Nhật ký công chúa
Chương 91 : Thứ năm, ngày 4 tháng 3, giờ khoa học trái đất
Kenny vừa hỏi xem mình đã chép lại tờ bài tập của hai đứa chưa.
Cũng đúng thôi, ít ra mình cũng phải đóng góp chút công sức gì đó chứ.
BÀI TẬP VỀ NHÀ
Thể dục: GIẶT QUẦN ÁO THỂ THAO
Kinh tế Mỹ: Trả lời câu hỏi cuối Chương 8
Tiếng Anh: O Pionees! trang 133-154
Tiếng Pháp: Viết lại historie
NK&TN: cắt cái váy nhung dài đến đầu gối lên thật ngắn.
Hình học: Chương 17, bài tập ở tranh 224-230
Khoa học Trái Đất: Ai thèm quan tâm! Kenny tự hưởng hết đi.
Thứ Năm, ngày 4 tháng 3, phòng Khiêu vũ, khách sạn Plaza
Rất nhiều người đã tham dự buổi thử vai cho vở Bím tóc! CỰC NHIỀU!
Nhất là khi toàn bộ thành viên của CLB Kịch nghệ cũng có mặt trong buổi thử vai ngày hôm nay. Không hiểu họ lấy đâu ra thời gian cho vở Mái tóc nữa nhỉ?
Ngoài ra còn có những nghệ sỹ nghiệp dư (theo cách gọi của Lilly) như Lilly, Tina, Boris, Ling Su và Perin (trừ Shameekia vì cậu ấy chỉ được tham gia một môn ngoại khóa một học kỳ).
Kenny và đám bạn mọt sách của cậu ấy cũng tới.
Cả chị Amber Cheeseman nữa chứ. Trông bắp tay của chị ấy to tướng!
Anh chành ghét-người-ta-bỏ-ngô-vào-tương-ớt cũng có mặt mới choáng chứ.
Không ngờ TH Albert Einstein có nhiều người mê kịch đến như vậy!
Diễn viên là một trong những nghề nghiệp mình thấy kiếm được nhiều tiền mà không cần có đầu óc hay tài năng gì nhiều. Cứ nhìn các ngôi sao hiện nay thì thấy. Chẳng trách dân tình cứ đổ xô đi làm diễn viên.
Bà cho chuẩn bị mọi thứ không khác gì một buổi thử vai chuyện nghiệp. Cô hầu phòng phụ trách việc phát mẫu đơn đăng ký cho mọi người vào cửa. Tại đó, bọn mình phải điền vào đơn và xếp hàng chụp ảnh chân dung (do chú lái xe của bà đảm nhiệm). Tiếp đến, nộp ảnh chân dung và đơn đăng ký cho ông bác già đeo quả kính to uỵch và cái cà-vạt đỏ chót tại cái bàn dài giữa phòng. Bà đang nghiêm nghị ngồi bên cạnh, với con Rommel run lẩy bẩy trong lòng bà - dù đã quấn quanh mình một cái áo da mềm màu tía.
Mình đi thẳng lên chỗ bà, đặt tờ đơn và cái túi hiệu Number One Noodle Son lên bàn - bên trong là món quà sinh nhật của bà.
"Cháu không điền vào cái đơn này đâu" - mình vừa nói vừa chìa cái túi ra - "Còn đây là quà của bà. Chúc bà sinh nhật vui vẻ!"
Bà cầm lấy cái túi - bên trong là mấy cái móc áo bọc sa-tanh mà mình đã đặc biệt đặt hàng ở Chanel để tặng riêng cho bà (chính bố đã gợi ý món quà đó - và trả tiền cho chúng) và nói: "Ta cảm ơn. Giờ thì ngồi xuống đi, Mia yêu quý".
Nếu không phải ông bác già đang ngồi đó thì đừng hòng có chuyện bà dùng cái từ "yêu quý" kia với mình.
"Cháu không ngờ là bà lại làm chuyện này" - mình nói - "Ý cháu là... bà thực sự muốn sinh nhật của mình trôi qua như thế này ư?".
Bà phẩy tay nói: " Khi cháu sống đến cái tuổi của ta, Amelia, cháu sẽ thấy tuổi tác chẳng còn nghĩa lý gì nữa".
Bà mới đang ở tuổi 60, chứ đâu phải 90. Nhưng thôi kệ, bà muốn nghĩ sao thì nghĩ. Đáng ra mình nên mua tặng bà cái áo phông in chữ NỮ HOÀNG KỊCH NGHỆ mới đúng.
Lilly vẫy tay gọi mình xuống ngồi cùng cậu ấy, Tina và mọi người: "C2G, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Mình phải viết bài tường thuật cho tờ The Atom vì thế nói chi tiết một chút".
Lilly luôn là tay viết phóng sự chắc tay nhất của tờ báo trường. Mình thì giỏi lắm thỉnh thoảng mới nộp được vài bài về mấy buổi hòa nhạc hay mấy cuốn sách hay nên-tìm-đọc-ở-thư-viện-trường... bởi vì mình quá bận với chuyện ở Hội học sinh và lớp học công chúa.
"Mình không biết. Nhưng mình sẽ biết khi cậu biết"
"Thôi mà, tiết lộ tí đi. Cái bác già đeo kính kia là ai thế?"
Trước khi cô nàng kịp hỏi thêm mình câu nào khác thì bà đột nhiên đứng dậy - làm con Rommel lộn tùng phèo xuống đất - và nói bằng một giọng trầm ấm đầy nhân từ: "Chào mừng các bạn đã tới buổi thử vai hôm nay. Có thể một số người ở đây không biết tôi là ai, xin tự giới thiệu tôi là Clarisse, Nữ hoàng của Genovia. Tôi rất lấy làm vui mừng khi thấy nhiều bạn có mặt hôm nay như vậy. Bởi đây sẽ là một sự kiện vô cùng quan trọng và mang tính lịch sử của trường TH Albert Einstein cũng như thế giới kịch nghệ. Tuy nhiên, trước tiên xin cho tôi được hân hạnh giới thiệu với các bạn đạo diễn sân khấu nổi tiếng thế giới Quý Ngài Eduardo Fuentes".
Ngày Eduardo! Ôi, không! Không thể nào!
