Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 5: Đêm Xuống
Chương 144
“Tới nơi rồi,” - Bác sĩ Alpert thông báo sau một ít phút. “Góc đường Laurel và Khu rừng cổ. Bà lấy một chiếc bút đèn nhỏ rọi vào từng con mắt của Bonnie. “Ồ, không có vẻ là con đã có được sự tỉnh táo. Nhưng con biết đấy, lời khuyên y tế của ta là con không nên chạy đi bất cứ đâu. Ta không thể cứ ép buộc con phải chấp nhận sự điều trị nếu con không muốn. Nhưng ta có thể khiến con nhận cái này.” Bà chuyền cho Bonnie chiếc đèn nhỏ. “Chúc may mắn.”
“Cảm ơn bà vì tất cả,” Bonnie đặt bàn tay trắng nhợt của cô lên bàn tay dài nâu xạm của bác sĩ Alpert. “Và hãy cẩn thận với những cái cây đổ, với Isobel, và với thứ gì màu đỏ trên đường.”
“Bonnie, mình đi đây.” Meredith đã sẵn sàng bên ngoài chiếc SUV.
“Và nhớ khóa cửa! Và đừng ra khỏi xe cho đến khi đi xa khu rừng.!” Bonnie nói khi cô bổ nhào ra ngoài chiếc xe, bên cạnh Meredith.
Và sau đó họ chạy. Tất nhiên, những gì Bonnie nói về việc Meredith cứ chạy trước, bỏ cô lại phía sau đều vô nghĩa, cả hai người họ đều hiểu vậy. Meredith chộp lấy tay Bonnie ngay khi chân cô vừa chạm vào mặt đường và bắt đầu chạy như một chú chó săn thỏ, kéo Bonnie theo cùng với cô, khi mà thời gian dường như cuốn cô đi băng qua những chỗ trũng trên đường.
Bonnie không cần được bảo về tầm quan trọng của tốc độ. Cô ước ao một cách tuyệt vọng rằng họ có một chiếc xe. Cô ước rất nhiều điều, tối thiểu nhất là Mrs.Flowers sống trong thị trấn chứ không phải một nơi hoang vắng xa xôi.
Cuối cùng, như Bonnie đã đoán trước, cô mệt đứt hơi, và bàn tay cô ướt vì mồ hôi đến độ trượt khỏi tay Meredith. Cô gập người gần như làm đôi, tay chống lên gối, cố gắng lấy lại hơi thở.
“Bonnie! Chùi tay đi! Chúng ta phải chạy!”
“ Chỉ--- ình---- một---phút”
“Chúng ta không có một phút! Bồ có nghe thấy không? Chạy nào!”
“Mình chỉ cần--- lấy lại---hơi thở---“
“Bonnie, nhìn ra sau bồ. Và đừng hét lên!”
Bonnie nhìn phía sau, hét lên, và cô nhận ra là mình vẫn còn chưa hết hơi sau ngần ấy. Cô đứng lên, chộp lấy tay Meredith.
Cô có thể nghe thấy nó, bây giờ, thậm chí trên cả hơi thở khùng khục và tiếng thình thịch bên tai cô. Đó là âm thanh của một loại côn trùng. Không phải là một tiếng vo vo nhưng là một âm thanh khiến não cô như bị giũa dưới những con bọ. Nó nghe như tiếng ‘whipwhipwhip’ của chiếc trực thăng, chỉ là cao hơn rất nhiều về cường độ. Như thể một chiếc trực thăng có cánh quạt của côn trùng thay vì cánh chong chóng.Với một cái liếc mắt, cô có thể thấy được toàn bộ mấy khối xúc tu màu xám đó, với những cái đầu phía trước – tất cả đang mở ra để phô mấy cái hàm đầy răng trắng nhọn hoắc.
Cô đấu tranh để bật đèn flash lên. Màn đêm đang buông xuống, và cô chẳng có ý tưởng nào về việc bao lâu nữa thì trăng mọc. Tất cả những gì cô biết là cây cối đang khiến ọi thứ đen đặc hơn, và rằng bọn chúng đang ở ngay sau cô và Meredith.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
68 chương
5 chương
23 chương
20 chương
28 chương
501 chương