“Bà ra ngay đây” – bà nói vọng ra từ cánh cửa xoay khép hờ ngăn cách nhà bếp với nơi mọi người đang đứng. “Uống trà đi,đặc biệt là cậu thiếu niên đang bị thương ấy.Nó sẽ giúp cháu thấy thoải mái.” “Trà thảo dược.” – Bonnie thì thầm với mọi người như đang trong một vụ mua bán bí mật . Trà không tệ lắm mặc dù Matt vẫn thích Cocacola hơn.Nhưng khi cậu nghĩ về nó như một thứ thuốc và cảnh các cô gái đang ngó mình chằm chằm như những con diều hâu thì cậu đã quyết tâm nuốt hết một nửa trước khi bà chủ nhà đi ra. Bà ấy đội một cái mũ làm vườn – hay đúng hơn là một cái mũ gắn hoa rởm trông có vẻ như thường được sử dụng khi làm vườn.Nhưng thay vào đó, trên tay bà là một khay bánh quy đựng đầy các dụng cụ bóng loáng như vừa được luộc qua nước sôi xong. “Đúng đó cháu yêu” – bà nói với Bonnie - người đang đứng chắn trước Matt vẻ bảo vệ - “Ta đã từng là một y tá giống như chị gái cháu vậy.Phụ nữ không được khuyến khích để trở thành bác sĩ vào thời đó.Nhưng trong suốt cuộc đời ,ta vẫn là một phù thủy.Nghe có vẻ cô đơn thiệt phải không?” “Bà sẽ không cô đơn như vậy nữa..” –Meredith lên tiếng,trông cô có vẻ hơi bối rối – “..nếu bà sống gần thị trấn hơn.” “Đúng vậy,nhưng rồi sẽ có cả đống người suốt ngày soi mói ngôi nhà của ta,lũ trẻ sẽ thách nhau chạy đến để chạm vào hoặc ném đá vào khung cửa sổ nhà ta,và những người lớn sẽ soi mói ta mỗi khi ta đi mua sắm.Và làm thế nào ta giữ cho khu vườn của ta được yên tĩnh bây giờ?” Đó là lời đối thoại dài nhất mà bất cứ ai trong bọn họ từng thấy bà thốt ra.Chuyện này làm họ ngạc nhiên đến nỗi chỉ sau đó một lúc Elena mới lên tiếng được: “Cháu không hiểu làm sao bà giữ cho khu vườn của mình được yên tĩnh nổi,với tất cả lũ nai,thỏ và các loài động vật khác quanh đây.” “Well,như cháu thấy đấy,hầu hết khu vườn là dành cho tụi nó ” – Mrs.Flowers mỉm cười hồ hởi ,dường như khuôn mặt bà hơi sáng lên – “Chúng nó hẳn rất thích điều đó.Nhưng chúng nó không thích mấy thứ thảo dược ta trồng dùng để trị bong gân , trầy xước và mấy thứ đại loại.Mà có lẽ chúng cũng biết ta là phù thủy,chúng luôn chừa lại một khoảnh vườn dành cho ta và cho cả 1 hay 2 vị khách nữa.” “Tại sao giờ bà lại nói với chúng cháu những điều này?”- Elena thắc mắc – “Tại sao? Đã có những khi cháu muốn tìm bà ,hoặc tìm Stefan,và cháu đã nghĩ—well,điều cháu nghĩ không quan trọng.Nhưng cháu luôn không chắc bà có là bạn của chúng cháu hay không.” “Sự thật là tuổi già đã khiến ta trở nên cô độc và không ưa giao thiệp.Nhưng giờ cháu đã mất người thanh niên của cháu ,phải vậy không nào? Ta ước sáng nay ta dậy sớm hơn chút xíu.Nếu được vậy ta đã có thể nói chuyện với cậu ta.Cậu ta để lại tiền thuê phòng trong một năm trên bàn bếp.Ta vẫn luôn có thiện cảm với cậu ta,đó là sự thực.” Đôi môi Elena run run .Matt vội nhấc cánh tay bị thương của cậu lên và ngắt lời: “Bà có thể giúp được gì cháu không?” –cậu hỏi , lại lột miếng băng hiệu Ace ra một lần nữa.