Nhật ký công chúa

Chương 95 : Chủ nhật, ngày 7 tháng 3, 9 giờ sáng, ở nhà

Không một tin nhắn nào từ Michael. Không email. Không điện thoại. Vậy đã rõ: Anh ấy ghét mình! Cũng chẳng trách được. Đến mình còn ngượng với bản thân nữa là. Mình vừa gọi đến cửa hàng Zabar, dùng thẻ tín dụng của mẹ (tất nhiên là mẹ không biết, vì mẹ vẫn đang ngủ, còn thầy G đưa Rocky đi siêu thị mua nước cam), đặt ít bánh mỳ vòng và cá hồi hun khói gửi thẳng tới nhà Moscovitz, như một cách nói xin lỗi. Không ai có thể giận dữ được lâu sau khi ăn bánh mỳ ở cửa hàng Zabar. Hy vọng thế! Nhảy sexy ư? Mình NGHĨ GÌ TRONG ĐẦU thế không biết!!!!!!! Chủ nhật, ngày 7 tháng 3, 5 giờ chiều, phòng Khiêu vũ, khách sạn Plaza Bọn mình đáng ra không phải lo lắng quá nhiều như thế về chuyện phải thuộc hết lời thoại trước thứ Hai. Bởi vì với cường độ tập luyện của bọn mình, có không muốn nhớ cũng chẳng được. Mình đã thuộc làu làu đến cả từng dấu chấm, dấu phẩy. Chân mình mỏi dừ vì nhảy suốt mấy tiếng liền. Cô Feather nói bọn mình sẽ phải đi mấy đôi giày jazz gì đó. Ngày mai cô ấy sẽ mang mấy đôi cho bọn mình. Nếu ngày mai chân mình vẫn chưa tuột "chốt" và rụng ra ngoài. Cổ họng mình cũng đang khô rát vì hát nhiều. Cô Puissant đã phải bắt bọn mình nhấp một ít mật ong. Nhưng người trông xuống sắc nhất có lẽ là anh Phil. Bà bắt đầu cũng có vẻ mệt mỏi. Trừ Quý-ngài-ngủ-gật Eduardo và con Rommel. Ôiii... khônggg... bà lại bắt tụi mình hát lại bài "Genovia, Genovia yêu dấu!" thêm một lần nữa. Mình GHÉT bài hát này khủng khiếp!!! Chẳng nhẽ bà không thấy là bọn mình đã kiệt sức lắm rồi sao??? Thật không khác gì bóc lột lao động trẻ con! Vất vả như thế này cũng hay, mình không còn thời gian suy nghĩ về sự mất mặt tối qua. Nhưng Lilly thì không bỏ qua một cơ hội nào đay đi đay lại chuyện đó, mỗi khi có cơ hội - "Mia, cảm ơn về mấy cái bánh mỳ nhé" hoặc "Mia, có lẽ cậu nên làm một màn nhảy sexy sau khi thắt cổ Alboin" hay "Cái mũ đen cậu đội tối qua đâu rồi?"... Những ai không có mặt tại bữa tiệc tối qua chỉ biết quay ra hỏi "cậu đang nói chuyện gì thế". Còn Lilly thì nhoẻn miệng cười đầy ranh mãnh. Michael thậm chí còn không ở nhà lúc mình gửi bánh tới sáng nay. Anh ấy đã quay lại ký túc ngay đêm qua, sau khi bữa tiệc kết thúc, bởi bố mẹ anh ấy đã về và Michael không còn phải trông chừng Lilly nữa. Mình đã gửi cho anh ấy tổng cộng 3 tin nhắn, xin lỗi về việc làm lố bịch tối qua của mình. Anh ý chỉ nhắn lại đúng một câu: CHÚNG TA CẦN NÓI CHUYỆN! Nghĩa là anh ấy... Ôiii... anh J.P vừa chuyền cho mình một tờ giấy, để tránh bị ăn mắng vì tội nói chuyện trong giờ, như lúc nãy khi anh ấy ghé tai mình nhắc buộc lại dây giày. J.P: Hey em không phải đang giận anh đấy chứ? Mình: Sao em lại phải giận anh? J.P: Vì đã nhảy với em Mình: Tại sao em lại phải giận anh vì ĐÃ NHẲY với em? J.P: Vì điều đó có thể làm cho chuyện giữa em và bạn trai căng thẳng hay gì đó. Đúng là mình và Michael đang căng thẳng thật. Nhưng đó không phải là lỗi của J.P hay bất kỳ ai, ngoài mình. Mình: Không. Không hề. Anh đã thật TỐT khi giúp em không biến thành búp bê đứt cót giữa bữa tiệc tối qua. Em thật là NGỚ NGẨN. Không thể tin được sao em lại đi uống bia cơ chứ! Tại em quá lo lắng, sợ là mọi người sẽ thấy em không biết tiệc tùng. J.P: Hôm qua trông em rất vui vẻ. Không như hôm nay. Hôm nay trông em như là đang giận anh vậy. Vì chuyện tối qua hoặc có thể vì chuyện anh đã nói em làm ầm ĩ chuyện người ta bỏ thịt vào món lasagna rau. Mình: Không. Anh nói đúng mà. Đúng là em đã làm ầm lên khi phát hiện ra có thịt trong đó. Đã gọi là lasagna rau, sao lại còn cho thịt vào cơ chứ? J.P: Chính thế. Họ làm lung tung MỌI THỨ trong cái căng-tin đó. Em đã thấy cái cách họ làm với món tương ớt rồi đấy. Mình: Ý anh là bỏ thêm ngô vào đó sao? J.P: Đúng vậy. Làm như thế là sai. Sao lại có thể bỏ ngô vào với ớt cơ chứ? Thật không bình thường! Em không nghĩ vậy sao? Mình: Em cũng không để ý cho lắm. Bởi em thích ăn ngô. J.P: Nhưng anh thì không. Chưa bao giờ. Kể từ khi... Ừm... Không có gì. Mình: Kể từ khi nào? J.P: Không có gì. Thật đấy. Em đừng để ý. Tất nhiên là mình RẤT MUỐN BIẾT. Mình: Em hỏi thật đấy. Đừng lo, em không nói với ai đâu. Em thề đấy. J.P: Chỉ là... anh đã từng kể với em rằng nhân vật nổi tiếng duy nhất mà anh mong muốn được gặp chính là David Mamet, nhớ không? Mình: Vâng... J.P: Thực ra bố mẹ anh đã từng gặp ông ấy. Khoảng 4 năm trước, họ được mời tới nhà ông ấy dự tiệc. Anh đã vô cùng phấn khích khi biết được điều đó. Anh háo hức như tất cả các cậu bé 12 tuổi khác - luôn cho rằng mình là trung tâm của thế giới - muốn biết "Bố mẹ có kể gì với bác ý về con không? Bố mẹ có nói con là fan cuồng nhiệt của bác ý không?" Mình: Vâng, thế bố mẹ anh đã nói sao? J.P: Bố anh nói: "Có chứ, con trai. Bố mẹ đã kể rất nhiều về con cho bác ấy nghe. Về chuyện lần đầu tiên bố mẹ cho con ăn ngô, khi con còn bé". Mình: Thế á? J.P: Và chuyện sáng hôm sau thức dậy họ thấy trong bỉm của anh vẫn còn nguyên mấy hạt ngô đó. !