Nhật kí công chúa

Chương 15 : 14 -

Thứ Sáu, 16 tháng 10, giờ Tiếng Anh CHÚA ƠI! JOSH VÀ LANA ĐÃ CHIA TAY!!!! Chuyện này đang loan khắp trường. Josh đã chia tay với Lana tối hôm qua sau buổi tập. Hai người cùng ăn tối ở quán Hard Rock Café và anh ấy đòi lại chiếc nhẫn và Lana bị một phen bẽ mặt!! Mình chưa bao giờ mong muốn chuyện này lại xảy ra với bất kì ai, dù là kẻ thù không đội trởi chung của mình. Sáng nay Lana không còn lượn lờ quanh tủ đồ chung của Josh như mọi ngày. Sau đó, lúc mình thấy cô ta trong lớp Đại số, trông mắt đỏ hoe và tóc tai thậm chí còn không buồn chải. Mình chưa từng thấy Lana Weinberger trong bộ dạng như thế này! Thậm chí nó còn gọi điện tới cửa hàng Bergdorf nằn nì họ nhận lại chiếc váy dạ hội mới mua ( vì đã trót xé mác) . Trong suốt giờ học, Lana cố dùng bút bôi đen dòng chữ bà Josh Richter trên tất cả bìa các quyển vở. Chán quá. Mình thậm chí không biết tính các con số nguyên. Mình bị phân tâm quá rồi. Ước gì mình: Mặc áo lót cỡ 36D Học giỏi toán. Là thành viên ban nhạc rock nổi tiếng thế giới. Vẫn được làm bạn cùng Lilly Moscovitz. Là bạn gái của JOSH RICHTER. Vẫn là ngày thứ Sáu Không thể tin được chuyện gì vừa xảy ra. Mình đang định cất sách Đại số vào tủ thì JOSH RICHTER quay sang hỏi: “Mia này, ngày mai em đi dự dạ hội với ai?” Chỉ riêng việc anh ấy nói chuyện với mình cũng đã đủ khiến mình muốn ngất rồi, chứ đừng nói đến chuyện muốn hẹn hò với mình. Cũng may mình còn lập bập được mấy câu: “Không có ai cả.” Và anh ấy nói tiếp: “Sao chúng mình không cùng đi nhỉ?” LẠY CHÚA!!! JOSH RICHTER VỪA HẸN MÌNH ĐI CHƠI!!! Mình quá sốc nên không nói được lời nào suốt một phút. Mình bắt đầu thở dốc, giống như hồi mình xem bộ phim tài liệu về quá trình bò được chế biến thành bánh hambơgơ. Việc duy nhất mình làm được lúc ấy là đứng trân trân và nhìn anh ấy (anh ấy cao thật!) Và một chuyện thú vị đã xảy ra. Một phần nhỏ xíu trong não mình – có lẽ là phần duy nhất không bị choáng váng bởi lời mời của Josh – lại nói với mình rằng: Anh ấy chỉ mời mình đi chơi vì mình là Công Chúa Genovia. Thực sự trong mấy giây mình đã nghĩ như thế. Nhưng rồi phần còn lại trong não mình – tất nhiên là phần lớn hơn rất nhiều – lại nói: THẾ THÌ CÓ SAO NÀO? Có thể anh ấy mời mình đi nhẢy là vì tôn trọng mình, muốn tìm hiểu mình nhiều hơn, và có lẽ, có lẽ anh ấy thích mình. Có thể lắm chứ. Thế nên phần não này đã thôi thúc mình trả lời không ngần ngại : “Dạ được. Chắc sẽ vui lắm.” Sau đó Josh nói một đống thứ như anh ấy sẽ đón mình như thế nào, chúng mình sẽ ăn tối trước hay làm gì. Nhưng mình hầu như chẳng nghe thấy anh ấy nói. Trong đầu mình chỉ có giọng nói: “JOSH RICHTER vừa hẹn MÌNH đi chơi. JOSH RICHTER VỪA HẸN MÌNH ĐI CHƠI!!!!!” Mình cảm giác như vừa mới chết đi và được lôi thẳng lên thiên đường vậy. Cuối cùng chuyện mình mong đợi cũng đã xảy ra: Josh Richter đã thực sự nhìn thấu tâm hồn mình, anh ấy đã nhìn thấy con người thật của mình. VÀ RỒI ANH ẤY ĐÃ HẸN MÌNH ĐI CHƠI. Bỗng chuông reo lên và Josh chào mình rồi đi lên lớp, trong khi mình vẫn đứng