Vậy mà thật đấy! Chính là ông đạo diễn đã từng ngỏ lời mời bà tới New York tham gia vào một tác phẩm Broadway nổi tiếng của ông.
Hồi đó chắc ông đang ở độ tuổi 30. Vậy mà giờ trông ông không khác gì một ông lão 100 tuổi. Già cóc đế đại ma vương!!!
Quý Ngài Eduardo khó khăn lắm mới đứng lên được một chút thì bị bà thô bạo ấn ngồi xuống ghế trở lại để tiếp tục bài phát biểu của mình. Thề là mình nghe thấy như có tiếng xương khô bị rạn sau cú đẩy đó của bà.
"Quý Ngài Eduardo đã đạo diễn hàng ngàn vở kịch và nhạc kịch trên khắp các sân khẩu nổi tiếng thế giới, như Broadway. Các bạn nên cảm thấy vinh dự khi được làm việc với một đạo diễn nổi tiếng và thành công như vậy".
"Cám ơn bà" - ngày Eduardo vội ngắt lời bà, đứng lên vẫy tay chào mọi người - "Tôi rất lấy làm hân hạnh khi được làm việc với những người trẻ tuối, năng động và tài năng như các bạn đang có mặt ở đây. Ngoài ra...."
Bà sẽ không đời nào chịu để một người nào, thậm chí là đạo diễn nổi tiếng thế giới, lấy mất show diễn của mình.
"Các bạn thân mến," - bà chen ngang - "chúng ta sẽ tiến hành thử vai cho một vở kịch mới tinh, chưa từng xuất hiện trên bất kỳ sân khấu nào. Những ai may mắn được chọn tham gia vào tác phẩm này, hãy tin rằng cái bạn đã trở thành một phần lịch sử. Với tôi, sự kiện này càng có ý nghĩa hơn rất nhiều bởi tôi chính là người viết kịch bản cho vở kịch này".
"Hihi... tin này hay đây!" - Lilly vội cắm cúi viết lại vào cuốn sổ tay - "Cậu có biết chuyện này không, C2G?"
Bà viết KỊCH BẲN á??? Kịch bản cho vở kịch để quyên tiền thuê Hội trường tốt nghiệp á?
Chết mình rồi!
"Tác phẩm này" - bà nói tiếp, mắt nhìn chằm chằm vào tờ kịch bản - "hoàn toàn được dựa vào nguyên gốc. Tôi rất hãnh diện thông báo với các bạn rằng về căn bản, vở Bím tóc! là câu chuyện tình kinh điển của một đôi tình nhân phải vượt qua rất nhiều biến cố của cuộc đời để đến được với nhau. Điều khiến Bím tóc! đặc biệt hấp dẫn chính là ở việc nó được dựa trên một sự thật lịch sử. Mọi tình tiết trong vở kịch này ĐỀU THỰC SỰ ĐÃ XẲY RA NGOÀI ĐỜI THỰC!!! Đúng như vậy!!! Bím tóc! chính là câu chuyện về một người phụ nữ trẻ phi thường bỗng phải nắm trong tay vận mệnh của cả một đất nước. GENOVIA. Người phụ nữa trẻ dũng cảm này là ai? Xin thưa, không phải ai khác chính là..."
Khônggggg! Ôi Chúa ơi, xin đừng! Bà viết kịch về mình. VỀ CUỘC ĐỜI CỦA MÌNH. MÌNH CHẾT ĐÂYYYYYY. MÌNH SẼ...
"...nữ hoàng vĩ đại Rosagunde".
Khoan... Ai cơ? Cụ cố ROSAGUNDE á???
"Đúng vậy" - bà nói giọng đầy tự hào - "Nữ hoàng Rosagunde, bà cố tổ của công chúa Genovia hiện này. Một phụ nữ quả cảm, tài sắc vẹn toàn, người đã điều hành đất nước nhỏ bé Genovia trở nên thịnh vượng như ngày nay".ÔI. CHÚA. ƠI!
Bà viết kịch về bà cố tổ của mình, cụ Rosagunde.
VÀ BÀ MUỐN CÔNG DIỄN TẠI TRƯỜNG CỦA MÌNH.
TRƯỚC MẮT TOÀN THỂ HỌC SINH TRONG TRƯỜNG.
"Âm hưởng chung của vở Bím tóc! là câu chuyện tình cảm động, được kể lại trên nền của" - bà ngừng lại một chút, nhấp một ngụm nước (hay vodka???) - "MỘT VỞ NHẠC KỊCH".
ÔI. CHÚA ƠI!
Bà tôi viết NHẠC KỊCH về bá cố tổ Rosagunde.
Mình yêu tất cả các vở nhạc kịch. Người đẹp và ác thú chính là vở kịch Broadway yêu thích nhất của mình, và đó là một vở nhạc kịch.
Nhưng nội dung của nó kể về câu chuyện tình cảm động giữa một chàng hoàng tử phải chịu lời nguyền trở thành ác thú và một cô thôn nữ xinh đẹp, thuần khiết.
Chứ KHÔNG PHẲI về một cô gái đầy lòng hận thù đã không ngần ngại thắt cổ chết người chồng của mình.
Mình không phải là người duy nhất nhận ra sự tréo ngoe này, bởi Lilly vừa giơ tay xin phát biểu: "Xin cho cháu hỏi một chút ạ".
Bà có vẻ hơi giật mình khi nghe thấy tiếng của Lilly. Trước giờ chưa có ai dám ngắt lời bà như vậy.
"Xin hãy đặt câu hỏi vào cuối buổi" - bà bối rối.
"Nhưng thưa Nữ hoàng" - Lilly lờ đi như không nghe thấy gì - "không lẽ vở Bím tóc! này nói về cuộc đời của và cố tổ Rosagunde của Mia? Người, vào năm 568, bị ép phải kết hôn với lãnh chúa Alboin - vị vua tự phong của nước Ý?"
Bà mím môi nén căm giận, cái cách mà Louie Mập vẫn làm khi mình quên mua món cá ngừ xay và bắt nó ăn thịt gà tây đóng hộp.
"Đó chính là điều ta sắp sửa nói" - bà lạnh lùng nói - "nếu cháu không ngắt lời ta".