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Chuyện này cũng xảy ra trong lần đầu tiên - và cũng là lần duy nhất mình cho Rocky ăn ngô. Mình vẫn không quên được cảm giác khi nhìn thấy chúng vào buổi sáng hôm sau, trong bỉm của Rocky. Mình: EOOOOOOOO! Xin lỗi, em không có ý đó. Nhưng chắc hẳn là anh đã cảm thấy xấu hổ lắm. Nhất là khi bố mẹ anh lại đi kể chuyện đó với thần tượng của anh. Mặc dù khi đó anh mới chỉ là một đứa trẻ con. J.P: Xấu hổ ư? Phải nói là nhục nhã! Kể từ sau vụ đó, anh không chịu nổi mỗi lần nhìn thấy mấy hạt ngô. Mình: Giờ thì em đã hiểu. J.P: Chuyện gì? Mình: Tại sao anh lại ghét ngô đến vậy. J.P: Ờ... đúng vậy. Bố mẹ cứ làm cho cuộc sống của chúng ta loạn hết cả lên. Mình: Em thì khác gì anh. J.P: Không thể chịu nổi họ. Nhưng không thể sống thiếu họ. À, em thử nghe xem bài thơ này có được không nhé: Họ nuôi chúng ta ăn Họ cho chúng ta ở Họ cho chúng ta kiến thức Để đổi lại họ muốn chúng ta Làm theo mọi điều họ muốn. Bạn không còn quyền kiểm soát Kể cả với số phận của mình Chỉ tới khi tròn 18 Bạn mới có quyền ra (ở) riêng. Mình: Wow, quá hay! Anh nộp nó cho tờ báo của Lilly đi. J.P: Cảm ơn em. Có lẽ anh sẽ nộp nó cùng bài thơ làm về cô Hiệu trưởng Gupta. Em có định nộp bài nào không? Mình: Không. Bởi vì tác phẩm gần đây nhất của mình chỉ có mỗi chuyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô!". Và mình cũng đã cấm Lilly không được đăng bài đó lên rồi. Thật may! Nhất là sau khi mình biết nguyên nhân ghét ngô của anh J.P. Ôi giời, bà lại bắt mình diễn lại cảnh thắt cổ Alboin. Ai đó làm ơn thắt cổ MÌNH đi cho rồi. Để mình khỏi phải NÓI CHUYỆN với Michael.Chủ nhật, ngày 7 tháng 3, 9 giờ tối, ở nhà Thật không thể tin nổi! Tại sao mọi chuyện cứ phải đi từ xấu tới tồi tệ thế nhỉ??? Thứ nhất, mình vẫn chưa liên lạc được với Michael. Anh ấy không nghe điện thoại, không online. Anh Doo Park cũng chịu, chẳng biết "Mike" đi đâu. Nhưng mình biết: anh ấy đang tránh mình càng xa càng tốt. Thật trớ trêu làm sao, bởi vì trong hai anh em nhà Moscovitz, người mình không muốn gặp nhất lại là người không ngừng nhắn tin cho mình. Về chuyện mình cấm không cho cậu ấy đăng chuyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô!" lên tạp chí. WOMYNRULE: Không được. Đó là bài đinh trong số báo lần này. À mà cậu có định đội mũ trong bữa tiệc không? LOUIE MẬP: Cậu có thôi ngay về chuyện cái mũ ngu xuẩn đó không? Và cậu đang nói về bữa tiệc nào thế? Mình chẳng hiểu gì cả! Lilly, cậu không được in chuyện của mình nếu không được sự cho phép của mình. Mình rút lại chuyện của mình. WOMYNRULE: BỮA TIỆC AIDE DE FERME CỦA BÀ CẬU CHỨ CÒN BỮA TIỆC NÀO NỮA. Và cậu không thể rút lại bài đã gửi cho Lỗ Mũi Hồng Của Louie Mập bởi một khi bài đã được gửi đến toà soạn thì không có chuyện trả lại. LOUIE MẬP: OK. a) Thay ngay cái tên tạp chí đi, và b) TỜ TẠP CHÍ CỦA CẬU LÀM GÌ CÓ TÒA SOẠN NÀO. TÒA SOẠN CHÍNH LÀ CÁI PHÒNG NGỦ CỦA CẬU. Và Aide de ferme là một buổi từ thiện chứ không phải một buổi tiệc. WOMYNRULE: Mình chỉ đang ví dụ cho nó bóng bẩy một chút thôi. Mà này, nếu cậu không định đội cái mũ đó đi dự tiệc, thì có thể cho mình mượn được không? Ôi, tôi đến điên mất!!!! Anh em nhà Moscovitz BỊ LÀM SAO thế không biết! Chuyện Michael ghét mình còn thế lý giải được nhưng tại sao Lilly không chịu tha cho mình??? Nếu lúc nãy mình không quá mệt mỏi sau buổi tập, có lẽ mình đã kêu cho xe qua lại nhà Lilly, nói rõ mọi chuyện với Lilly, rồi lên phòng Michael xin lỗi anh ấy. Nhưng người mình rã rời, chỉ muốn đi tắm và làm một giấc thôi. Không hiểu Paris Hilton lấy đâu ra lắm năng lượng thế nhỉ - vừa lên TV, vừa quản lý dòng trang sức và mỹ phẩm của riêng mình MÀ VẪN có thể tiệc tùng hàng đêm. Chẳng trách khi con chó của mình bị đi lạc, cô nàng nghĩ ngay đến chuyện nó bị người ta bắt cóc... Khả năng mình bị lạc Louie