đờ một chỗ. Chú Lars phải kéo tay mình đi. Mình biết chú ấy không phải là thư kí riêng của mình. Nhưng cũng may là chú ấy ở đây, nếu không mình cũng không biết được là Josh sẽ đón mình lúc 7 giờ tối mai. Có lẽ lần sau mình phải học cách không bị sốc khi anh ấy hẹn mình đi chơi. Những việc cần làm (Mình nghĩ: chưa bao giờ hẹn hò nên mình cũng chẳng biết chính xác phải làm CÁI GÌ) Mua váy Làm tóc Sửa móng tay (ngừng cắn móng tay giả) Thứ Sáu, trong giờ Hình & Lượng Không hiểu Lilly Moscovitz nghĩ cậu ta là ai cơ chứ. Đầu tiên là không chịu nói chuyện với mình. Còn bây giờ khi cậu ta chịu hạ mình nói chuyện thì tất cả chỉ là để chỉ trích mình nhiều hơn. Cậu ấy có quyền gì mà bắt mình từ bỏ cuộc hẹn đi dự dạ hội cơ chứ? Cậu ấy sẽ đi với Boris Pelkowski. Là Boris Pelkowski đó. Dù tên đó là một thiên tài âm nhạc đi nữa thì vẫn là Boris Pelkowski. Lilly nói: “Ít nhất tớ cũng biết chắc là Boris không vừa chia tay bạn gái!” Khoan đã, Josh Richter không phải vừa chia tay bạn gái. Anh ấy và Lana đã chia tay 16 tiếng trước khi hẹn mình đi chơi đấy chứ. “Hơn nữa Boris không chơi thuốc” Chắc Lilly đã tin vào mấy lời đồn đại và bóng gió nói về Josh. Lúc đó mình hỏi cậu ta đã từng nhìn thấy anh Josh chơi thuốc chưa thì cậu ta liếc mình một cái sắc lẹm. Mà đúng là chẳng có bằng chứng nào về việc Josh chơi thuốc cả. Đúng là anh ấy qua lại với mấy người chơi thuốc; Tina Hakim Baba chơi cùng một công chúa đó thôi, nhưng điều đó đâu khiến cậu ấy thành một công chúa. Lilly có vẻ không chấp nhận luận điểm của mình. Cậu ta nói: “Cậu đang cố biện minh mà thôi. Bất cứ khi nào cậu cố biện minh tức là cậu đang lo lắng.” Mình không lo lắng. Mình sẽ đi dự buổi khiêu vũ lớn nhất học kì cùng với anh chàng điển trai nhất trường, và sẽ không ai có thể làm mình phiền lòng về điều đó. Chỉ trừ một việc khiến mình cảm thấy kì lạ là trong khi Lana có vẻ rất buồn thì Josh lại không hề tỏ thái độ gì. Hôm nay lúc ăn trưa, Josh cùng đám bạn lại ngồi cùng với Tina và mình; trong khi Lana và nhóm bạn ngồi cùng với đội cổ vũ. Mình thấy sao sao ý. Hơn nữa cả Josh và nhóm bạn của anh ấy đều không nói chuyện với mình và Tina. Họ chỉ nói chuyện với nhau. Tina không thấy có vấn đề gì, nhưng mình thì thấy khá phiền. Nhất là khi Lana phải kiềm chế lắm mới không liếc sang phía bàn chúng mình . Tina không hề nói xấu về Josh khi mình báo tin cho cậu ấy. Cậu ấy còn rất hào hứng và nói tối nay khi mình đến ngủ qua đêm, chúng mình sẽ cùng nhau thử đồ và thử kiểu tóc xem kiểu nào đẹp nhất cho ngày mai. Mình cũng chẳng còn nhiều tóc để thử, nhưng thử làm tóc cho cậu ấy cũng được vậy. Mình thấy Tina còn hào hứng hơn cả mình. Cậu ấy lúc náo cũng ủng hộ mình, không như Lilli, lúc nào cũng tìm cách mỉa mai: “Anh ta đưa cậu đi đâu ăn tối? Quán Café Harley-Davidson à?” Mình nói: “Không” với giọng mỉa mai không kém “Quán Tavern ở Green” “Thật lãng mạn làm sao!” – cậu ấy nói nghe phát ghét. Mình đoán anh chàng siêu nghệ sĩ kia sẽ đưa cậu ta đi quanh thị trấn. Hôm nay anh Micheal có vẻ hơn ít nói hơn mọi ngày. Anh ấy