"Vâng," - Lilly vẫn chưa chịu thôi - "nhưng MỘT VỞ NHẠC KỊCH ý ạ? Về một người phụ nữa bị ép gả cho người đã hại chết cha mình và trong ngày cưới phải uống rượu đựng trong cái cốc làm từ sọ người. Kết quả, vị lãnh chúa đó đã bị vợ thắt cổ chết trong khi đang ngủ. Bà không cho rằng nội dung như vậy hởi NẶNG NỀ cho một vở nhạc kịch sao?"
"Vậy chứ ta hỏi cháu một vở nhạc kịch Nam Thái Bình Dương về chiến tranh thế giới thứ II không nặng nề sao? Hay vở Cậu Chuyện Khu Phố Tây về cuộc đời của trùm mafia ở New York chẳng hạn..." - bà rướn lông mày lên hỏi.
Mọi người trong phòng bắt đầu quay sang xì xào với nhau - trừ ngày Eduardo, đang ngủ gật ngon lành bên cạnh bà. Phải công nhận là lần này bà nói đúng. Rất nhiều vở nhạc kịch được dựng trên những nội dung khá nặng nề và bị thảm. Ngay đến vở Người đẹp và ác thú của mình, ở khía cạnh nào đó, cũng nhuốm mùi bạo lực: môt con quái vật bắt cóc và giam giữ một cô thôn nữ trẻ.
"Thưa nữ hoàng," - Lilly vẫn không chịu buông tha bà - "bao giờ thì vở nhạc kịch này sẽ được công diễn?"
"Một tuần nữa" - bà ngập ngừng nói (chưa bao giờ mình thấy bà thiếu tự tin đến thế).
"Nhưng.... thưa nữ hoàng..." - Lilly thốt lên, trong khi những người xung quanh đang há hốc mồm kinh ngạc, trừ Quý Ngài Eduardo đang bận ngáy o o - "Làm sao mọi người nhớ được hết lời thoại chỉ trong một tuần? Bọn cháu vẫn là học sinh mà, còn phải làm bài tập nữa. Bản thân cháu còn là tổng biên tập của tờ tạp chí văn học sẽ ra mắt số báo đầu tiên vào tuần tới. Làm sao có thể vừa làm những thứ đó vừa nhớ toàn bộ lời thoại một vở kịch được???"
"Nhạc kịch" - Tina thì thào.
"Nhạc kịch" - Lilly vội sửa lại - "Ý cháu là, nếu cháu được chọn. Với thời gian ít như vậy quả là KHÔNG TƯỞNG".
"Không có gì là không tưởng" - bà khẳng khái phán - "Mọi người thử tưởng tượng xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu cố tổng thống John F.Kennedy cho rằng loài người đi trên Mặt Trăng là điều không tưởng? Hay cựu tổng thống Gorbachev nói việc phá đổ thành Berlin là điều không tưởng? Hay khi ông chồng quá cố của ta mời đức vua Tây Ban Nha cùng 10 người bạn chơi golf tới nhà ăn tối vào phút chót và ta nói "Đó là chuyện không tưởng!" thì có phải sẽ gây nên một scandal quốc tế không??? Tất nhiên trong từ điển của ta không bao giờ có từ không tưởng. Ta đã kịp yêu cầu bếp trưởng chuẩn bị thêm 11 suất ăn nữa chỉ trong chốc lát. Và buổi tiệc tối hôm đó thành công tới nỗi đức vua Tây Ban Nha và những người bạn đã quyết định ở lại cung điện thêm 3 ngày nữa để chơi bài baccarat. Họ đã bị thua hàng trăm ngàn đôla chỉ trong 3 đêm. Ta đã dùng số tiền đó để giúp đỡ trẻ em mồ côi nghèo đói ăn trên toàn Genovia".
Mình chẳng hiểu bà đang nói gì cả. Làm gì có trẻ mồ côi đói ăn nào ở Genovia. Nhất là dưới thời cai trị của ông nội mình. Nhưng thôi, kệ bà!
"Chưa hết," - bà đảo mắt nhìn quanh để tìm thêm sự thông cảm từ phía đám khán giả của mình - "những ai tham gia vào vở nhạc kịch này sẽ được nhận thêm 100 điểm môn tiếng Anh. Ta đã được sự đồng ý của cô hiệu trưởng TH Albert Einstein rồi".
Mọi người ồ lên thích thú. Chị Amber Cheeseman vừa định đứng dậy đi về - do thời gian chuẩn bị cho vở kịch ít quá - nghe thấy thế cũng ngần ngừ quay lại ghế ngồi.
"Tốt! Giờ chúng ta hãy bắt đầu buổi thử vai nhé!" - bà mỉm cười đầy tự tin khi không thấy ai đứng dậy bỏ về.
"Một vở nhạc kịch về người phụ nữ dùng bím tóc thắt cổ chết kẻ đã hại cha mình" - Lilly vừa lẩm bẩm vừa hí hoáy ghe chép - "Hấp dẫn đấy!".
"Các vị trí cần tuyển cho vở nhạc kịch này là: hai nhân vật chính Rosagunde và lãnh chúa Alboin," - bà nói tiếp - "cha của Rosagunde, hầu gái, vua nước Ý, nhân tình của Alboin, và tất nhiên là không thể thiếu người tình dũng cảm của Rosagunde, anh thợ rèn Gustav".
Á... á... cụ Rosagunde có người yêu sao? Tại sao không cuốn sách lịch sử Genovia nào từng nói về chuyện này.
Không hiểu cái ông Gustav đó ở đâu khi bạn gái của mình thắt cổ vị lãnh chúa độc ác kia???
"Ta xin tuyên bố buổi thử vai bắt đâu!" - bà với tay lấy hai tờ đơn trên cùng và đọc. Trong khi Quý Ngài Eduardo vẫn đang ngon giấc nồng trên cái ghế bên cạnh - "Xin mời Kenneth Showalter và Amber Cheeseman lên sân khấu".
Sân khấu ở đây chính là khoảng trống phía trước bàn, nơi bà và ngài Eduardo đang ngồi.
"Cậu, Gustav! Còn cô, Rosagunde" - bà vừa nói vừa đưa cho mỗi người một tờ phân vai - "Rồi, giờ thì... Diễn!"