Mập gần như là không có, bởi nó quá nặng, không thể lúc nào cũng mang nó khắp nơi trên cái gối nhung như cách Paris vẫn làm với con Tinkerbell. Mà cho dù mình có ý định đó đi nữa thì Louie Mập cũng cào nát mặt mình ấy. Thứ Hai, ngày 8 tháng 3, Phòng điểm danh Sáng nay mình lại "mượn" thẻ tín dụng của mẹ để mua bánh quy tặng Michael. Lần này mình gửi tới ký túc của anh ấy. Trên mỗi chiếc bánh, mình đặc biệt yêu cầu cửa hàng viết chữ "Xin lỗi" bằng sô-cô-la lên đó. Mặc dù mình nghĩ như vậy cũng không đủ khiến anh ấy quên đi được chuyện bạn gái mình nhảy nhót với một anh chàng khác trong buổi tiệc của mình. Nhưng mình không thể tặng cho Michael thứ mà anh ấy muốn - một chuyến du hành trên tàu vũ trụ. Sau khi đặt bánh xong, mình đi vào phòng và thấy cảnh Rocky đang cưỡi lên Louie Mập, miệng cười khanh khách: "Mè! Mè! Mè!". Tội nghiệp Louie Mập, trông nó nhăn nhó như vừa nuốt phải một chiếc tất vậy. Với mọi người, Louie Mập có thể hơi khó tính, nhưng với Rocky thì nó tỏ ra rất đàn anh, luôn ĐỂ CHO Rocky thích làm gì mình thì làm. "Mẹ! Sao mẹ không trông chừng em, để nó một mình thế này" - mình gào lên. Chẳng may Louie Mập mất tự chủ và cào Rocky thì sao? Đến mình mà nó còn có thể hạ đo ván, nói gì đến một thằng nhóc con như Rocky - dù rằng Rocky to như một đứa trẻ 4 tuổi, trong khi chưa đầy một tuổi. Bị mèo cào không phải là vấn đề đơn giản đâu nhé, Rocky có thể bị nhiễm trùng, sốt và mắc chứng biếng ăn, nếu không cẩn thận. Thử hỏi nếu cứ phải suốt ngày lo lắng cho em trai, bạn bè, bố mẹ, bà nội mình, và cả mấy chuyện làm công chúa... như thế này thì đến bao giờ mình mới hoàn thiện được bản thân??? Thứ Hai, ngày 8 tháng 3, giờ Thể dục Lana lại thò đầu vào cửa phòng tắm hỏi mình xem hai cái vé tới dự buổi từ thiện Aide de Ferme của nó đâu. Mình quá mệt - tay thì mỏi rã rời vì cứ phải tập đi tập lại cảnh thắt cổ Boris - Alboin suốt hai ngày cuối tuần, còn hôm nay trong giờ tập bóng chuyền thì hết phát bóng lại đến chuyền bóng (thực ra mình đập được có một lần, còn lại phần lớn thời gian mình chỉ né khi thấy bóng bay tới) - chỉ nói được câu: "Thôi ngay cái trò mở cửa khi người khác đang tắm đó đi. Mình đã đưa tên của tất cả mọi người cho người tổ chức buổi từ thiện thứ tư tới rồi, OK? Cậu và Trish sẽ có tên. Giờ thì đóng cửa lại đi." Lana có vẻ giật mình trước cơn thịnh nộ của mình. Mình càng ngày càng thông cảm với cái gọi là "tính khí nghệ sỹ" của giới diễn viên. Ví dụ như Cameron Diaz chẳng hạn. Cô ấy chắc giỏi lắm cũng chỉ xì-trét BẰNG NỬA mình, vậy mà đã nổi điên lên đập vỡ máy ảnh và đấm đá mấy tay paparazzi đấy thôi. Mọi người chỉ nhìn thấy đó là một "cách cư xử thiếu văn hóa" mà không hề cân nhắc đến việc người đó có thể đã bị dồn ép vượt quá giới hạn của sự chịu đựng. Thứ Hai, ngày 8 tháng 3, giờ Kinh tế Mỹ Vẫn không có lời nào từ Michael. Thứ Hai, ngày 8 tháng 3, giờ tiếng Anh Mọi người mệt đến độ đờ đẫn, chẳng ai muốn nói chuyện hay truyền thư. Cũng không ai có thời gian đọc trước O!Pioneers! như lời cô Martinez dặn. Khiến cô ấy tỏ ra vô cùng thất vọng với cả lớp. Cô thử đi tập kịch với tụi em xem, cô Martinez. Cô sẽ hiểu! Thứ Hai, ngày 8 tháng 3, giờ ăn trưa Anh J.P lại ra ngồi ăn cùng tụi mình. Anh ấy là người duy nhất tại bàn không tỏ ra mệt mỏi vì vở nhạc kịch. Anh ấy thậm chí còn sáng tác được thêm một bài thơ mới nữa chứ: Tôi vẫn luôn mong muốn Được đứng trên sân khấu Nhưng sự mong mỏi ấy Ngày một mất dần đi. Giờ tôi đang ở đây Chỉ mong muốn điều ngược lại Tôi chán ghét sân khấu Và những buổi diễn tập Ai đó hãy giúp tôi Và những người bạn nhỏ Thoát khỏi chốn ngục tù Của vở diễn - Bím tóc! Hay! Quá hay! Nếu cơ bụng mình không quá đau (vì vụ nín thở luyện thanh) chắc mình đã tán thưởng bằng cách ôm bụng cười phá lên rồi. Vẫn không có câu nào từ Michael. Mình biết hôm nay anh ấy có bài thi giữa kỳ môn lịch sử Điện ảnh Khoa học viễn tưởng. Chắc vì thế mà không có thời gian gọi điện cảm ơn mấy cái bánh của mình. Chứ không phải vì giận hay ghét mình. Hy vọng là thế! Cầu trời là thế? Có phải là thế không? Thứ Hai, ngày 8 tháng 3, giờ ăn trưa Anh J.P lại ra ngồi ăn cùng tụi mình. Anh ấy là người duy nhất tại bàn không tỏ ra mệt mỏi vì vở nhạc kịch. Anh ấy thậm chí còn sáng tác được thêm một bài thơ mới nữa chứ: Tôi vẫn luôn mong muốn Được đứng trên sân khấu Nhưng sự mong mỏi ấy Ngày một mất dần đi. Giờ tôi đang ở đây Chỉ mong muốn điều ngược lại Tôi chán