Áo choàng của lão đại không giữ nổi
Chương 1 : Áo choàng của lão đại không giữ nổi
“Ôi trời, nghe nói gì chưa? Công ty chúng ta sắp đổi tổng giám đốc rồi.”
“Nghe nói, tổng giám đốc Lục chuẩn bị đích thân ra tiếp đón khách quý, tôi thấy chắc là người đó đến thu mua công ty chúng ta.”
“Haiz, cũng không biết sẽ đổi thành ông chủ kiểu gì, công ty chúng ta đúng là gặp nhiều tai họa mà!”
“Lo làm việc đi, chuyện của cấp trên, không phải là thứ mà chúng ta có thể quản.”
Hai cô tiếp tân đứng vào quầy lễ tân Lục Thị, nhỏ giọng bàn luận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tập đoàn Lục Thị đã từng đổi chủ một lần, không biết tại sao lại muốn đổi chủ tiếp, chẳng qua, đây cũng không phải là chuyện mà nhân viên cấp dưới nhỏ bé như các cô có thể hiểu được.
Khi họ vẫn đang bàn luận thì bỗng có một dáng người cao gầy, xinh đẹp, ung dung xuất hiện trước mắt họ, khí chất lạnh lùng tuyệt mỹ, khiến người ta không thể dời tầm mắt.
“Chào tiểu thư, xin hỏi, cô có hẹn trước không ạ?”
Hai người ở quầy lễ tân vừa định quay lại làm việc, khi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lục Tịnh Kỳ trước mắt, họ điều chỉnh lại sắc mặt, nở ra một nụ cười công nghiệp.
Đương nhiên Lục Tịnh Kỳ biết quy tắc của công ty lớn, đúng lúc này điện thoại cô đang cầm kêu lên một tiếng.
“Chị Nhan, mọi thứ đã ổn!”
Lục Tịnh Kỳ nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, môi đỏ hơi cong lên, sau đó nhắn lại một tin: Xuống đón tôi!
Gửi xong, Lục Tịnh Kỳ bước tới dãy ghế sô pha dành cho khách rồi ngồi xuống.
Hai cô gái ở quầy lễ tân nhìn nhau, người ta không nhất quyết đòi xông vào thì bọn họ cũng không thể đuổi người đi?
Huống chi là một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, họ cũng không dám mở miệng đuổi người…
Ngay khi quầy lễ tân vẫn đang rối rắm, một đoàn người bước ra từ thang máy tổng giám đốc, người đi đầu mặc bộ tây trang chính là Lâm Dao Nhi, cô ấy là trợ lý của Lục Tịnh Kỳ, cũng chính là đồng bọn.
Phía sau Lâm Dao Nhi, Lục Tịnh Kỳ nhìn thấy chú của cô, chính là tổng giám đốc hiện tại của tập đoàn Lục Thị, à không, phải là tổng giám đốc cũ.
Khóe môi Lục Tịnh Kỳ cong lên đầy vẻ châm chọc.
Lục Thành Nam! Thiện ác đều có báo, có lẽ công đạo sẽ đến muộn nhưng nó chưa bao giờ biến mất!
Hôm nay, tôi sẽ tự tìm lại công đạo cho chính mình!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vốn dĩ Lục Thành Nam xuống đây để gặp người thu mua công ty, không ngờ ông ta lại gặp Lục Tịnh Kỳ?
Không, chắc chắn ông ta đã nhìn lầm, chỉ là lớn lên giống nhau thôi!
Năm đó, ông ta đã tận mắt chứng kiến cô bị hỏa táng.
“Chú thân ái, đã lâu không gặp!” Lục Tịnh Kỳ nở một nụ cười nhưng chỉ là nụ cười giả tạo.
“Lục Tịnh Kỳ? Thật sự là cô? Không thể nào!”
Lục Thành Nam đã thật sự mộng mị, trong đầu chỉ có câu không thể nào, hình ảnh năm đó vẫn còn rõ ràng, sao có thể không chết chứ?!
“Đúng là khiến chú thất vọng rồi, tôi vẫn còn sống.” Lục Tịnh Kỳ bình tĩnh nói, căn bản giống như đang bàn hôm nay ăn gì nên cực kỳ thoải mái.
Trong mắt Lục Tịnh Kỳ bây giờ, người chú mà cô từng kính trọng đã chết lâu rồi, Lục Thành Nam trong mắt cô lúc này, chỉ là một hung thủ giết người!