Lilly ngồi bên cạnh mình đang rung lên bần bật vì cố nín cười. Mình chẳng thấy có gì đáng cười ở đây cả.
Nhưng khi Kenny cất lời: "Đừng sợ, hỡi Rosagunde yêu dấu! Dù đêm nay nàng có phải gả đi cho người khác nhưng ta luôn biết rằng trái tim nàng mãi thuộc về ta" - thì mình đã hiểu vì sao Lilly nhịn cười.
NHẤT LÀ khi tới đoạn thử giọng hát. Kenny được phép hát bất cứ bài nào cậu thích - ở góc phòng bà đã chuẩn bị sẵn một chiếc đàn piano và nhạc công. Kenny chọn bài "Babay Got Back" của Sir Mix-a-lot. Mình đã cười nhiều đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng (tất nhiên là không phát ra tiếng).
Đến lượt chị Amber với bài "My Heart Will Go On" trong phim Titanic thì mình không nhịn nổi, cứ ngồi ở dưới cười nghiêng ngả. Mình đã cười nhiều tới mức không nghe thấy tên người kế tiếp được gọi thử vai cho nhân vật Rosagunde.
Mãi tới khi Lilly huých cho một cú khá mạnh vào mạng sườn.
"Amelia Thermopolí Renaldo" - bà gọi to.
"Haha... bà vui tính thật" - mình nói vọng lên - "Cháu đâu có nộp đơn đâu".
Bà lườm mình một cái sắc lẹm khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đó im bặt, nín thở chờ theo dõi.
"Vậy tại sao cháu đến đây làm gì?" - bà sẵng giọng - "nếu không có ý định thử vai?"
Bởi vì ngày nào trong suốt 1 năm rưỡi trở lại đây cháu chẳng phải tới đây để học làm công chúa. Bà quên rồi à???
Nhưng tất nhiên mình nói khác: "Cháu chỉ tới đây để cổ vũ cho các bạn cháu thôi".
"Đừng có đùa với ta, Amelia. Ta không có đủ thời gian cũng như kiên nhẫn cho mấy trò trẻ con này đâu. Đi lên đây mau. Nhanh!" - bà ra lệnnh bằng một giọng uy quyền đến đáng sợ. Như thể nếu mình không chịu làm theo lời bà, chắc chắn sau này mình sẽ phải trả giá đắt.
"Daaaaaạ" - mình hậm hực lò dò đi lên, trong lúc bà cúi xuống đọc tên người con trai sẽ đóng cặp với mình.
Một người tình cờ có cái tên John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tứ.
Chỉ khi anh ta đứng lên mình mới phát hiện ra đó chính là...
... Anh-Chàng-Ghét-Người-Ta-Bỏ-Ngô-Vào-Tương-Ớt.
Thứ Năm, ngày 4 tháng 3, trên xe limo về nhà
Tất nhiên là bà không chịu thừa nhận rồi. Về chuyện lấy vở kịch này - à không, phải là vở NHẠC KỊCH này - làm cái cớ để nịnh nọt ông John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tam kia, khi chọn con trai của ông ra vào vai nam chính.
Và bà muốn mình tin đó chỉ là ĐIỀU TÌNH CỜ sao? Rằng mục đích duy nhất của vở nhạc kịch này đơn giản chỉ là để giúp mình kiếm đủ tiền bù vào quỹ Hội sao?
Mình đâu có ếch pha cóc đến độ ý!
Mình đã hỏi thẳng bà ngay sau khi buổi thử vai kết thúc, chỉ còn lại bà, mình, chú Lars và nhân viên phục vụ của bà, cùng con Rommel và Quý Ngài Eduardi vẫn đang gà gật trên ghế (không thể nói ai ngáy to hơn ai).
"Lần này ta làm cháu mất mặt ở chỗ nào hả, Amelia?" - bà nghiêm mặt hỏi.
"Bởi vì bà sẽ chọn..." - suýt chút nữa mình gọi anh ta là tên-ghét-ngô-trộn-tương-ớt nhưng may mà kìm lại được - "John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tứ làm nhân vật chính trong vở kịch của mình, để khiến bố anh ta cảm thấy mình đang nợ bà, sau đó sẽ bỏ cuộc trong cuộc đấu thầu mua đảo Genovia! Cháu BIẾT THỪA mục đích của bà, bà ạ. Cháu đang học môn Kinh tế Mỹ học kỳ này, vì thế cháu hiểu rất rõ thế nào gọi là sự khan hiếm và thuyết vị lợi. Bà hãy thừa nhận đi!"
"Bím tóc! là một vở nhạc kịch, chứ không phải là kịch" - bà chỉ nói lại được mỗi câu đó.
Nhưng bà KHÔNG CẦN phải giải thích thêm gì hơn. Bởi chính sự im lặng của bà đã là câu thừa nhận rồi. John Paul Reynolds-Abernathuy Đệ Tứ đang bị lợi dụng!
Mà không hề biết. Hoặc có khi biết nhưng không hề để tâm. Ngược lại với cái vẻ trầm ngâm ít nói thường thấy ở căng-tin TH Albert Einstein , anh chàng ghét-người-ta-bỏ-ngô-vào-tương-ớt hôm nay có vẻ rất hoạt bát và vui tính.
J.P - đó là tên mà anh ấy yêu cầu mọi người gọi mình - hóa ra còn cao hơn cả mình. Ít nhất phải 1m88. Mái tóc nâu mềm mại trông không đến nỗi bù xù như mình nghĩ. Và nếu nhìn kỹ sẽ thấy anh ấy có đôi mắt xanh đẹp tuyệt vời.
Mình có dịp nhìn rất rõ đôi mắt đó bởi bà bắt bọn mình diễn cảnh khi Rosagunde vừa thắt cổ Alboin xong và đang bấn loạn vì sợ hãi. Đúng lúc Gustav xô cửa xông vào để giải cứu cho người yêu khỏi người chồng độc ác, mà không hề nhận ra rằng cô ấy đã: a) Chuốc cho hắn say mềm để không thể chống cự gì được và, b) Giết chế hắn sau khi hắn đã say mềm vì uống quá nhiều rượu nho của Genovia
Nhưng dù sao đến muộn còn hơn không đến!