ghét sân khấu Và những buổi diễn tập Ai đó hãy giúp tôi Và những người bạn nhỏ Thoát khỏi chốn ngục tù Của vở diễn - Bím tóc! Hay! Quá hay! Nếu cơ bụng mình không quá đau (vì vụ nín thở luyện thanh) chắc mình đã tán thưởng bằng cách ôm bụng cười phá lên rồi. Vẫn không có câu nào từ Michael. Mình biết hôm nay anh ấy có bài thi giữa kỳ môn lịch sử Điện ảnh Khoa học viễn tưởng. Chắc vì thế mà không có thời gian gọi điện cảm ơn mấy cái bánh của mình. Chứ không phải vì giận hay ghét mình. Hy vọng là thế! Cầu trời là thế? Có phải là thế không? Thứ Hai, ngày 8 tháng 3, giờ NKTN Cậu ấy điên rồi! Bắt bọn mình ngồi lọc bài cho tờ tạp chí văn học mới. Cậu ấy có tới 3.700 bài để lựa chọn và biên tập, tại sao vẫn không chịu bỏ chuyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô!" của mình? CÁI THỨ GÌ CHUI VÀO ĐẦU cậu ấy thế??? "Lilly!" - mình năn nỉ - "LÀM ƠN ĐI. Bọn mình giờ đã chơi với anh J.P rồi. Anh ấy là BẠN của bọn mình mà. Sao cậu vẫn muốn đăng chuyện đó lên? Như thế sẽ làm tổn thương đến anh J.P. Mình đã bắt anh ấy phải CHẾT ở cuối chuyện, cậu quên rồi à?" "J.P là một nhà thơ" - Lilly ngang bướng cãi lại. "THÌ SAO? LIÊN QUAN QUÁI GÌ" "Anh ý sẽ hiểu. Thậm chí có khi còn khen ngợi cái kết chuyện của cậu ý chứ" "Lilly!!!" - có nói thế nào cậu ấy cũng không chịu thay đổi ý định. Tức quá, mình cũng không thèm giúp cậu ấy lọc bài. Và Boris trở thành kẻ thế mạng cho mình, một cách miễn cưỡng. Bởi vì tay chân cậu ấy cũng đang mỏi dừ, không thể động đậy tập vi-ô-lông. Giờ thì mình đã nghĩ lại, đi bán nến còn thơm tho và êm ái hơn mấy vụ nhạc kịch này. Thứ Hai, ngày 8 tháng 3, giờ Khoa học Trái Đất Kenny không quá mệt đến nỗi không thể làm bài tập nhóm tối qua. Nhưng LẠI QUÁ MỆT để làm rớt sốt cà chua ra đầy bài. Và người chép lại chính là mình. Vẫn chưa có lời nào từ Michael. Bài kiểm tra giữa kỳ môn Lịch sử Điện ảnh Khoa học viễn tưởng giờ chắc cũng phải xong rồi chứ. Thế là hết! Michael ghét mình! BÀI TẬP VỀ NHÀ Thể dục: GIẶT QUẦN THỂ THAO!!! KHÔNG TIN NỔI MÌNH ĐÃ QUÊN! Kinh tế Mỹ: Chịu! Quá mệt, không còn hơi sức nào nghe giảng nữa. Tiếng Anh: Kệ! Tiếng Pháp: Kệ! NK&TN: Kệ! Hình học: Kệ! Khoa học Trái Đất: Kệ! (Kenny sẽ nói cho mình nghe sau) Thứ Hai, ngày 8 tháng 3, trên xe limo từ khách sạn Plaza về nhà Mình chết đây! Mình chết đây! Mình chết đây! Thật quá sức chịu đựng của mình rồi! OK. OK. Mình cần phải bình tĩnh. CẦN... PHẲI... BÌNH...TĨNH...LẠI! Buổi luyện tập vẫn diễn ra suôn sẻ cho tới khi bọn mình nằm vật ra sàn vì kiệt sức sau buổi tổng duyệt lần cuối. Đột nhiên Tina ngẩng đầu lên hỏi: "Thưa Nữ Hoàng, bố mẹ cháu muốn hỏi xem mua vé xem buổi diễn này ở đâu vì họ không muốn bỏ lỡ cơ hội". "Tên của bố mẹ các cháu đã có tên trong danh sách khách mời" - bà hào hứng nói - "vào tối thứ Tư tới". "Thứ Tư tới ý ạ?" - giọng Tina lộ rõ vẻ bối rối. "Chính xác" - bà nhả một tràng khói dài với điếu thuốc trên tay. Đến Ngài Eduardo đang ngủ vùi trên ghế cũng phải ho lụ khụ mấy tiếng. "Nhưng chẳng phải thứ tư này bà có buổi từ thiện Aide de Ferme sao?" - ai đó, mình đoán là Boris, hỏi. "Chính xác" - bà lặp lại. Lilly là người đầu tiên ngồi bật dậy trong nhóm bọn mình: "CÁI GÌ CƠ Ạ? Bà sẽ bắt tụi cháu diễn kịch trước toàn thể quan khách có mặt tại BỮA TIỆC của bà sao?". "Là nhạc kịch" - bà sửa lại - "Không phải là kịch". "Nhưng tuần trước lúc cháu hỏi bà, chẳng phải bà nói chúng ta sẽ diễn vở Bím tóc! trong vòng một tuần tới sao?" - Lilly gào lên - "Và theo lịch thì đó phải là vào thứ Năm tuần này". Bà rít thêm một hơi thuốc lá nữa rồi thản nhiên nói: "Ồ, xin lỗi cưng, ta nhầm lẫn một ngày, được chưa?". Boris đứng thẳng dậy tuyên bố: "Cháu sẽ không chịu để một cô gái thắt cổ mình trước mặt Joshua Bell đâu". "Còn cháu thì không đời nào chịu đóng vai nhân tình ngân ngãi trước mặt toàn thể các chính khách đâu" - Lilly như bị điện giật. "Cháu cũng không muốn đóng vai hầu gái trước mặt các minh tinh nổi tiếng đâu" - Tina phụng phịu nói. Bà bình thản, gảy tàn thuốc xuống cái đĩa ai đó để quên trên mặt chiếc piano. Anh Phil tỏ rõ vẻ lo lắng khi bà đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, sợ rằng có thể mắc bệnh ung thư phổi do hít phải quá nhiều khói thuốc. "Vậy ra đây là lời cảm ơn mà ta nhận được, sau khi biến cuộc sống bình thường và tẻ nhạt của mấy đứa trở nên hào nhoáng và đậm chất nghệ thuật hơn" - giọng bà sang sảng, vang vọng khắp phòng. "Thưa Nữ Hoàng," - Boris nói - "Cuộc sống của cháu đã có đủ nghệ thuật trong đó rồi. Cháu là một nghệ sĩ vi-ô-lông của dàn nhạc giao hưởng và cháu...". "Ta đã cố gắng" - bà lờ đi như không nghe thấy gì - "làm gì đó để cho quãng đời học sinh của các cháu có ý nghĩa hơn một chút. Và đây là cách các cháu trả ơn ta. Bằng việc than vãn không ngừng về chuyện không muốn chia sẻ thành quả chúng ta dày công xây dựng với những người khác. Các cháu thuộc loại DIỄN VIÊN gì thế?" Mọi người chớp mắt nhìn bà. Chưa một ai trong bọn mình từng nghĩ bản thân là diễn viên hay nghề gì tương tự thế. "Chẳng phải chúng ta có nghĩa vụ với Chúa cần phải chia sẻ tài năng của mình với những người khác sao? Các cháu định ĐI NGƯỢC LẠI số mệnh mà Chúa đã ban cho chúng ta, bằng việc TỪ CHỐI không chịu cho thế giới thấy tài năng nghệ thuật của mình? Các cháu định NHƯ THẾ phải không?" - bà chất vấn ồ ạt như thác đổ. Không ai dám nói câu nào, trừ Lilly. "Ừm... Thưa Nữ Hoàng, cháu không cho là mình chống lại ý Chúa khi từ chối không muốn làm trò hề trước mặt toàn thể các nhà lãnh đạo thế giới và các ngôi sao điện ảnh nổi tiếng" "Quá muộn rồi!" - bà hét lên - "Một nghệ sĩ chân chính không bao giờ cảm thấy xấu hổ vì tác phẩm của mình. KHÔNG BAO GIỜ". "Cháu không hề xấu hổ. Chỉ là..." "Vở nhạc kịch này," - bà cắt ngang lời Lilly - "sau khi tất cả các cháu đã đổ không ít mồ hôi và nước mắt chuẩn bị, đã trở nên vô cùng quan trọng. Vở nhạc kịch có một không hai trong lịch sử này cần phải được chia sẻ với càng nhiều người càng tốt. Ta hỏi các cháu, còn nơi nào thu hút được nhiều khán giả bằng một buổi từ thiện gây quỹ ủng hộ cho các nông dân nghèo trồng ô-liu ở Genovia? Các cháu không thấy sao? Bím tóc! mang một thông điệp - thông điệp về sự hy vọng - vô cùng quan trọng dành cho loài người - đặc biệt là những người nông dân ở Genovia. Rằng kể cả vào thời khắc tối tăm nhất, cái thiện bao giờ cũng chiến thắng cái ác. Những con người nhỏ bé hoàn toàn có thể làm được những điều vĩ đại. Giờ các cháu nói với ta rằng chúng ta sẽ không truyền thông điệp tốt đẹp này tới cho mọi người sao? Vậy có khác gì để cho cái ác chiến thắng?" "Ôi, Chúa ơi" - Lilly lẩm bẩm bên cạnh mình. Nhưng còn những người khác thì như đang bị bài diễn thuyết của bà bỏ bùa. Cho tới khi mọi người bàng hoàng nhận ra rằng ngày kia đã là thứ Tư rồi, trong khi một số người - hay chính xác hơn là Kenny - vẫn chưa thuộc hết vũ đạo. Do đó bà thông báo buổi tổng duyệt tối mai có khi sẽ mất cả tối, nếu cần. Phải công nhận là bài diễn thuyết của bà TRUYỀN CẲM HỨNG thật. Bọn mình KHÔNG THỂ để cái ác giành chiến thắng! Ngay cả khi cái ác đó chính là nỗi lo lắng/xấu hổ của tụi mình. Chính vì thế mình quyết định bảo chú Hans quay xe đưa mình đến ký túc xá ĐH Columbia của Michael. Mình sẽ đích thân tới xin lỗi anh ấy. Thứ Hai, ngày 8 tháng 3, trên xe limo từ khách sạn Plaza về nhà Mình chết đây! Mình chết đây! Mình chết đây! Thật quá sức chịu đựng của mình rồi! OK. OK. Mình cần phải bình tĩnh. CẦN... PHẲI... BÌNH...TĨNH...LẠI! Buổi luyện tập vẫn diễn ra suôn sẻ cho tới khi bọn mình nằm vật ra sàn vì kiệt sức sau buổi tổng duyệt lần cuối. Đột nhiên Tina ngẩng đầu lên hỏi: "Thưa Nữ Hoàng, bố mẹ cháu muốn hỏi xem mua vé xem buổi diễn này ở đâu vì họ không muốn bỏ lỡ cơ hội". "Tên của bố mẹ các cháu đã có tên trong danh sách khách mời" - bà hào hứng nói - "vào tối thứ Tư tới". "Thứ Tư tới ý ạ?" - giọng Tina lộ rõ vẻ bối rối. "Chính xác" - bà nhả một tràng khói dài với điếu thuốc trên tay. Đến Ngài Eduardo đang ngủ vùi trên ghế cũng phải ho lụ khụ mấy tiếng. "Nhưng chẳng phải thứ tư này bà có buổi từ thiện Aide de Ferme sao?" - ai đó, mình đoán là Boris, hỏi. "Chính xác" - bà lặp lại. Lilly là người đầu tiên ngồi bật dậy trong nhóm bọn mình: "CÁI GÌ CƠ Ạ? Bà sẽ bắt tụi cháu diễn kịch trước toàn thể quan khách có mặt tại BỮA TIỆC của bà sao?". "Là nhạc kịch" - bà sửa lại - "Không phải là kịch". "Nhưng tuần trước lúc cháu hỏi bà, chẳng phải bà nói chúng ta sẽ diễn vở Bím tóc! trong vòng một tuần tới sao?" - Lilly gào lên - "Và theo lịch thì đó phải là vào thứ Năm tuần này". Bà rít thêm một hơi thuốc lá nữa rồi thản nhiên nói: "Ồ, xin lỗi cưng, ta nhầm lẫn một ngày, được chưa?". Boris đứng thẳng dậy tuyên bố: "Cháu sẽ không chịu để một cô gái thắt cổ mình trước mặt Joshua Bell đâu". "Còn cháu thì không đời nào chịu đóng vai nhân tình ngân ngãi trước mặt toàn thể các chính khách