Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh
Chương 50
“Hắn ta sẽ ổn thôi,” Stefan nói một cách vô cảm.
Khi nỗi sợ hãi lắng xuống, Elena cảm thấy mình trống rỗng. Thật không ngờ được, cô nghĩ. Mình đang choáng váng. Mình có thể sẽ bắt đầu gào thét điên cuồng bất kì phút nào ngay bây giờ mất.
“Có ai đưa cô về nhà không?” Stefan hỏi, vẫn với chất giọng chết chóc rợn người đó.
Elena nghĩ đến Dick và Vickie, có Chúa mới biết điều gì xảy ra bên cạnh tượng Ngài Thomas Fell. “Không,” cô đáp. Tâm trí cô bắt đầu làm việc trở lại, để chú ý đến những gì xung quanh cô. Chiếc váy màu tím bị xé toạc một đường đằng trước; nó đã bị phá huỷ. Một cách máy móc, cô kéo nó lại để che phần áo lót trong.
“Tôi sẽ lái xe đưa cô về,” Stefan nói.
Thậm chí trong tình trạng tê liệt, Elena cũng cảm thấy một nỗi sợ hãi chấn động lứơt nhanh qua. Cô nhìn anh, tư thế quý phái một cách lạ lùng giữa những bia mộ, khuôn mặt anh tái nhợt dưới ánh trăng. Cô chưa bao giờ thấy anh trông... đẹp đến thế trước đây, nhưng vẻ đẹp đó như thuộc về một thế giới khác. Không phải chỉ là một đất nước khác, mà còn là vẻ đẹp không thuộc về loài người, bởi vì không một con người nào có thể phát ra cái khí chất mạnh mẽ hay xa vời đến thế.
“Cám ơn. Như thế thì tốt quá,” cô nói chậm rãi. Không biết làm gì khác nữa.
Họ bỏ lại Tyler đang cố gượng dậy bằng cách bám vào bia mộ tổ tiên một cách đau đớn. Elena cảm thấy một cơn rùng mình khác khi họ đi đến đường mòn và Stefan đi về phía cầu Wickery.
“Tôi để xe ở nhà trọ,” anh nói. “Đây là con đường nhanh nhất để quay lại đấy.”
“Anh cũng đến đây bằng đường này à?”
“Không. Tôi không đi qua cầu. Nhưng nó sẽ an toàn thôi.”
Elena tin tưởng anh. Nhợt nhạt và lặng lẽ, anh đi bên cạnh mà không hề chạm vào cô, trừ lúc anh cởi áo cánh của mình ra để choàng qua đôi vai trần của cô. Cô thấy một sự chắc chắn kì lạ rằng anh sẽ tiêu diệt bất cứ thứ gì muốn làm hại cô.
Cầu Wickery trắng toát dưới ánh trăng, và bên dưới nó là làn nước lạnh lẽo xoáy qua những tảng đá lâu năm. Toàn bộ thế giới vẫn như thế, đẹp và lạnh giá khi họ đi xuyên qua hàng cây sồi tới con đường hẹp.
Họ đi qua những bãi chăn thả được rào lại và những cánh đồng tối đen cho đến khi họ gặp một con đường dài quanh co. Nhà trọ là một toà nhà xây bằng gạch màu nâu đỏ nhạt làm từ loại đất sét phổ biến trong vùng, và hai bên sườn nó được chống đỡ bởi những cây tuyết tùng và gỗ thích cổ thụ. Tất cả những ô cửa sổ đều tối đen.
Stefan mở một cánh cửa đôi và họ bước vào trong một hành lang nhỏ, với một dãy cầu thang ngay trước mặt. Những lan can, giống như những cánh cửa, làm từ gỗ sồi nhạt màu tự nhiên bóng láng đến mức nó dường như phát sáng.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
74 chương
31 chương
20 chương