Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh
Chương 72
“Chúng ta tốt hơn hết là nên quay trở lại với công việc,” Meredith nói. Elena cố rũ hết những ảo tưởng ra và gật đầu.
“Chúng ta... chúng ta có thể làm một nghĩa địa,” Bonnie ngập ngừng như thăm dò, như thể cô ấy đang đọc những suy nghĩ của Elena. “Ý mình là, trong Ngôi nhà Ma.”
“Không,” Elena nói sắc nhọn. “Không, chúng ta sẽ chỉ tận dụng những gì chúng ta có,”
cô thêm vào với giọng bình tĩnh hơn, và lại cúi xuống những mẩu giấy của mình.
Lại một lần nữa không có âm thanh nào ngoài những tiếng sột soạt của bút lướt trên giấy.
“Tốt rồi,” cuối cùng Elena lên tiếng. “Giờ bọn mình chỉ cần ước lượng để phân chia các căn phòng. Một vài người sẽ phải đi ra đằng sau khán đài... giờ thì sao nữa đây?”
Ánh đèn trong phòng thể dục nhấp nháy và yếu đi như chỉ còn một nửa lượng điện năng.
“Ôi, không,” Meredith nói, bực tức. Ánh đèn lại nhấp nháy, phụt tắt và sáng lờ mờ trở lại lần nữa.
“Mình không thể đọc được nữa,” Elena nói, nhìn vào thứ mà giờ có vẻ giống một mảnh giấy trắng mờ ảo. Cô ngước lên nhìn Bonnie và Meredith và thấy hai khuôn mặt như những đốm trắng.
“Hẳn là có gì không ổn với máy phát điện khẩn cấp,” Meredith nói.
“Mình sẽ đi gọi ông Shelby.”
“Bọn mình không thể làm nốt vào ngày mai được sao?” Bonnie hỏi một cách ai oán.
“Mai là Thứ Bảy rồi,” Elena nói. “Và bọn mình lẽ ra phải hoàn thành việc này từ tuần trước.”
“Mình sẽ đi gọi ông Shelby,” Meredith nhắc lại. “Thôi nào, Bonnie, cậu đi cùng mình luôn nhé.”
Elena bắt đầu, “Tất cả chúng ta có thể cùng đi...” nhưng Meredith cắt ngang.
“Nếu tất cả bọn mình đi hết và không tìm thấy ông ấy, thì chúng ta không thể quay vào được. Đi nào, Bonnie, đây vẫn là ở trong trường cơ mà.”
“Nhưng bên ngoài tối lắm.”
“Ở đâu mà chả tối, gần đến đêm rồi còn gì. Đi nào; hai chúng ta đi cùng nhau sẽ an toàn thôi.”
Cô kéo Bonnie không sẵn sáng ra cửa. “Elena, đừng để ai khác vào đây đấy nhé.”
“Cậu còn phải nhắc,” Elena nói, để họ đi ra và sau đó nhìn theo họ đi đến một lối vào hội trường. tại đó, họ bắt đầu trộn lẫn với bóng tối lờ mờ, cô quay vào trong và đóng cửa lại.
Trời, đây đúng là một đống lộn xộn, như mẹ cô thường nói. Elena đi về phía hộp bìa cứng mà Meredith mang đến và bắt đầu dồn những tài liệu và sổ sách vào bên trong. Trong ánh sáng này cô chỉ có thể thấy chúng mập mờ. Không có tiếng động nào ngoài hơi thở của chính cô và âm thanh cô tạo nên. Cô đang ở một mình trong một căn phòng lớn, tù mù...
Có ai đó đang quan sát cô.
Cô không biết tại sao cô cảm thấy thế, nhưng cô chắc chắn. Ai đó đang ở sau cô trong phòng thể dục tối, quan sát. Những con mắt trong bóng tối, như người xưa đã nói. Vickie cũng đã nói như thế. Và bây giờ có những đôi mắt đang theo dõi cô.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
185 chương
14 chương
75 chương
43 chương