đâu" - Lilly như bị điện giật. "Cháu cũng không muốn đóng vai hầu gái trước mặt các minh tinh nổi tiếng đâu" - Tina phụng phịu nói. Bà bình thản, gảy tàn thuốc xuống cái đĩa ai đó để quên trên mặt chiếc piano. Anh Phil tỏ rõ vẻ lo lắng khi bà đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, sợ rằng có thể mắc bệnh ung thư phổi do hít phải quá nhiều khói thuốc. "Vậy ra đây là lời cảm ơn mà ta nhận được, sau khi biến cuộc sống bình thường và tẻ nhạt của mấy đứa trở nên hào nhoáng và đậm chất nghệ thuật hơn" - giọng bà sang sảng, vang vọng khắp phòng. "Thưa Nữ Hoàng," - Boris nói - "Cuộc sống của cháu đã có đủ nghệ thuật trong đó rồi. Cháu là một nghệ sĩ vi-ô-lông của dàn nhạc giao hưởng và cháu...". "Ta đã cố gắng" - bà lờ đi như không nghe thấy gì - "làm gì đó để cho quãng đời học sinh của các cháu có ý nghĩa hơn một chút. Và đây là cách các cháu trả ơn ta. Bằng việc than vãn không ngừng về chuyện không muốn chia sẻ thành quả chúng ta dày công xây dựng với những người khác. Các cháu thuộc loại DIỄN VIÊN gì thế?" Mọi người chớp mắt nhìn bà. Chưa một ai trong bọn mình từng nghĩ bản thân là diễn viên hay nghề gì tương tự thế. "Chẳng phải chúng ta có nghĩa vụ với Chúa cần phải chia sẻ tài năng của mình với những người khác sao? Các cháu định ĐI NGƯỢC LẠI số mệnh mà Chúa đã ban cho chúng ta, bằng việc TỪ CHỐI không chịu cho thế giới thấy tài năng nghệ thuật của mình? Các cháu định NHƯ THẾ phải không?" - bà chất vấn ồ ạt như thác đổ. Không ai dám nói câu nào, trừ Lilly. "Ừm... Thưa Nữ Hoàng, cháu không cho là mình chống lại ý Chúa khi từ chối không muốn làm trò hề trước mặt toàn thể các nhà lãnh đạo thế giới và các ngôi sao điện ảnh nổi tiếng" "Quá muộn rồi!" - bà hét lên - "Một nghệ sĩ chân chính không bao giờ cảm thấy xấu hổ vì tác phẩm của mình. KHÔNG BAO GIỜ". "Cháu không hề xấu hổ. Chỉ là..." "Vở nhạc kịch này," - bà cắt ngang lời Lilly - "sau khi tất cả các cháu đã đổ không ít mồ hôi và nước mắt chuẩn bị, đã trở nên vô cùng quan trọng. Vở nhạc kịch có một không hai trong lịch sử này cần phải được chia sẻ với càng nhiều người càng tốt. Ta hỏi các cháu, còn nơi nào thu hút được nhiều khán giả bằng một buổi từ thiện gây quỹ ủng hộ cho các nông dân nghèo trồng ô-liu ở Genovia? Các cháu không thấy sao? Bím tóc! mang một thông điệp - thông điệp về sự hy vọng - vô cùng quan trọng dành cho loài người - đặc biệt là những người nông dân ở Genovia. Rằng kể cả vào thời khắc tối tăm nhất, cái thiện bao giờ cũng chiến thắng cái ác. Những con người nhỏ bé hoàn toàn có thể làm được những điều vĩ đại. Giờ các cháu nói với ta rằng chúng ta sẽ không truyền thông điệp tốt đẹp này tới cho mọi người sao? Vậy có khác gì để cho cái ác chiến thắng?" "Ôi, Chúa ơi" - Lilly lẩm bẩm bên cạnh mình. Nhưng còn những người khác thì như đang bị bài diễn thuyết của bà bỏ bùa. Cho tới khi mọi người bàng hoàng nhận ra rằng ngày kia đã là thứ Tư rồi, trong khi một số người - hay chính xác hơn là Kenny - vẫn chưa thuộc hết vũ đạo. Do đó bà thông báo buổi tổng duyệt tối mai có khi sẽ mất cả tối, nếu cần. Phải công nhận là bài diễn thuyết của bà TRUYỀN CẲM HỨNG thật. Bọn mình KHÔNG THỂ để cái ác giành chiến thắng! Ngay cả khi cái ác đó chính là nỗi lo lắng/xấu hổ của tụi mình. Chính vì thế mình quyết định bảo chú Hans quay xe đưa mình đến ký túc xá ĐH Columbia của Michael. Mình sẽ đích thân tới xin lỗi anh ấy. Thứ Hai, ngày 8 tháng 3, trên xe limo từ ký túc xá của Michael về nhà Wow, wow, wow, wow, wow, wow, wow, wow, wow, wow, wow, wow, wow, wow, wow. Mình không biết phải nói gì nữa. Còn nữa: Mình là một đứa ngu ngốc! Mọi chuyện rành rành ra như vậy, thế mà mình cũng không nhận ra. Lúc mình tới ký túc gặp Michael, mình mới biết hóa ra mấy hôm nay anh ấy đều về nhà. Michael có vẻ bất ngờ khi nghe thấy giọng mình qua điện thoại: "Ừm... Đợi anh chút, anh xuống ngay". Phòng bảo vệ ký túc không cho phép người lạ tự do đi lại, trừ khi đi cùng sinh viên trong trường. Kể cả khi người đó là công chúa hay vệ sĩ của cô ta. Sinh viên trong ký túc sẽ phải đi xuống đăng ký tên tuổi cho khách của mình, còn khách sẽ phải để lại thẻ căn cước hay giấy tờ gì đó có giá trị tương đương. Anh ấy chịu đi xuống đưa mình lên đã là một tín hiệu tốt lắm rồi. Cho tới khi mình nhìn thấy anh ấy. Mình linh cảm có chuyện gì đó không hay đã xảy ra. Chưa bao giờ mình thấy Michael buồn bã như vậy. THỰC SỰ rất rất buồn. Thật