Elena quay qua nhìn ra ngoài qua cái cửa sổ lớn nối từ sàn đến trần nhà luôn. Kính cửa đã cũ đến nỗi chúng dày và mờ, và mọi thứ bên ngoài thật méo mó, trông hơi chệnh choạng. Cô nhớ lần đầu tiên bố con chỉ cho cô thấy cái cửa kính cũ kỹ lượn sóng đó, khi mà cô còn nhỏ hơn Margaret bây giờ nữa. Cổ họng cô lại căng ra trở lại, nhưng nước mắt vẫn không chảy ra. Mọi thứ bên trong cô thật mâu thuẫn. Cô không muốn kết bạn mà, và cô hãy còn cô đơn đau đớn. Cô muốn suy nghĩ, nhưng giờ cô đang cố để nghĩ, những suy nghĩ của cô cứ lảng tránh cô như con chuột chạy trốn khỏi con cú trắng vậy. Con cú màu trắng… chim săn mồi… động vật ăn thịt… quạ, cô nghĩ. “Con quạ to nhất mà anh từng thấy đấy,” Matt đã nói thế. Mắt cô lại cay xè rồi. Matt tội nghiệp. Cô đã làm tổn thương cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn quá tốt đối với việc đó. Cậu ấy thậm chí còn đối xử tốt với Stefan nữa chứ. Stefan. Tim cô đánh thịch một cái, đau đớn, ép hai dòng nước mắt nóng hổi trào ra khỏi mắt cô. Đó, cuối cùng cô cũng khóc được. Cô đang khóc vì cơn giận dữ, sự nhục nhã và tâm trạng thất vọng – và còn gì nữa nhỉ? Hôm nay cô thật sự đánh mất thứ gì? Thật sự cô cảm thấy gì về người lạ mặt đó, Stefan Salvatore đó? Anh ta là một sự thách thức, phải, và điều đó khiến anh ta khác biệt, thú vị. Stefan thật kỳ lạ… lý thú. Buồn cười thật, đó là những gì mà những chàng trai đôi khi nói về con người Elena. Và sau khi cô nghe từ họ, hay từ chị em hay bạn bè của họ, họ đã bối rối thế nào trước khi đi chơi với cô, bàn tay họ đã đẫm mồ hôi và lòng họ hồi hộp đến mức nào. Elena luôn xem những chuyện đó như một trò cười. Chưa từng có anh chàng nào khiến cô bối rối cả. Nhưng hôm nay khi cô nói chuyện với Stefan, tim cô đập như chạy đua ấy, còn hai đầu gối thì yếu đuối. Hai lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Và dạ dày cô không hồi hộp gì cả - mà nó như người mất trí ấy. Cô thích chàng trai này vì anh ta khiến cô cảm thấy bối rối? Đó không phải là một lý do hay đâu, Elena, cô tự nhủ với bản thân. Thực tế, đó là một lý do rất tệ. Nhưng đó cũng là nói suông mà thôi. Khuôn miệng như được chạm trổ ấy khiến đầu gối của cô trở nên yếu đuối với thứ gì đó hoàn toàn khác hẳn với sự bối rối. Và mái tóc màu đen như đêm tối ấy – những ngón tay cô đã rất mong muốn được lùa vào mái tóc êm mượt ấy. Thân hình vạm vỡ, uyển chuyển đó, đôi chân dài đó… và giọng nói đó. Chính giọng nói đó hôm qua đã khiến cô quyết định, khiến cô thật sự quyết tâm phải có anh ta. Giọng anh ta thật điềm tĩnh và khinh khỉnh khi nói chuyện với thầy Tanner, nhưng lại hấp dẫn một cách kỳ lạ. Cô tự hỏi khi màn đêm buông, liệu giọng nói đó có quay lại bên cô không, và sẽ như thế nào nếu giọng nói đó gọi tên cô, thì thầm tên cô… “Elena!” Elena bật dậy, ảo ảnh của cô vỡ tan. Nhưng không phải Stefan Savaltore gọi cô, mà là dì Judith đang huyên náo ở cửa trước. “Elena? Elena!” và đó là Margaret, giọng cô bé lanh lảnh và ríu rít. “Chị ở nhà hả?”