Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh
Chương 74
Elena cảm thấy một cơn rùng mình khác vì sợ hãi, tóc cô dựng đứng lên phía sau gáy. “Chúng buộc phải như thế,” cô nói bằng một giọng lạnh lùng nhất mà cô có thể.
“Cô đang giận,” anh ta nói một cách nghiêm trang. “Tôi đã nói là tôi xin lỗi vì đã làm cô sợ rồi mà.”
“Tôi không sợ!” cô bật lại. Không hiểu sao cô cảm thấy thật ngớ ngẩn trước anh ta, như một đứa trẻ bị đùa giỡn bởi một người lớn tuổi và hiểu biết hơn. Nó khiến cô thậm chí tức giận hơn. “Tôi chỉ bị giật mình,” cô tiếp tục. “khó mà không kinh ngạc được, với kiểu lẩn trốn trong bóng tối như vậy của anh.”
“Những điều thú vị xảy ra trong bóng tối... đôi khi là vậy.” Anh ta vẫn cười nhạo cô; cô có thể thấy nó trong mắt anh ta. Anh ta bước một bước lại gần, và cô có thể thấy đôi mắt đó không bình thường, gần như đen kịt, nhưng với những ánh sáng lạ lùng loé lên bên trong chúng. Như thể nếu bạn có thể nhìn vào đó sâu hơn, sâu hơn nữa cho đến khi chìm ngập trong chúng và tiếp tục rơi xuống sâu mãi mãi.
Cô nhận ra là cô đang nhìn. Tại sao đèn vẫn chưa sáng lên? Cô muốn ra khỏi đây. Cô quay đi, đặt một chiếc ghế trên khán đài chặn giữa họ, và cất tập tài liệu cuối cùng vào trong hộp. Đành để phần việc còn dang dở tối nay lại vậy. Tất cả những gì cô muốn bây giờ là đi khỏi đây ngay.
Nhưng sự im lặng vẫn tiếp tục khiến cô không thoải mái. Anh ta chỉ đứng đó, không cử động, nhìn theo cô. Tại sao anh ta không nói gì cả?
“Anh đang đi tìm ai à?” Cô bực mình với chính mình vì phải lên tiếng trước.
Anh ta vẫn nhìn cô chằm chằm, đôi mắt tối đen dán chặt vào cô theo cái cách khiến cô ngày càng khó chịu hơn. Cô nuốt nước bọt.
Mắt nhìn xuống đôi môi cô, anh ta thì thầm. “À, vâng.”
“Gì cơ?” Cô quên mất tiêu mình đang hỏi gì. Hai má và cổ họng cô đỏ bừng, máu trong người cô sôi lên. Cô thấy đầu nhẹ hẫng đi. Chỉ cần anh ta thôi cái việc nhìn cô như thế...
“Đúng, tôi đến đây để tìm người,” anh ta nhắc lại, giọng không to hơn trước. Sau đó, anh ta di chuyển thêm một bước về phía cô, gần đến mức mà họ chỉ còn cách nhau bởi một góc của chiếc ghế trên khán đài.
Elena như ngừng thở. Anh ta đứng quá gần. Đủ gần để chạm vào nhau. Cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa Cô-lô-nhơ thoang thoảng và mùi chiếc áo khoác da của anh ta. và mắt anh ta vẫn ghim vào mắt cô - cô không thể tránh nhìn vào chúng. Chúng không giống bất cứ đôi mắt nào cô từng thấy, đen như nửa đêm, con ngươi giãn ra như mắt mèo.
Chúng choán đầy tầm nhìn của cô khi anh ta dướn người về phía cô, nghiêng đầu xuống đầu cô. Cô thấy mắt mình khép hờ lại, mất đi sự tập trung. Cô thấy đầu cô ngẩng lên và môi cô hé mở.
Không! Đúng lúc đó cô hất đầu sang một bên. Cô thấy như thể cô vừa tự kéo mình thoát khỏi rìa của vách núi. Mình đang làm gì thế này? Cô nghĩ trong kinh hoàng. Mình gần như đã để anh ta hôn mình. Một người hoàn toàn xa lạ, một người mà mình mới vừa gặp chưa đầy mấy phút.
Nhưng đó chưa phải là điều tồi tệ nhất. Trong vài phút ngắn ngủi đó, một điều không thể tin nổi đã xảy ra. Trong vài phút đó, cô đã quên mất Stefan. Nhưng bây giờ hình ảnh của anh tràn ngập tâm trí cô, và sự khao khát anh như một nỗi đau trong cơ thể cô. Cô muốn Stefan, muốn vòng tay của anh quanh cô, muốn được an toàn bên anh.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
33 chương