không phải tín hiệu tốt chút nào. Đó không phải là nỗi buồn do quá căng thẳng bởi kỳ thi giữa kỳ. Michael không hề nói một câu nào trong suốt quãng đường từ phòng bảo vệ lên đến phòng. Còn mình thì nhẩm đi nhẩm lại những điều mình muốn nói ở trong đầu. Mình không biết phải giải thích chuyện của J.P như thế nào cho đúng. Vừa lên đến nơi, chú Lars chui ngay vào phòng khách xem TV, còn mình đi theo Michael vào phòng. Thật may anh Doo Park hôm nay có buổi Họp Hội đồng hương Hàn Quốc nên không có nhà. Chưa bao giờ trong đời mình căng thẳng như thế này. Mình cảm giác tim mình sẽ ngừng đập bất cứ lúc nào. Ngay câu đầu tiên khi Michael nói lời chia tay với mình. "Ừm... em rất xin lỗi vì vụ nhảy nhót đó. Thực sự em rất rất lấy làm xin lỗi" - mình lí nhí - "Giữa em và anh J.P không hề có chuyện gì cả. Thật đấy. Chỉ là em đã QUÁ CĂNG THẲNG. Nhất là khi thấy bạn anh toàn những người thông minh, tài giỏi..." Michael, đang ngồi ở cái ghế đối diện mình nhướn mày ngạc nhiên hỏi: "Nhảy sexy?". "Vâng. Điệu nhảy giữa em và anh J.P ý" "Em gọi đó là nhảy sexy sao?" - Michael nheo nheo mắt hỏi lại. "Vâng" - hai má mình nóng bừng. Hóa ra trong mắt Michael, mình nhảy tệ vậy sao? Mình tiếp tục thanh mình: "Nhưng đó không hoàn toàn là lỗi của em. Chính anh là người muốn em tới bữa tiệc đó, nơi em không những trẻ tuổi nhất, lại còn kém thông minh nhất. Anh NGHĨ em sẽ cảm thấy thế nào đây? Em cảm thấy không tự tin". "Mia" - Michael nói, giọng không có một chút cảm xúc nào - "Em không hề kém thông minh hơn bất cứ ai tại bữa tiệc ngày hôm đó. Hơn nữa em còn là một công chúa. Vậy mà em không thấy tự tin sao?". "Em có thể là một công chúa, nhưng em hoàn toàn vẫn có thể không có tự tin. Nhất là trước mặt những người lớn tuổi hơn. Sinh viên đại học chẳng hạn. Chẳng nhẽ việc em đã làm là không thể tha thứ được sao? Em chỉ uống MỘT chai bia và nhảy với một anh chàng khác thôi mà. Và nếu anh nghĩ lại sẽ thấy, về lý thuyết thì không phải em nhảy với anh ấy, chỉ là nhảy phía trước mặt anh ấy mà thôi" - nước mắt mình bắt đầu rơi lã chã - "Em biết mình cư xử vẫn còn trẻ con. Nhưng đáng ra anh cũng nên gọi lại cho em ít nhất một lần chứ. Thay vì trừng phạt em bằng sự im lặng, như cách anh đã làm trong suốt hai ngày vừa qua". "Trừng phạt em bằng sự im lặng?" - Michael cao giọng - "Em đang nói cái gì thế? Anh đâu có trừng phạt em, Mia". "Xin lỗi anh" - mình cố gắng lắm mới không bật khóc - "Em đã nhắn cho anh khoảng 50 cái tin nhắn, gửi bánh xin lỗi cho anh, và tất cả những gì em nhận được từ anh chỉ có 5 chữ: CHÚNG TA CẦN NÓI CHUYỆN..." "Tha cho anh đi, Mia" - Michael nói, đầy khó chịu - "Anh hiện đang có nhiều chuyện..." "Em biết anh phải chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ môn Lịch sử Điện ảnh Khoa học Viễn tưởng khá căng thẳng" - mình ngắt lời anh - "Và em biết em cư xử như một con ngốc tại bữa tiệc của anh. Nhưng ít nhất thì anh cũng nên..." "Đó không phải là vấn đề bài tập ở trường, Mia ạ" - đến lượt Michael ngắt lời mình - "Và đúng vậy, Mia, em đã cư xử rất ngốc nghếch tại bữa tiệc của anh. Nhưng đó không phải là chuyện khiến anh đau dầu. Sự thực là mấy hôm nay enh đang phải đối mặt với cuộc khủng hoảng gia đình. Bố mẹ anh ... chuẩn bị ly dị." CÁI GÌ??? Mình bàng hoàng không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy: "Sao cơ ạ?" "Đúng vậy" - Michael đứng dậy, quay lưng về phía mình, hai tay ôm đầu - "Bố mẹ anh quyết định ly dị. Họ nói với anh vào đúng đêm có bữa tiệc". Mặc dù đã rất cố giấu, nhưng mình có thể nhận ra nỗi đau đớn hằn sâu trên mặt của Michael. "Đáng ra anh đã kể với em tối hôm đó. Nếu em ở lại đến cuối buổi. Nhưng khi anh từ phòng bố mẹ đi xuống lầu thì em đã về mất rồi" - Michael nói. Mình thật là ngu ngốc khi cho rằng Michael vì quá giận nên mới bỏ lên trên gác không thèm nhìn mặt mình. Anh ấy lên đó để nói chuyện với bố mẹ về chuyện chia tay của họ, chứ không phải bọn mình. "Hóa ra không phải họ đi dự hội nghị" - Michael rầu rĩ - "Họ đã nói dối anh. Họ đi gặp chuyên gia tư vấn hôn nhân, nhằm cứu vãn cuộc hôn nhân của mình. Nhưng đã không có kết quả". Mình vẫn chỉ biết nhìn chằm chằm vào mặt Michael, không biết an ủi anh ra sao. Mình có cảm giác như lồng ngực mình sắp nổ tung, mình không thể thở nổi. "Bác Ruth và bác Morty?" - mình thì thào - "chia tay ư?" "Đúng vậy". "Lilly biết chuyện này chưa anh?". "Bố mẹ anh đang đợi có dịp thích hợp để thông