nhìn chú Lars và hỏi, “Chú cũng đi phải không?” Chú Lars nói: “Phải”. Rồi hai người nhìn nhau rất bí hiểm như thể có bí mật gì vậy. Bây giờ nghĩ lại mới thấy anh Josh có vẻ hơi quá đáng với Lana. Đáng nhẽ anh ấy không nên lập tức hẹn hò với một cô gái khác ngay sau khi chia tay như thế. Mình cảm thấy hơi khó xử trong chuyện này. Nhưng tất nhiên là không đến mức là không muốn đi. Từ đây trở đi mình sẽ: Đối xử tốt với mọi người, kể cả Lana Weinberger. Không bao giờ cắn móng tay, kể cả móng tay giả. Viết mọi thứ vào cuốn sổ này hằng ngày. Ngừng xem phim Baywatch và sử dụng thời gian có ích hơn, ví dụ như học Đại số hay các cách cải tạo môi trường chẳng hạn. Tối thứ Sáu Hôm nay buổi học với bà ngắn hơn mọi khi vì mình sẽ tới ngủ ở nhà Tina. Bà có vẻ không còn để tâm chuyện mình hét lên với bà vì đám nhà báo ngày hôm qua. Bà còn rất nhiệt tình giúp mình chọn đồ mặc cho buổi tối mai. Bà gọi cho hạng Chanel và hẹn ngày mai tới mua đồ. Chuyện mua bán sẽ diễn ra nhanh gọn thôi, nhưng hẳn sẽ tốn rất nhiều tiền, nhưng bà nói không sao vì đây sẽ là lần ra mắt chính thức đầu tiên của mình với tư cách là đại diện của đất nước Genovia và mình cần phải “tỏa sáng lung linh” (theo lời của bà, chứ không phải mình!) Mình đã chỉ rõ cho bà rằng đây chỉ là một vũ hội của trường chứ không phải dạ hội hoành tráng gì, thậm chí cũng chẳng phải là prom, chỉ là một vũ hội nhỏ để giới thiệu về các nét văn hóa ở trường Albert Einstein. Nhưng bà không quan tâm, bà chỉ chăm chăm lo là sẽ không đủ thời gian để nhuộm màu giày cho phù hợp với bộ váy của mình. Thì ra có rất nhiều những vấn đề của con gái mà bấy lâu mình chả biết tí gì. Như phải mang giày hợp với váy dạ hội. Mình không biết rằng nó lại quan trọng đến thế. Nhưng Tina Hakim Baba thì biết rõ. Chỉ cần nhìn phòng cậu ấy thì biết. Có lẽ cậu ấy có đủ tất cả các loại tạp chí phụ nữ. Tất cả đều được sắp xếp trật tự trên các giá sách ở quanh phòng. Căn phòng rộng và sơn màu hồng, giống như hầu hết các vật dụng khác trong phòng. Phòng này nối tiếp phòng kia. Nhà cậu ấy có cả người giúp viêc, 1 đầu bếp, 1 cô trong trẻ và một lái xe, tất cả đều sống ở đây. Chính vì thế nhà Tina có rất nhiều phòng. Cậu ấy có đến ba cô em gái và một cậu em trai, và mỗi đứa một phòng riêng. Phòng của Tina có riêng một chiếc tivi 37 inch và một máy chơi game Sony Playstation. Hóa ra so với Tina thì trước giờ mình khổ hạnh như một thấy tu. Sao ở đời có nhiều người luôn gặp may mắn thế nhỉ Tina lúc ở nhà khác rất nhiều khi ở trường. Ở nhà cậu ấy rất vui vẻ và thoải mái. Bố mẹ cậu ấy cũng rất hiền. Bác Hakim Baba rất vui tính. Năm ngoài bác ấy bị đau tim, nên không thể ăn bất cứ thứ gì trừ rau và cơn để giảm thêm khoảng 20 pound nữa. Bác ấy liên tục hỏi mình, “Làm thế nào để gầy như cháu?” Mình đã kể cho bác ấy nghe về chế độ ăn chay nghiêm ngặt của mình. Đầu bếp nhà Hakim Baba được lệnh chuẩn bị một bữa ăn chay ình. Mình ăn món bột mỳ và rau Hungary. Món nào cũng rất ngon. Bác gái Hakim Baba rất xinh đẹp, nhưng theo một kiểu khác, không giống mẹ. Bác ấy là