Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh
Chương 41
Anh ta bỏ nó ra khi chơi bóng, dĩ nhiên rồi, nhưng cô chưa bao giờ thấy anh ta gần mà không có chúng. Nó làm cô thấy choáng váng và háo hức, như đó là một vũ hội hóa trang và thời khắc bỏ mặt nạ đã đến.
Cô tập trung vào vai anh, đường nét của quai hàm, và rồi anh ta xoay người về phía cô.
Ngay lúc đó, Elena nhận thấy rằng cô xinh đẹp. Không phải chỉ vì cái váy, hay mái tóc được chải chuốt. Cô đẹp trong chính bản thân cô: mảnh khảnh, lộng lẫy, một thứ được làm từ lụa và lửa từ bên trong. Cô nhìn thấy môi anh tách ra yếu ớt, phản thân, và rồi cô nhìn vào mắt anh.
“Xin chào.” Đó là giọng của chính cô ư, quá bình tĩnh và quả quyết? Đôi mắt anh ta màu xanh. Xanh như lá sồi vào mùa hè vậy. “Anh vui chứ?” cô nói.
Giờ thì tôi hạnh phúc đây. Anh không nói thế, nhưng cô biết đó là điều mà anh đang nghĩ; cô có thể nhìn thấy điều đó trong cái cách mà anh nhìn chằm chằm vào cô. Cô chưa bao giờ quá chắc chắn về năng lực của mình. Trừ việc anh ta thật sự không nhìn như thể anh đang có khoảng thời gian vui vẻ; anh ta trông như bị đánh đập, trong đau đớn, như anh ta không thể chịu thêm một giây phút nào của việc này nữa.
Ban nhạc đã bắt đầu, một điệu nhạc slow. Anh ta vẫn còn nhìn chằm chằm vào cô, say đắm cô. Đôi mắt xanh lá đó đang tối sầm lại, chuyển sang màu đen với sự thèm muốn. Cô bất thình lình có cảm giác như anh có thể giật mạnh cô về phía anh ta và hôn cô say đắm, mà không cần nói một lời nào.
“Anh có muốn nhảy không?” cô nhẹ nhàng nói. Mình đang chơi với lửa, với một thứ mà mình không hiểu rõ, bất chợt cô nghĩ. Và ngay lúc ấy cô nhận ra là cô đang hoảng sợ. Tim cô bắt đầu đập thình thịch một cách dữ dội. Nó như thể là đôi mắt xanh là đó đang nói với phần nào đó sâu thẳm trong cô—và phần đó đang hét lên với cô rằng “Nguy hiểm”. Vài bản năng còn lâu đời hơn sự văn mình bảo cô hãy chạy đi, hãy trốn đi.
Cô chưa bao giờ di chuyển. Cùng một sức mạnh đang làm cô kinh hãi cũng đang giữ chặt cô lại nơi đó. Điều này đang mất kiểm soát, đột ngột cô nghĩ. Bất cứ chuyện gì đang xảy ra ở đây cũng vượt trên sự thấu hiểu của cô, không thứ gì là bình thường hay đúng mực hết. Nhưng giờ thì không thể dừng lại được, và thậm chí ngay cả khi khiếp đảm cô vẫn thích thú với điều đó. Đó là khoảnh khắc nồng nhiệt nhất mà cô từng trải qua với một chàng trai, nhưng vẫn chẳng có gì xảy ra hết. Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào cô, như thể là bị thôi miên vậy, và cô cũng nhìn lại, trong khi năng lượng lấp lánh giữa họ như là những tia chớp nhiệt vậy. Cô thấy mắt anh ta càng lúc càng tối hơn, bại trận, và cảm thấy nhịp tim cách quãng của mình khi anh ta duỗi thẳng một tay ra.
Rồi sau đó tất cả đều tiêu tan.
“Sao thế, Elena, trông cậu ngọt ngào chưa kìa,” một giọng nói vang lên, tầm nhìn của Elena bị lóa bởi vàng. Đó là Caroline, vẻ hào nhoáng và lộng lẫy trên mái tóc màu vàng nâu của cô ta, làn da cô ta rám nắng với màu đồng thiếc hoàn mỹ. Cô ta đang mặc một cái váy đầy những lá kim loại vàng tinh khiết làm nổi lên giá trị thực của làn da hoàn hảo. Cô ta choàng lấy tay Stefan và mỉm cười nhẹ với anh ta. Họ đều gây choáng váng, giống như những người mẫu quốc tế xuất hiện tại một buổi khiêu vũ của trường trung học, đẹp quyến rũ và tinh vi hơn bất cứ ai khác trong căn phòng này.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
74 chương
31 chương
20 chương