Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh
Chương 51
Họ đi lên cầu thang tới đầu cầu thang tầng hai thiếu ánh sáng. với sự ngạc nhiên của Elena, Stefan dẫn cô vào một trong những phòng ngủ và mở một thứ giống như là một cánh cửa buồng nhỏ. Nhìn qua nó, cô có thể thấy một lối cầu thang rất hẹp và dốc.
Thật là một nơi kì lạ, cô nghĩ. Cầu thang bí mật này chôn sâu ở ngay trung tâm ngôi nhà, nơi mà không âm thanh nào từ bên ngoài có thể lọt vào. Cô đi lên đầu cầu thang và bước vào trong một căn phòng rộng chiếm toàn bộ diện tích tầng 3 của căn nhà.
Nó gần như sáng tù mù giống cầu thang, nhưng Elena có thể nhìn thấy sàn nhà bằng gỗ đã đổi màu và những cái xà phơi ra trên cái trần nhà nghiêng nghiêng. Có những ô cửa sổ cao ở mọi phía, và nhiều rương hòm nằm rải rác giữa một vài món đồ gỗ đồ sộ.
Cô nhận ra anh đang quan sát cô. “Có phòng tắm nào không nơi tôi...?”
Anh gật đầu chỉ một cánh cửa. Cô cởi cái áo cánh ra, trả nó cho anh mà không nhìn vào anh, rồi đi vào trong.
hết chương 7
Chương 8
(do Catdragon dịch )
Elena bước vào phòng tắm choáng váng và lặng người đi vì biết ơn. Nhưng khi bước ra cô rất tức giận. Cô cũng không chắc sự hoán đổi cảm xúc này diễn ra như thế nào, nhưng đôi lúc trong khi đang rửa những vết xây sát trên mặt và cánh tay, bực bội vì không thấy có cái gương nào và nhớ ra mình đã bỏ quên cái ví trong xe của Tyler, cô lại bắt đầu nhận thấy những cảm xúc đó. Và tất cả cảm giác trong cô là sự giận dữ.
Chết tiệt, Stefan Salvatore. Quá lạnh lùng và kiềm chế ngay cả trong khi cứu mạng cô. Chết tiệt cái vẻ lịch sự, nhã nhặn của anh ta và cả những bức tường dường như ngày càng cao và dày hơn bao giờ hết quanh anh ta.
Cô tháo những cái kẹp tóc ra khỏi mái tóc mình và dùng chúng để cài phần trước chiếc váy của cô lại. Rồi cô chải qua mái tóc loà xoà bằng một cái lược được chạm khắc khéo léo mà cô tìm thấy bên cạnh chậu rửa mặt. Cô đi ra khỏi phòng tắm với cái cằm hếch lên và đôi mắt nheo lại.
Anh vẫn không mặc cái áo khoác vào. Anh đang đứng cạnh cửa sổ trong chiếc áo len trắng, đầu cúi xuống, căng thẳng, chờ đợi. Không hề ngẩng đầu lên, anh làm một cử chỉ hất nhẹ về phía một tấm vải nhung tối màu được vắt trên lưng ghế.
“Tôi nghĩ cô có thể muốn choàng cái đó lên bộ váy của cô.”
Đó là tấm áo choàng dài, rất đắt tiền và mềm mại, với một cái mũ chùm đầu. Elena khoác tấm áo dày quanh vai. Nhưng món quà vẫn không xoa dịu được cơn giận của cô. Cô để ý thấy Stefan không hề tiến lại gần cô một chút nào, hay thậm chí là còn không thèm nhìn cô trong khi nói chuyện.
Một cách thận trọng, cô bước lấn về phía anh, kéo cái áo khoác sát hơn quanh người và cảm thấy, ngay lúc đó, một sự cảm kích dễ chịu khi những nếp gấp phủ quanh cô, kéo lê phía sau cô trên sàn nhà. Cô tiến lại gần anh và xem xét cái tủ màu gụ nặng nề đặt bên cửa sổ.
Trên đó có một con dao găm trông khá nguy hiểm với cán bằng ngà voi, và một cái chén nạm đá mã não có chân đế bằng bạc rất đẹp. Còn có cả một khối cầu bằng vàng với một vài thứ kiểu như mặt đồng hồ nằm bên trong, và một vài đồng xu lẻ bằng vàng.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
74 chương
31 chương
20 chương