người Anh và có mái tóc vàng óng. Hẳn bác ấy rất buồn khi phải dọn đến sống ở Mỹ như thế này… Trước đây bác ấy là người mẫu, nhưng đã bỏ nghề sau khi kết hôn. Giờ thì không còn được gặp lại những người bạn từ thuở còn làm người mẫu nữa. Bác gái cao bằng mình, tức là cao hơn bác trai cả gần chục phân. Nhưng có vẻ bác trai không để ý đến chuyện đó lắm. Lũ em của Tina rất dễ thương. Sau khi lật tung cả chồng tạp trí thời trang để tìm mấy kiểu tóc, bọn mình quyết định thử vài kiểu trên tóc của em gái Tina. Trông rất buồn cười. Bọn mình còn uốn tóc và kẹp cái cặp hình con bướm lên tóc cậu em trai Bobby của Tina. Cu cậu có vẻ rất thích thú và mặc nguyên cả bộ Người dơi chạy quanh phòng la hét ầm ĩ. Mình thấy thật dễ thương, nhưng hai bác Hakim Baba thì không. Ngay sau bữa ăn tối họ liền bảo cô trông trẻ đưa bé Bobby Hakim Baba đi ngủ ngay. Lúc về phòng Tina khoe mình chiếc váy cậu ấy sẽ mặc ngày mai. Chiếc váy của nhá thiết kế Nicole Miller và nó đẹp vô cùng. Tina Hakim Baba trong giống một công chúa hơn bao giờ hết. Sau đó tới giờ chiếu show truyền hình “Lilli chỉ nói lên sự thật” vào lúc 9 giờ tối thứ Sáu hàng tuần. Chủ đề tuần này là cuộc chiến chống phân biệt chủng tộc ở cửa hàng nhà Ho. Nó được quay từ trước khi Lilly hoãn kế hoạch này vì không còn thích nữa. Chương trình đưa tin rất sinh động và hấp dẫn đến mức mình nghĩ, nếu nó mà được chiếu lên cáp truyền hình thì nó nhất định sẽ ăn khách không thua gì bộ phim Sixty min-utes Cuối chương trình, Lilly xuất hiện trong đoạn phim ngắn mà chắc hẳn cậu ấy đã quay sẵn từ tối hôm qua. Cậu ấy chỉ ra rằng việc phân biệt chủng tộc là một tội ác mà tất cả chúng ta phải cùng nhau chống lại. Theo lời Lilly thì trong khi chúng ta có thể bỏ thêm 5 xu ột túi đồ không chút phân vân, thì với những nạn nhân của nạn phân biệt chủng tộc người Ác-man-ni hay Bos-ni-a, đó là bước khởi đầu của nạn diệt chủng. Lilly tiếp tục cho rằng nhờ tinh thần quả cảm, dám quyết liệt đứng lên chống lại gia đình nhà Ho của cậu ấy mà giờ đây xã hội cũng đã có thêm chút công bằng. Không hiểu sao nhưng tự dưng mình thấy nhớ Lilly ghê gớm khi nhìn cậu ấy giơ chân lên, trong đôi dép hình con gấu, chĩa vào máy quay để tặng cho gã khùng Norman. Mặc dù Tina rất thân thiện, nhưng mình quen Lilly từ hồi mẫu giáo nên thật khó để quên cậu ấy. Bọn mình thức tới khuya để đọc mấy quyển tiểu thuyết lãng mạn của Tina. Đọc tới đọc lui, chẳng thấy quyển nào nói về nhân vật nam chính quay sang hẹn hò với nhân vật nữ chính sau khi chia tay với cô bạn gái đỏng đảnh cả. Thông thường thì anh ta sẽ chờ một thời gia, một mùa hè chẳng hạn, hoặc ít ra một tuần rồi mới hẹn hò tiếp. Còn những anh chàng quay sang hẹn hò ngay với nhân vật nữ chính hóa ra chỉ là để lợi dụng hoặc trả thù. Nhưng Tina cũng nói dù cậu ấy hay đọc tiểu thuyết lãng mạn nhưng không bao giờ áp dụng vào cuộc sống thật cả. Thực sự thì ngoài đời có được bao nhiêu người mắc chứng mất trí nhớ chứ?` Nghĩ kĩ mình cũng thấy cậu ấy có lí. Tina đang tắt đèn vì cậu ấy thấy mệt rồi. May quá. Đúng là một ngày dài!