báo với con bé" - Michael lắc đầu nói - "Thực ra họ cũng chưa định nói cho anh biết. Nhưng tại anh đã đoán ra chuyện gì đó không ổn nên... Bố mẹ anh cho rằng Lilly hiện đang có quá đủ áp lực rồi, với tờ tạp chí mới sắp xuất bản, lại còn vở nhạc kịch tới đây nữa. Nên họ quyết định sẽ thông báo với nó sau. Mặc dù anh không tán thành cách suy nghĩ của họ, nhưng bố mẹ yêu cầu anh hãy làm theo ý họ. Vì thế em đừng nói gì vội với Lilly nhé". "Em nghĩ là cậu ấy cũng biết..." "Anh cũng nghĩ vậy" - Michael nói - "Ít nhất thì cũng nghi ngờ chuyện gì đó. Bởi trong suốt thời gian anh đi học xa, ở nhà chỉ có mỗi mình Lilly chứng kiến các cuộc cãi vã." "Ôi Chúa ơi!" - tự dưng mình cảm thấy thương Lilly vô cùng. Giờ mình đã hiểu tại sao cậu ấy suy nghĩ và cư xử kỳ cục như vậy xung quanh vụ tờ tạp chí văn học. Chuyện hai bác Moscovitz chia tay có thể lý giải tất cả những cơn nóng giận thất thường của Lilly dạo gần đây. Giá mà mình cũng có lý do nào đó để giải thích mấy hành động nông nổi, thiếu suy nghĩ của mình. "Michael" - mình nói - "Em không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Em đã nghĩ là anh giận em bởi cái cách em cư xử tối hôm đó. Em tưởng là anh thất vọng hay ghét bỏ em. Bởi em không biết cách tiệc tùng sao cho đúng." "Mia" - Michael lắc đầu - "Anh đúng là đã giận em. Anh không cần một cô bạn gái biết tiệc tùng. Anh chỉ cần..." Nhưng trước khi Michael kịp nói thêm từ nào thì cánh cửa phòng anh ấy bật mở, anh Doo Park lao như bay vào phòng. Trông anh ấy có vẻ rất vui... nhất là sau khi nhìn thấy mình. "Ôi, xin chào công chúa!" - anh ấy kêu to - "Anh đã đoán là em ở đây, vì anh thấy chú Lars ngoài phòng khách xem TV. Em khỏe chứ? Cảm ơn em về mấy cái bánh "Xin lỗi" nhé. Mike và anh đã ăn suốt mấy ngày nay". Nếu bình thường mình sẽ vui vẻ nói "Không có gì ạ" và "Em vẫn khỏe, cảm ơn anh, Doo Park. Còn anh?". Nhưng với tâm trạng rối bời như hiện giờ, mình chỉ MUỐN NÓI rằng: "Ra ngoài, Doo Park! Đi ra! Michael anh nói tiếp đi. Anh chỉ muốn điều gì? ANH CHỈ MUỐN ĐIỀU GÌ???" Mình dám chắc thông tin đó sẽ vô cùng quan trọng, nhất là khi ngay trước đó là câu "Anh đúng là đã giận em". Đúng lúc đó điện thoại đổ chuông và anh Doo Park nghe máy: "Cháu chào bác, bác Moscovitz! Vâng, Mike có đây ạ. Bác muốn nói chuyện với cậu ấy ạ? Bác chờ chút. Mike, mẹ cậu gọi". Mặc dù Michael đã xua tay ra hiệu và nói nhỏ "Hãy nói mình không có ở đây" nhưng đã quá muộn. Anh ấy đành chậm chạp ra nghe điện: "Mẹ ạ? Vâng, con đang bận chút việc. Con gọi lại cho mẹ sau được không?". Nhưng mẹ anh ấy có vẻ có nhiều chuyện muốn nói nên Michael, luôn là một đứa con trai có hiếu, đã không nỡ bỏ máy. Còn mình thì ngồi đó, nghĩ ngợi lung tung, hai bác Moscovitz chia tay thật ư? KHÔNG THỂ NÀO! Làm sao lại có chuyện như vậy được??? Việc họ quyết định ly dị thật KHÔNG BÌNH THƯỜNG chút nào! Chẳng khác nào như... như... chuyện mình và Michael chia tay. Liệu bọn mình có sẽ như họ không? Bởi nãy giờ chưa hề nghe thấy Michael nói câu tha lỗi cho mình. Về chuyện với anh J.P. Michael thừa nhận là đã giận mình, nhưng không hề nói liệu anh ấy có CÒN GIẬN nữa hay không. Mình sẽ chỉ biết được điều đó sau khi Michael nói chuyện xong với mẹ. "Mẹ! Mẹ! Con hiểu mà. Mẹ đừng lo." Mình chợt nhận ra rằng chuyện đang xảy ra với Michael - và với tụi mình - không phải chỉ một vài cái bánh "Xin lỗi" có thể giải quyết được. Mình cũng biết rằng mình không thể làm gì để giúp anh ấy được. Chính vì thế mình quyết định đứng dậy và ra về. Bởi nếu không thì mình biết làm gì? Tại bàn học của Công chúa Công chúa Amelia Mignonette Grimaldi Thermopolis Renaldo Tiến sỹ Carl Jung kính mến, Cháu vẫn biết là ngài đã chết. Nhưng chuyện ngày càng trở nên tồi tệ hơn rất nhiều. Giờ thì cháu chẳng quan tâm đến chuyện hoàn thiện bản thân hay vượt qua cái tôi của chính mình. Điều cháu lo lắng nhất hiện nay là cho mấy người bạn của mình. Mặc dù bản thân cháu cũng đang có không ít vấn đề. Cháu mới biết được chuyện bố mẹ bạn trai cháu sắp ly dị. Tiến sỹ Jung, chắc ngài cũng hiểu điều này tác động mạnh thế nào đến một người còn trẻ như Michael. Nó không những khiến trái tim Michael bị tổn thương, thậm chí anh ấy có thể còn gặp phải các vấn đề về chuyện buông-thả-bản-thân. Nhỡ từ chuyện ly dị của bố mẹ, anh Michael cho rằng cách giải quyết các mâu thuẫn trong một mối quan hệ là bỏ đi hoặc chia tay. Cháu phải làm sao bây giờ? XIN HÃY GIÚP CHÁU!