“Mrs.Flowers!” “Ừ,có chuyện gì vậy Elena yêu dấu?” Elena có thể thấy bà lóang thoáng giữa hàng yard vải trắng đang bay phấp phới : “ Bác có thấy Stefan không ạ?” “Sáng nay thì không cô bé à” “Không một chút nào ạ?” “Ta thường thức dậy vào lúc bình minh.Xe của anh ta rời đi sau đó và vẫn chưa quay lại.” Giờ trái tim Elena đang thực sự đập dồn. Cô luôn lo lắng một chuyện giống thế này. Cô hít vào một hơi thật sâu và chạy một lèo trở lên cầu thang. Giấy nhắn,giấy nhắn…. Anh ấy sẽ không bỏ cô mà không để lại lời nhắn.Và không có mảnh giấy nhắn nào trên gối của anh ấy.Cô nghĩ đến một chiếc gối khác. Bàn tay cô điên cuồng mò mẫm phía dưới gối , và dưới cả chiếc gối của anh. Đầu tiên cô không lật những chiếc gối lên vì cô mong đến chết đi được sẽ có lời nhắn để lại dưới chúng – và bởi vì cô sợ phải thấy những gì lời nhắn nói đến. Cuối cùng , khi rõ ràng là chẳng có thứ gì phía dưới mặt gối hoặc tấm ra trải giường , cô lật chúng lên và ngó vào khoảng trống màu trắng một hồi lâu.Sau đó cô kéo chiếc giường xa khỏi bờ tường , để phòng trường hợp lời nhắn bị rơi bên dưới gầm. Bằng cách nào đó,cô cảm thấy nếu cô tiếp tục tìm , cô sẽ thấy nó.Chỉ đến cuối cùng ,khi đã lật tung khoảnh giường lên và lần nữa bắt gặp khoảng trống trắng tinh , bàn tay cô mới chịu bỏ cuộc và buông mọi thứ ra. Và có lẽ điều này lại là điều tốt,bởi nó có nghĩa là Stefan chưa từng đi đâu cả - ngoại trừ sự thực là cô đã để mở cánh cửa tủ quần áo và cô có thể thấy bó mắc áo đang treo ở đó. Anh ấy đã mang tất cả quần áo đi . Và tủ trống không. Anh ấy cũng mang đi tất cả giầy dép. Anh ấy không sở hữu nhiều đồ đạc nhưng tất cả những gì cần thiết ột chuyến đi đã biến mất – và anh ấy cũng biến mất. Tại sao ? Đi đâu ? Sao anh ấy có thể..? Kể cả nếu mọi thứ hóa ra là anh ấy đã rời đi để thăm dò một nơi ở mới cho hai người , thì làm sao anh ấy có thể…? Anh ấy sẽ bị trừng trị đích đáng khi quay lại--- ---đó là nếu anh ấy quay lại. Cảm giác lạnh lẽo đến tận xương cùng sự sợ hãi khiến nước mắt bất giác hơi trào ra ,lăn xuống gò má , cô suýt gọi cho Meredith và Bonnie cho tới khi chợt nhớ ra một thứ . Nhật kí của cô. Chương 17 Từ những ngày đầu tiên kể từ khi cô quay trở lại từ thế giới bên kia, Stefan đã luôn bắt cô đi ngủ sớm,kiểm tra để chắc chắn cô luôn được ấm áp và rồi cho phép cô được sử dụng máy tính chung với anh.Anh giúp cô viết nhật kí thể hiện những suy nghĩ của cô về những chuyện xảy ra trong ngày và luôn thêm vào cảm nhân của chính anh.