Mình không hiểu tại sao bà lại phải mất công bắt mình lên làm trò hề trước mặt mọi người như thế này, trong khi ngay từ đầu bà đã quyết định chọn J.P vào vai Gustav - để gây ấn tượng với bố của anh ta. Và Lilly vào vai Rosagunde.
Phải công nhận là J.P diễn xuất rất có hồn, giọng hát lại khá hay. Còn Lilly thì nổi bật hơn tất cả đám con gái tới thử vai ngày hôm nay. Cậu ấy hát bài "Bad Boyfriend" của nhón Garbage đỉnh đến nỗi mọi người vỗ tay rào rào ủng hộ. Chưa kể cậu ấy cũng là người có nhiều kinh nghiệm diễn xuất nhất, nhờ chương trình Lilly chỉ nói lên sự thật.
Cảnh cậu ấy dùng bím tóc giết Alboin cũng rất thật. Nếu có ai ở cái trường TH Albert Einstein này có khả năng giết người bằng một cái bím tóc thì đó chính là Lilly. Và chị Amber Cheeseman.
Bà quay mình như quay dế: "Phát âm cho chuẩn, Amelia!" và " Đừng có quay lưng vào khán giả như thế, Amelia! Chẳng có ai muốn nhìn thấy cái lưng của cháu đâu!" (mình nghe rất rõ những tràng cười như nắc nẻ của đám người đang ngồi phía dưới).
Bà cũng chẳng ấn tượng gì với bài hát "Barbie Girl" của mình.
Rõ ràng bà đâu có ý định chọn mình, vậy thì tại sao phải mất công la hét như thế? Mình thì biết gì về mấy chuyện kịch cọt này đâu. Ngoài mấy giây đóng vai con chuột trong vở Sư tử và chuột hồi lớp 4 thì mình chưa bao giờ tham gia một vở kịch thực sự nào cả.
Thật may là cuối cùng bà cũng để cho mình về chỗ.
Lúc quay về chỗ ngồi, J.P quay qua nói nhỏ với mình: "Này, đóng kịch vui đấy chứ, nhỉ?"
MÌNH CHẲNG ĐÁP LẠI ĐƯỢC CÂU NÀO!!!!!!!
BỞI VÌ MÌNH ĐANG QUÁ BẤT NGỜI!!!!!!!!!
Bởi vì với mình, J.P chính là anh chàng ghét-người-ta-bỏ-ngô-vào-tương-ớt. Chứ không phải John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tứ. Và trong mắt mình anh chàng ghét-người-ta-bỏ-ngô-vào-tương-ớt là người không có TÊN. Anh ta chỉ là... người đã cho mình cảm hứng sáng tác truyện ngắn. Câu chuyện đã bị từ chối bởi tạp chí Tuổi 16. Câu chuyện mà mình hy vọng trong tương lai có thể chuyển thành tiểu thuyết.
Câu chuyện mà kết thúc là anh chàng ghét-nguời-ta-bỏ-ngô-vào-tương-ớt sẽ lao đầu vào chiếc tàu tốc hành F1.
Làm sao mình có thể mở miệng nói chuyện với một một người mình để cho lao đầu vào tàu hỏa - kể cả khi CHỈ LÀ trong tưởng tượng???
Khi vừa kết thúc xong vai diễn thử của mình, Tina (cậu ấy đã hát bài "With You" của Jessica Simpson) quay qua ríu rít nói với mình: "Này, cậu có thấy anh-chàng-ghét-người-ta-bỏ-ngô-vào-tương-ớt dễ thương không. Ý mình là khi anh ấy không ở gần mấy hạt ngô".
"Công nhận." - Lilly gật gù nói - "Giờ cậu nói mình mới thấy, anh ấy trông dễ thương thật."
Mình đã đợi Lilly nói thêm mấy câu kiểu như: "Nhưng đáng tiếc, anh ta quá lập dị" hoặc "Vụ mấy hạt ngô thật lố bịch". Thế mà cậu ấy không nói một câu nào như vậy. KHÔNG MỘT LỜI NÀO LUÔN.
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ôi giời ơi, các bạn tôi nghĩ anh chàng ghét-người-ta-bỏ-ngô-vào-tương-ớt dễ thương mới sợ chứ!!! Anh chàng mà MÌNH ĐÃ CHO THÁC XUỐNG SUỐI VÀNG trong câu chuyện ngắn của mình!
Tất cả là lỗi của bà. Nếu bà không tự dưng nổi hứng đi mua hòn đảo nhân tạo đó, sẽ không có chuyện bà viết nhạc kịch - chứ đừng nói là đạo diễn và sản xuất - cho trường của mình. Mình cũng sẽ không phải đối mặt với anh chàng ghét-người-ta-bỏ-ngô-vào-tương-ớt và phát hiện ra rằng J.P - trái ngược hẳn với nhân vật trong câu chuyện của mình về anh ta - hóa ra KHÔNG PHẲI là một kẻ ngoại đạo, mà là một anh chàng khá thân thiện, có giọng hát rất hay và được tất cả đám bạn mình khen là dễ thương (và công nhận là họ nói đúng, anh ấy dễ thương thật!).
Chúa ơi, mình thật không yêu bà chút nào! Trong danh sách những người mình yêu quý, bà thận chí còn không nằm trong Top 5.
DANH SÁCH NHỮNG NGƯỜI TÔI YÊU QUÝ XẾP HÀNG THEO THỨ TỰ GIẲM DẦN
Louie Mập
Rocky
Michael
Mẹ
Bố
Chú Lars
Lilly
Tina
Shameeka/Ling Su/Perin
Thầy G
Pavlov, con chó nhà Michael
Hai bác Moscovitz
Em trai và em gái của Tina Hakim Baba
Cô Holland, cô giáo học kỳ năm ngoái của mình
Nhân vật Buffy trong phim Buffy The Vampire Slayer
Chị hàng xóm Ronnie
Boris Pelkowski
Cô hiệu trưởng Gupta
Rommel, con chó của bà
Kevin Bacon
....
21.000. Cô Martinez
....
22.000. Bác gác cổng ở khách sạn Plaza, người có lần không cho mình vào với lí do ăn mặc không phù hợp
....
