Vào giờ ăn trưa, cô gật đầu với những cái chào bên phải, bên trái khi cô đi dọc đến quầy tự phục vụ. Caroline đã ở phía ngoài, ngồi dựa vào tường với cái cằm hất lên một cách ngẫu nhiên, đôi vai chống vào, hông hướng phía trước. Hai cậu con trai cô đang nói chuyện thì im lặng kinh khủng và huých lẫn nhau khi Elena đến gần. “Hi”. Elena nói một cách ngắn gọn với những đứa con trai, và nói với Caroline, “Sẵn lòng ình ngồi đây và ăn chứ?” Đôi mắt xanh của Caroline nhìn vừa đủ hướng về Elena, và cô vén mái tóc nâu vàng bóng loáng ra khỏi mặt. “Gì, tại bàn quý tộc này sao?” Cô nói. Elena sửng sốt. Cô và Caroline từng là bạn từ mẫu giáo, và họ đã luôn luôn tranh đua lẫn nhau một cách hòa hoãn. Nhưng cách đây không lâu điều gì đó đã thay đổi ở Caroline. Cô bắt đầu cạnh tranh nhiều hơn và gay gắt hơn. Và bây giờ Elena kinh ngạc bởi sự chua cay trong giọng nói của cô gái khác. “Tốt, thật là khó khăn nếu như cậu là một đứa bình dân.” Cô nói một cách nhẹ nhàng. “Ồ, cậu nói đúng về điều đó.” Caroline nói, quay nhìn toàn bộ khuôn mặt Elena, Đôi mắt mèo màu xanh kia ti hí và ám khói, và Elena choáng váng bởi sự thù địch cô nhìn thấy trong đó. Hai cậu con trai mỉm cười khó khăn và dịch ra khỏi. Caroline dường như không chú ý đến điều đó. “Nhiều thứ đã thay đổi khi cậu đi vào mùa hè này, Elena.” Cô tiếp tục, “và có lẽ thời gian huy hoàng của cậu đã hết rồi.” Elena đỏ bừng, cô có thể cảm thấy điều đó. Cô gắng sức để giữ cho giọng nói của mình vững vàng. “Có lẽ thế.” Cô nói, “nhưng mình sẽ không mua quyền lực nếu mình là cậu, Caroline.” Cô quay đi và đi về phía phòng ăn. Thật là một sự khuây khỏa khi cô nhìn thấy Meredith và Bonnie, và Frances bên cạnh họ. Elena cảm thấy đôi má của mình lạnh lẽo khi cô chọn bữa trưa và đến tham gia cùng họ. Cô sẽ không để Caroline làm mình bối rối, cô sẽ không nghĩ nhiều đến Caroline nữa. “Tớ đã lấy nó.” Frances , vung vẩy một mẩu giấy khi Elena ngồi xuống. “Và mình có một vài tin tốt lành.” Bonnie nói một cách quan trọng. “Elena, nghe này. Anh ta học chung lớp sinh học của mình, và mình ngồi phía bên phải ngang dãy với anh ta. Và tên anh ta là Stefan, Stefan Salvatore, và anh ta từ Ý đến, và anh ta trọ ở nhà bà cô già Flowers ở ven thị trấn.” Cô thở dài. “Anh ta quá lãng mạn. Caroline làm rơi mấy quyển sách của cô ta, và anh ta đã nhặt chúng lên giúp cô ấy.” Elena nhăn mặt. “Caroline thật vụng về. Sau đó rồi sao?” “Ờ, chỉ có vậy thôi. Anh ta hoàn toàn không nói chuyện với cô ta. Anh ta rất bí ẩn, cậu thấy đấy. Bà Endicott, giáo viên sinh học của mình, cố gắng để anh ta hòa nhập với lớp, nhưng anh ta không làm thế. Anh ta có bệnh.” “Bệnh gì?” “Mình không biết. Có lẽ đã là giai đoạn cuối và anh ta chỉ là đếm từng ngày. Điều đó không lãng mạn sao?”