Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh
Chương 103
Elena cảm thấy một cơn rùng mình, như là cơ thể cô vừa nhúng vào làn nước lạnh giá. Cô đang sở gai ốc, và cô cố nói chuyện với anh nhưng không thể. Anh đang nói liến thoắng như là anh có thể đuổi sự khiếp sợ đi nếu anh tiếp tục nói.
“Katherine không ở đó, nên đó có lẽ chỉ là một trò đùa, nhưng váy của cô ấy đang nằm trên mặt đất và nó phủ đầy tro tàn. Giống như tro trong lò sưởi, giống như thế, chỉ có mùi của thịt bị đốt cháy. Chúng hôi thối. Cái mùi khiến anh muốn bệnh và ngất xỉu. Bên cạnh tay áo là một mảnh giấy da. Và trên tảng đá, một tảng đá không xa đó là một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn với viên đá xanh, nhẫn của Katherine. Nhẫn của Katherine…” Bất thình lình, anh gọi to với giọng khiếp đảm, “Katherine, em đã làm gì vậy?” Rồi anh khụy xuống đầu gối, cuối cùng cũng thả tay Elena ra, để bưng lấy mặt mình với đôi tay mình.
Elena ôm chầm lấy anh khi anh bị những tiếng nức nở vỡ nát kẹp chặt lấy. Cô ôm lấy vai anh, kéo anh vào lòng cô. “Katherine đã tháo chiếc nhẫn ra,” cô thì thầm. Đó không phải là một câu hỏi. “Cô ấy phơi bản thân ra ngoài mặt trời.”
Những tiếng khóc thổn thức gay gắt của anh cứ tiếp tục tiếp tục mãi, khi cô ôm lấy anh vào chiếc áo choàng xanh, vuốt ve đôi vai run rẩy của anh. Cô thầm thì những lời vô nghĩa để an ủi anh, để đẩy lùi nỗi sợ của riêng cô. Và, chẳng mấy chốc, anh im lặng và nhấc đầu lên. Anh nói nhanh, nhưng có vẻ như anh đã quay lại với hiện tại, đã trở lại rồi.
“Mảnh giấy da là một mẩu nhắn, cho anh và Damon. Nó nói cô ấy ích kỷ, ham muốn cả hai bọn anh. Nó nói—cô ấy không thể chịu đựng là nguyên nhân của sự xung đột giữa hai bọn anh. Cô ấy hy vọng rằng khi cô ấy đi rồi bọn anh sẽ không còn ghét nhau nữa. Cô ấy làm thế để đưa bọn anh đến bên nhau.”
“Oh, Stefan,” Elena thì thầm. Cô cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi tràn đầy trong mắt cô với sự thương cảm. “Oh, Stefan, em rất tiếc. Nhưng anh không thấy sao, sau tất cả mọi việc, rằng những gì Katherine làm là sai trái? Đó là ích kỷ, kể cả khi, đó là sự lựa chọn của cô ấy. Nói thế tức là, không có gì liên quan đến anh cả, hay với Damon.”
Stefan lắc đầu như muốn lắc đi sự thật của những từ ngữ đó. “Cô ấy hy sinh cuộc sống của mình… vì điều đó. Bọn anh đã giết chết cô ấy.” Bây giờ thì anh đang ngồi dậy.
Nhưng mắt anh vẫn còn giãn rộng, tròng mắt đen, và anh ấy có cái nhìn như một cậu bé nhỏ đang lúng túng.
“Damon đến phía sau anh. Anh ấy cầm lấy mẩu nhắn và đọc nó. Và rồi—anh nghĩ là anh ấy nổi điên lên. Cả hai bọn anh đều trở nên điên loạn. Anh nhặt lấy nhẫn của Katherine và anh ấy cố giành lấy nó. Anh ấy lẽ ra không nên thế. Bọn anh vật lộn với nhau. Bọn anh nói những điều kinh khủng với đối phương. Bọn anh đổ lỗi cho nhau vì những gì đã xảy ra. Anh không nhớ làm thế nào mà bọn anh quay lại ngôi nhà, và bất thình lình anh cầm lấy kiếm của anh. Bọn anh đánh nhau. Anh muốn hủy hoại cái gương mặt kiêu ngạo đó mãi mãi, muốn giết chết anh ta. Anh nhớ cha anh la hét từ phía ngôi nhà. Bọn anh đánh dữ dội hơn, để kết thúc nó trước khi ông ấy chạm đến bọn anh.”
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
185 chương
14 chương
75 chương
43 chương