23.000. Trisha Hayes
....
24.000.000. Lana Weinberger
....
25.000.000.000. Bà nội
Đây là LỖI CỦA BÀ!!!
Thứ Năm, ngày 4 tháng 3, ở nhà
Thử đoán xem tối nay thầy G đã cho gì vào bữa ăn tối nay?
Tương ớt.
Chỉ còn thiếu mỗi ngô nữa là đủ!
Giờ thì mình là người muốn lao đầu vào tàu hỏa!!!!
Thứ Năm, ngày 4 tháng 3, vẫn ở nhà
Biết ngay mà! Vừa thò mặt lên mạng là thấy email bay tới vèo vèo.
Từ Lilly:
WOMYNRULE: Bà cậu có biết vở nhạc kịch đó sẽ bị liệt vào dạng PG-13 không? Vì nội dung của nó khá bạo lực. Còn thiếu mỗi khoản văng tục nữa là đủ. Có lẽ bởi vì bối cảnh của câu chuyện xảy ra nào những năm 568. Cậu thấy bà Amber Cheeseman hôm nay diễn có ẹ không, hahaha.... mình đúng là hơn đứt bà ấy. Nếu mình không được nhận vai Rosagunde thì đúng là ông trời không có mắt. Mình được SINH RA cho vai diễn này.
Từ Tina:
LLYVRROMANCE: Ngày hôm nay vui quá cậu nhỉ! Mình rất muốn được vòa vai Rosagunde. Nhưng mình biết chuyện đó là không thể, bởi hôm nay Lilly quá xuất sắc. Vai đó chắc chắn sẽ vào tay cậu ấy thôi. Được đóng vai công chúa chắc vui phải biết. Trừ cậu, vì cậu ngày nào chẳng phải vào vai đó ngoài đời thực. Nhưng với một đứa như mình thì lại khác. Mình biết Lilly sẽ giành được vai diễn đó. Hy vọng rằng mình không phải vào vai nhân tình của Lãnh chúa Alboin. Mình không thích phải làm nhân tình của ai cả, kể cả là trong vai diễn. Mà bố mình chắc cũng sẽ không đồng ý.
Từ Ling Su:
PAINTURGURL: OK, hiển nhiên là Lilly sẽ giành được vai diễn Rosagunde, nhưng nếu mình bị phân vào vai cô nhân tình hay ghen tuông kia, mình chắc sẽ khóc thét lên mất. Các diễn viên Châu Á luôn bị phân cho những vai siêu của phụ ý, không làm nhân tình thì làm người hầu gái, hoặc tệ hơn nữa thì là nô lệ. Mình sẽ không để chuyện đó xảy ra với mình đâu! Hy vọng bà cậu không cho rằng bài "Hollaback Girl" của Gwen Stefani mà mình biểu diễn hôm nay quá ầm ĩ. Còn nữa, bà cậu có cần người phụ giúp trang trí sân khấu không? Bởi vì mình vẽ lâu đài và trang trí phông nền khá đẹp.
Từ Perin:
INDIGOGRLFAN: Hôm nay vui quá Mia nhỉ? Mình biết diễn xuất của mình hơi tệ, bởi vì mình hơi bất ngờ khi bà cậu cho mình thử vai Gustav chứ không phải Rosagunde. Nhất là sau khi mình hát bài "Theyre Not Gonna Get Us" của T.A.T.U. Nhưng mình đoán lý do chính vẫn là hôm nay nhiều con gái đến thử vai hơn là con trai. Chắc không phải bà cậu tưởng mình là con trai đấy chứ hả???
Từ Boris:
JOSHBELL2: Mia, cậu đoán xem bà cậu có đồng ý cho thêm chi tiết Gustav rút cây đàn vi-ô-lông ra và tỏ tình với Rosagunde không? Theo mình như thế không những làm tăng thêm chiều sâu cảm xúc cho vở kịch này mà còn khắc họa trung thực về thời điểm lịch sử xảy ra câu chuyện. Theo các nhà nghiên cứu cho biết, cây đàn vi-ô-lông ba dây, tiền thân của cây đàn vi-ô-lông hiện nay, đã có từ 5000 năm về trước. Chẳng phải mình là người hợp với vai Gustav này nhất hay sao? Mình biết hôm nay chọn bài "She Will Be Loved" của Maroon 5 là hơi sai lầm, nhưng tại Tina nói bà cậu rất ghét bài "Cleaning Out My Closet" của Eminem.
TừKenny:
E=MC2: Mia, mình cần phải giải thích rõ một chuyện: hôm nay khi vừa đưa tờ phân vai Gustav cho mình, bà cậu đã nói tiêu chí đầu tiên với bất cứ ai đóng vai anh thợ rèn Gustav là phải để được râu. Bà cậu nói như vậy chẳng quá ám chỉ rằng mình không có khả năng đó. Trong khi sự thật là mình CÓ THỂ mọc râu. Hy vọng là bà cậu sẽ không định kiến với những người tóc vàng khi chọn vai nam chính cho vở nhạc kịch này.
Từ Shameeka:
BEYONCE_IS_ME: Ngày hôm nay không ai không bàn tán về buổi thử vai. Có vẻ như Lilly sẽ là người giành được vai Rosagunde, nhỉ? Giá mà mình có mặt ở đó! Có thật là anh chàng ghét-người-ta-bỏ-ngô-vào-tương-ớt-cũngđếnkhông???
Chuyện gì đang xảy ra với mấy người này thế không biết? Hết chuyện rồi hay sao mà cứ nói mãi về vụ thử vai Gustav và Rosagunde không chán.
Ví dụ như vụ Quỹ Hội đang không còn một xu.
À mà họ hơi đâu quan tâm đến chuyện đó làm gì, bởi họ có phải là Chủ tịch Hội đâu.
Mình chỉ có thể nói một điều về vở kịch của bà: quá nặng nề!
Với một con nhãi tuổi teen như mình chưa cần quan tâm đến chuyện kiểu như vậy. Cái mình cần bây giờ là ai đó nói cho mình biết cần phải làm gì. Mình có nên thú thật với chị Amber về việc không có khả năng thuê Hội trường tốt nghiệp không? Hay có cách nào kiếm đủ tiền trước khi bị chị ta phát hiện?
