất nhanh. Thật ra vẫn có một số người theo dõi chương trình. Trên xe của Kỷ Thời Diễn, Giang Thắng vừa mở điện thoại lên vừa nói: “Trước đây ở bên dưới Weibo chính thức có nhiều người nói không ràng buộc, tôi thấy vẫn có nhiều người muốn ràng buộc đấy thôi.” Không biết sau đó lại thấy cái gì, Giang Thắng kêu lên: “Ấy chà, thông cáo báo chí chống nổ tới rồi?!” Ý trên mặt chữ, chống nổ là đề phòng cặp đôi bọn họ bùng nổ, còn dùng một số thủ đoạn làm thông cáo báo chí tẩy não “Vợ chồng đôi Kỷ là giả”, áp chế độ nổi tiếng của hai người. Kỷ Thời Diễn vẫn không có biểu cảm gì, nghiêng đầu xem thử thông cáo báo chí hiện trên thông báo. Thông cáo báo chí chỉ là tìm một vài hình ảnh của hai người trong lễ kỷ niệm rồi cắt câu lấy nghĩa, tiêu đề rất khoa trương —— 【Suốt buổi lễ long trọng, Kỷ Thời Diễn và Kỷ Ninh ngồi cạnh nhau mà không giao lưu gì? Xem ra các cặp đôi yêu đương đều đang diễn!】 【Xem Kỷ Thời Diễn nhìn vào ánh mắt của Kỷ Ninh kìa, cô còn đẩy thuyền vợ chồng Song Kích không??】 【Kỷ Thời Diễn đang dạy cô làm thế nào để tránh bị dựa hơi đấy. Trên sân khấu là người yêu, dưới sân khấu là người dưng. Sao hạng A cũng phải tránh nghi ngờ chứ!】 Không biết lại là ê kíp nào được phái tới, sợ cơn sốt cặp đôi của hai người ảnh hưởng đến tài nguyên của mình. Khách sạn chỉ cách đó nửa tiếng đi xe, Kỷ Ninh và Kỷ Thời Diễn gần như đến cùng một lúc, còn được sắp xếp ngồi chung một bàn. Bữa tiệc chúc mừng là tiệc hải sản, trước mặt mỗi người đều có vài chén nước chấm, có thể tự pha. Kỷ Thời Diễn vừa cầm muỗng lên đã nghe thấy Tiêu Bác lại bắt đầu “tìm chuyện để nói” với Kỷ Ninh. “Cô đã xem poster quảng bá của chúng ta chưa? Có một phiên bản rất tức cười, tôi sắp cười chết mất.” Kỷ Ninh lấy điện thoại ra lướt, “Bản vẽ phác thảo đó à?” “Đúng vậy, nghe nói là do Lâm Trản vẽ.” Cuối cùng Kỷ Thời Diễn không nhịn được nữa, thấp giọng phản bác: “Lâm Trản đã không còn vẽ nữa.” Poster quảng bá trước đó của bọn họ cũng từng đi nhờ Lâm Trản. Kỷ Ninh và Tiêu Bác cùng nhìn về phía anh. Người phía sau đang cầm muỗng, đáy mắt làm người ta không nhìn ra được cảm xúc. Bọn họ chỉ có thể thấy Kỷ Thời Diễn điềm nhiên dùng muỗng múc gia vị, giống như chỉ là trùng hợp tham gia vào chủ đề này, chẳng để ý tới bọn họ, trọng điểm vẫn là hải sản trong đĩa. Tiêu Bác bừng tỉnh, “Vậy là do tôi nhớ nhầm, là Lâm Sanh vẽ.” Kỷ Thời Diễn cũng không trả lời, tiếp tục thờ ơ làm nước chấm, bất chợt nghe thấy Giang Thắng nhích lại gần mình hỏi: “Ăn giấm ngon không?” Người đàn ông khựng lại, cau mày. Giang Thắng chỉ vào chén của anh, nghiêm túc gặm dưa hấu, “Tôi nói là đừng cho nhiều giấm quá, sẽ mất vị.” Kỷ Thời Diễn cúi đầu mới phát hiện mình đã múc hơn nửa chén giấm một cách máy móc. Anh cũng không chớp mắt, cầm chén mới lên pha lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Sau đó, buổi tiệc mừng đã kết thúc. Người phụ trách nói là giới truyền thông đang đứng chờ bên kia, muốn bổ sung hình mọi người chụp chung. Lúc chụp hình chung, Kỷ Ninh thấy mọi người đều là đàn anh, đàn chị nên lặng lẽ đứng kế bên, sợ cản trở vị trí trung tâm của các anh chị. Kỷ Thời Diễn nhường vị trí chính giữa cho các quý cô, tự đi đến vị trí bên cạnh. Anh ngẩng đầu lên, thoáng nhìn thấy giới truyền thông đã vào vị trí, nhìn về phía anh, rồi cười cười nhìn về phía Kỷ Ninh đứng cách khá xa, trong mắt như viết “Lại đứng cách xa nhau, ngày mai lại có tít đây.” Đến lúc đó, cô ấy lại bị mắng chửi lấy tiền ra sao đây? Lại phải gánh chịu bao nhiêu công kích vô cớ đây? Nhiều lần nghe thấy rõ cô gọi một tiếng đàn anh, rất có thể còn là fan của mình, tuy tâm trạng không tốt vì sự phá rối của Tiêu Bác, ngay lúc này anh vẫn phải… bảo vệ cô. Người đàn ông đi lên phía trước rồi dừng lại. Lúc Kỷ Ninh vẫn còn đổi vị trí với người khác, cô bỗng nghe thấy Kỷ Thời Diễn gọi mình, “Kỷ Ninh.” Anh nói với âm lượng mà mọi người bên trong hội trường có thể nghe thấy, không to cũng không nhỏ, mang theo sức mạnh. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Kỷ Thời Diễn. Kỷ Ninh cũng ló đầu ra, nhìn anh từ đằng xa qua biển người, “Hửm?” “Tới đây.” Người đàn ông giơ tay lên, “Đến bên cạnh tôi.”HẾT CHƯƠNG 18.