“Nhỏ tóc đỏ này chẳng hé răng lấy một lần..”- Damon càu nhàu và rồi nhún vai “..Mà cũng thế cả thôi.” “Tại sao vậy Damon?Tại sao anh không chịu thừa nhận là anh anh quan tâm tới cô ấy,ít nhất là đủ quan tâm để cứu sống cô ấy mà không đòi hỏi gì?Anh biết là cô ấy sẽ nguy hiểm nếu mất quá nhiều máu…” “Đó chỉ là một thí nghiệm thôi.” – Damon sửa lại.Và giờ mọi chuyện đã kết thúc.Bonnie có thể tỉnh lại hoặc không , có thể sống hoặc chết trong vòng tay của Stefan - không phải của anh.Anh đang ướt nhẹp, anh cảm thấy không thoải mái,tối nay anh chưa được ăn gì và đang đói cồn cào.Miệng anh thì bị đau. “Giờ cô ta là trách nhiệm của chú.. “ – anh nói tỉnh bơ – “Anh đi đây.Chú và Elena và..Mutt có thể kết thúc---” “Tên cậu ấy là Matt , Damon.Không quá khó để nhớ chứ.” “Quá khó ấy chứ nếu chú hoàn toàn không có tí tẹo hứng thú gì với thằng nhóc ấy.So với những phụ nữ đáng yêu trong vùng này thì thằng nhóc chả khác nào lựa chọn cuối cùng ột bữa ăn đạm bạc.” Stefan đấm mạnh vào tường.Cú đấm của anh làm lủng một lỗ trên bức tường thạch cao đã cũ. “Chết tiệt Damon.Con người không chỉ có giá trị như thế đâu.” “Đó là tất cả những gì anh yêu cầu từ họ.” “Anh chả bao giờ “yêu cầu” cả – đó mới là vấn đề.” “Không quan trọng.Anh chỉ biết đó là tất cả những gì anh cần , những gì anh thích.Chú đừng có cố thuyết phục anh rằng còn những thứ hơn được điều đó.Và cũng đừng tự dối mình về một lối đi toàn mĩ ột cuộc sống tốt đẹp.” Stefan vung nắm đấm vào bên trái Damon trong khi anh đang phải đỡ đầu Bonnie ở phía đó.Anh không thể thản nhiên buông cô ra như anh vẫn thường làm được.Cô ta đang bất tỉnh , cô ta có thể chìm trong nước và chết ngay lập tức.Làm sao biết được loài người chết dễ thế nào, đặc biệt là khi họ đang bị nhiễm độc?” Vì vậy thay vì tránh né, anh tập trung sức mạnh, dựng lên một màn chắn năng lượng bao phủ bên phải cằm của mình.Anh nhận ra anh sẽ không buông cô gái này , kể cả nếu anh phải nhận cú đấm đến từ Stefan - siêu – mạnh , kể cả nếu Stefan có làm hàm anh bể nát. Nắm đấm của Stefan dừng lại cách mặt Damon chỉ vài milimet. Một khoảng lặng kéo dài , hai anh em nhìn chăm chú vào nhau,người này cách người kia tầm 2 feet. Stefan hít một hơi thật sâu và lùi lại “Nào,giờ anh chịu thừa nhận chưa ?” Damon thực sự bối rối “Thừa nhận cái gì?” “Thừa nhận rằng anh có quan tâm đến họ và ở mức độ đủ để thà nhận một cú đấm vào mặt còn hơn để Bonnie chìm nghỉm dưới nước.” Damon nhìn em trai chăm chú và rồi phá ra cười , nhận ra mình không thể ngừng lại.