Vào những lúc như thế này mới thấy mình thiếu sự quan tâm giúp đỡ của gia đình trầm trọng. Mình không thể xin mẹ lời khuyên về mấy chuyện tiền nong - bởi bản thân mẹ có bao giờ nhớ phải thanh toán các hóa đơn của gia đình đâu - ít nhất là trước khi thầy G. chuyển tới sống với nhà mình.
Mình cũng không thể nhờ bố. Bởi nếu bố phát hiện ra việc mình phá tan nát quỹ Hội chỉ trong vài tháng, chắc chắn mình sẽ không bao giờ được bén mảng tới gần ngân khố quốc gia của Genovia. Mình không muốn phải ngồi nghe bố thuyết giảng hàng giờ về việc Luật chi tiêu ngân sách...
Mình đã kể với bà và nhìn xem bà đã làm gì!!! Thử hỏi còn ai để mình trông cậy vào nữa, ngoài Michael?
Một thiên tài như anh ấy chắc chắn sẽ nghĩ ra được nhiều giải pháp an toàn và hiệu quả giúp mình.
Lá thư duy nhất mình nhận được ngày hôm nay mà không liên quan tới buổi thử vai là từ Michael. Có lẽ bởi anh ấy không còn học ở TH Albert Einstein nữa nên không biết gì về sự kiện này.
SKINNERBX: Hey, Thermopolis! Em thế nào? Em có muốn tối mai qua nhà anh xem phim khoa học không? Đó là mấy bộ phim ở lớp Điện ảnh của anh. Vì tối thứ 7 tới có tiệc rồi, nên anh phải xem trước khi có thời gian. Em muốn đi với anh không?
FTLOUIE: Vâng, được ạ.
SKINNERBX: Tuyệt! Mình có thể gọi đồ ăn nhanh từ nhà hàng Number One Noodle Son.
FTLOUIE: Thế thì em sẽ làm mấy cái bánh nhúng.
SKINNERBX: Bánh nhúng á? Để làm gì?
FTLOUIE:Cho buổi tiệc sắp tới. Chẳng phải mọi người thường ăn bánh nhúng trong các bữa tiệc sao?
SKINNERBX: À, ừ. Tại anh nghĩ chiều hôm đó chạy vù qua siêu thị mua đại vài thứ là được.
Chán chuyện! Mình đã cố gắng tỏ ra nóng lòng chờ đợi bữa tiệc của Michael nhưng lại bị anh ấy dội nguyên một gáo nước lạnh vào mặt như thế này đây! Tất nhiên mình không thể tỏ ra cho anh ấy thấy là mình KHÔNG HỀ muốn đi.
FTLOUIE: Món bánh nhúng tự làm bao giờ cũng ngon hơn. Em có thể làm chúng từ đêm hôm trước và cho vào tủ lạnh.
SKINNERBX: Ừm... sao cũng được. Tùy em. Mai gặp em nhé.
FTLOUIE: Vâng!
Mình thật chẳng muốn đi dự tiệc ở nhà Michael chút nào. Mình cũng chẳng muốn đi xem phim khoa học viễn tưởng với anh ý. Bởi vì nội dung thì khó hiểu, lại có nhiều đoạn rùng rợn kinh người. Mình nghĩ các bộ phim kinh dị chính là một phần nguyên nhân góp phần gây ra chứng loạn thần kinh chức năng của mình.
TOP 20 BỘ PHIM KINH DỊ KHIẾN MÌNH BỊ LOẠN THẦN KINH
1) Cứ lần nào nhìn thấy chiếc ghế bị kéo ra khỏi gầm bàn là mình nghĩ ngay tới phim Poltergeist và bằng mọi cách phải kéo chúng về chỗ cũ. Tương tự với mấy cái ngăn kéo tủ.
2) Mình không thể đi qua mấy cái ống khói son trắng-đỏ trên đường FDR mà không nghĩ tới nhân vật đáng thương của Mel Gibson trong phim Conspiracy Theory.
3) Lần nào đi qua cầu mình cũng nghĩ tới phim The Mothman Prophecies. Cũng như mỗi lấn nhìn thấy mấy khu công nghiệp hóa chất.
4) Sau khi xem phim Blair Witch, mình không còn bao giờ dám đi: a. Vào rừng b. Cắm trại c. Xuống hầm tối
5) Trong một thời gian dài cứ hễ thấy cái TV là mình tưởng tượng ngay ra cảnh bị một cô gái tóc tai xõa xượi bò ra rừ TV giết chết, như trong phim The Ring và The Ring 2.
6) Lần nào đi qua thung lũng mình cũng nghĩ có xác chết dưới đó. Chắc tại mình xem phim Law anh Order nhiều quá nên bị ám ảnh.
7) Đừng ai nói với mình về mấy cái ấm đun nước trên lò nướng!!! (trong phim Fatal Attraction)
8) Mấy con chó lông trắng = Báu vật (trong phim Silence of The Lambs).
9) Bất cứ một tòa nhà trông có vẻ siêu hiện đại và không có cái cửa sổ nào ở những nơi hoang vắng chính là nơi buôn bán nội tạng người (trong phim Coma)
10) Cánh đồng ngô = phim Sings, và tất cả chúng ta rút cuộc rồi cũng sẽ chết.
11) Sau khi xem xong phim Titanic, mình đã thề sẽ không bao giờ đặt chân lên bất cứ một con tàu nào.
12) Mỗi lần nhìn thấy xe chở dầu trên đường là mình nghĩ mình sắp chết bởi vì lần nào thấy mấy cái xe đó xuất hiện trên phim là y như rằng nó sẽ nổ tung.
13) Trong một trận đấu tay đôi, mình có thể bị ám sát bất cứ lúc nào. Như trong phim The Duel
14) Lần nào đi qua đường hầm Holland mình cũng nghĩ tới vụ sập hầm trong phim Daylight.
15) Mình sẽ không đời nào chịu chuyển tới sống ở Dakota, sau khi xem phim Rosemarys baby. Không hiểu sao bà Yoko Ono lại có thể chịu nổi nơi đó nhỉ.
16) Mình sẽ không bao giờ nhận con nuôi! Chỉ vì một lần xem phim The Good Son.
17) Trừ khi phải mổ cấp cứu chứ không mình sẽ không bao giờ chịu gây mê. Nhất là sau khi xem phim She Woke Up Pregnant.
18) Sau lần nói chuyện với các chú sửa thang máy, mình phát hiện ra rằng trừ phi có ai đó lắp một thiết bị gây cháy trên nóc thang máy, như trong phim Speed, còn không thì chẳng bao giờ có chuyện các dây cáp có thể vận hành đồng loạt một lúc được, nếu xét về mặt toán học mà nói.
19) Chính vì phim Jaws mà mình không còn dám bén mảng tới gần biển nữa.
20) Các cú điện thoại LUÔN LUÔN xuất phát từ bên trong ngôi nhà của bạn. Như trong phim The Call.
Những bộ phim đó đã làm rối loạn các cấp độ thần kinh của mình! Việc mình ghét tiệc tùng cũng bắt nguồn từ lần xem phim Club Dreak với Michael. Cứ tưởng là phim hài kiểu Super Troopers, ai dè lại là bộ phim kinh dị nói về một đám thanh niên trẻ đi dự tiệc và bị giết từng người một.
Michael không thể tưởng tượng nổi mình đã HI SINH cao cả đến thế nào khi nhận lời đi xem phim cùng anh ấy tối ngày mai.
Giờ nghĩ lại mới thấy, có lẽ một trong những nguyên nhân chính khiến mình chưa thể vượt qua được cái tôi của mình và hoàn thiện bản thân chính là do những chấn động về tâm lý mà các bộ phim kinh dị đó gây ra cho mình. Không hiểu Tiến sỹ Carl Jung có cân nhắc về vấn đề này khi xây dựng quá trình hoàn thiện bản thân không nhỉ. Mà không biết thời đó có TV hay chưa nữa?
Tại bàn học của Công Chúa
Công Chúa Amelia Mignonettl Grimaldi Thermopolis Renaldo
Tiến sỹ Carl Jung kính mến,
Xin chào ngài! Cháu biết là ngài đã chết nhưng cháu vẫn có một thắc mắc muốn hỏi: khi ngài phát minh ra cơ chế hoàn thiện bản thân, ngài có cần nhắc tới yếu tố phim ảnh đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống của mọi người như thế nào không ạ? Bởi vì ai mà còn bình tĩnh cho nổi khi lúc nào cũng sợ bị nổ tung mỗi khi nhìn thấy xe chở dầu trên đường.
Cả những vấn đề mà giới teen hiện đang trăn trở như: làm sao để điều hành cho tốt Hội học sinh trường, làm sao tránh được đụng độ với học sinh lớp trên - khi không may tiêu sạch số tiền dùng để thuê Hội trường cho buổi lễ tốt nghiệp...
Lại còn những vấn đề liên quan tới bạn trai nữa. Trong mô hình cây nghiên cứu của ngài, không hề có một dòng nào nói về chuyện này. Bởi theo cháu hiểu, để hái được quả (sức khỏe, niềm vui và sự thỏa mãn) thì chúng ta phải bắt đầu từ rễ (niềm đam mê, lòng nhân hậu, sự tin tưởng)
Nhưng liệu cháu có thể tin tưởng nổi bạn trai mình khi anh ấy mời toàn sinh viên nữ tới nhà dự tiệc, hát hò, nhảy múa và hút thuốc lá như điên.
Cháu không có ý phê phán gì ngài cả, chỉ là cháu tò mò muốn biết thôi. Ngài đã xem phim Coma chưa ạ? Thú thực là cháu đã vô cùng hoảng sợ khi xem bộ phim này. Nếu ngài đã từng xem qua Coma, cháu nghĩ ngài sẽ muốn xem xét lại các tiêu chí của ngày trong việc vượt-qua-cái-tôi-để-hoàn-thiện-bản-thân. Nhất là cái tiêu chí "sự tin tưởng". Đành rằng phải luôn tin tưởng vào các bác sỹ - nhưng dù sao cũng chỉ nên tới một chừng mặc nào đó mà thôi!
Bởi ngài sẽ không thể biết được liệu họ có cố tình làm cho ngài bị hôn mê nhằm ăn cắp nội tạng của ngài và bán chúng cho những tay trùm giàu có ở Bilivia.
Ngài đã nhận ra sự thiếu sót trong học thuyết của mình chưa ạ?
Cháu nên phải làm gì bây giờ?
Vẫn là bạn của ngài,
Mia Thermopolis
Thứ Sáu, ngày 5 tháng 3, trên xe limo tới trường
Mình thề sẽ lao đầu ra ngoài cửa sổ xe ngay cho coi... nếu Lilly còn ba hoa thêm một câu nào nữa về chuyện vai Rosagunde của cậu ấy sẽ khiến vai Erin Brockovich của Julia Roberts trở nên tầm thường và không đáng một xu.
Thứ Sáu, ngày 5 tháng 3, phòng điểm danh
Họ vừa thông báo qua loa rằng bảng phân vai cho vở Bím tóc! sẽ được dán ở ngoài văn phòng hội đồng trưa nay.
Không khí trong trường giờ căng như dây đàn. Không chỉ với những người đang háo hức chờ phân vai mà cả đối thủ của họ - CLB Kịch nghệ cũng rất nóng lòng muốn biết. Chủ tịch CLB Kịch nghệ mới tuyên bố sẽ liên lạc với các nhà viết kịch của vở Mái tóc và mách với họ về chuyện bà mình đã làm - bởi đến cái tên vở diễn cũng na ná giống nhau.
Mong là họ làm thật!
Ngay cả điều đó đồng nghĩa với việc bà bị kiện vì phạm quyền tác giả và phải hủy bỏ buổi diễn! Mình thà đi bán nến thơm kiếm tiền còn hơn.
Hơn nữa cũng chẳng có gì bảo đảm vở nhạc kịch về cuộc đời của bà cố tổ Rosagunde sẽ đem lại 5.000 đôla tiền vé cho mình. Thử hỏi ai chịu bỏ tiền đi xem vở kịch do chính bà sáng tác?
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
127 chương
60 chương
21 chương
19 chương