“Dao Nhi, sắp xếp xong rồi chứ?”
“Vâng, có lẽ người đang ở dưới lầu.”
Khóe môi Lục Tịnh Kỳ cong lên một nụ cười lạnh lùng giễu cợt, công ty đã đoạt lại rồi, tiếp theo, cô nên giúp người chú tốt bụng của mình nếm thử cơm tù.
Thật ra cô rất muốn thẳng tay giết chết ông ta, để mai táng theo bố mẹ, nhưng có vẻ ở trong tù sám hối, sẽ càng khiến người ta sống không bằng chết?!
Hơn nữa, rõ ràng cô là một công dân tốt, sao có thể bạo lực như vậy chứ!
Trong lòng Lục Tịnh Kỳ quặn thắt một hồi, khi cô nhìn về phía Lục Thành Nam, khóe môi lạnh lẽo và sự ớn lạnh trong ánh mắt, nhìn thế nào cũng không giống dạng người sẽ tuân thủ pháp luật…
“Lục Tịnh Kỳ, cho dù cô quay về thì có thể làm gì chứ, bây giờ tôi đã bán công ty cho người khác, cô sẽ mãi mãi không đoạt lại được.”
Lục Thành Nam thẳng cổ lớn tiếng nói, giống như tự cho bản thân thêm can đảm.
Chỉ là khi ông ta vừa dứt lời, ba sĩ quan cảnh sát từ bên ngoài bước vào, sau khi nhìn xung quanh, họ đi đến trước mặt ông ta.
Người sĩ quan cảnh sát dẫn đầu xuất trình giấy chứng nhận, cao giọng nói: “Chào ông Lục, có người tố cáo, ông là kẻ khả nghi trong vụ án vợ chồng Lục Châu Nam bị giết năm năm trước, bây giờ mời ông theo chúng tôi về sở điều tra.”
Lục Thành Nam vừa nghe xong, trong lòng cực kỳ hỗn loạn, không thể nào, Lục Tịnh Kỳ không thể tìm được chứng cứ.
Tuy trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, nhưng dù sao ông ta cũng là tổng giám đốc, biểu hiện ra ngoài vẫn bình tĩnh như thường: “Anh cảnh sát, có phải nhầm lẫn gì không, Lục Châu Nam là anh trai tôi, tôi không thể giết bọn họ!”
“Cụ thể mọi chuyện là gì, chúng tôi sẽ điều tra, mời ông phối hợp với cảnh sát để xử lý vụ án.” Vẻ mặt của người cảnh sát đứng đầu lạnh nhạt, không hề để cho ông ta đường lui.
“Nếu vậy thì tôi sẽ đi với các anh một chuyến.” Lục Thành Nam tin chắc rằng sẽ không có chứng cứ nên ông ta không hề sợ hãi.
Hơn nữa, nếu ông ta tích cực phối hợp điều tra, như vậy chờ lúc ông ta trở về, ông ta sẽ xóa hết được toàn bộ hiềm nghi.
Người sĩ quan đứng đầu giơ tay lên, hai người còn lại lập tức bước tới, mỗi người kèm một bên của Lục Thành Nam dẫn đi.
Toàn bộ quá trình Lục Tịnh Kỳ đều không mở miệng, chỉ cúi đầu vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón trỏ, mãi đến khi Lục Thành Nam quay lại nói, cô mới nâng đôi mắt như đẩy người khác ra khỏi ngàn dặm.
“Lục Tịnh Kỳ, âm mưu của cô sẽ không thực hiện được đâu, công ty sẽ không rơi vào tay cô.”
“A, phải không?”
Lục Tịnh Kỳ cười lạnh một tiếng, nhận lấy hợp đồng từ tay Lâm Dao Nhi, nhẹ nhàng lau một phát, tên tiếng anh trên hợp đồng đã biến mất, lộ ra ba chữ Lục Tịnh Kỳ.
Lục Thành Nam nhìn dòng chữ trên hợp đồng, ngây ngốc nhìn Lục Tịnh Kỳ, ông ta lại thua sao?
Không, không thể nào!
Vừa rồi Lục Thành Nam vẫn có thể bình tĩnh đối mặt với cảnh sát, nhưng bây giờ khuôn mặt như già đi mười tuổi, ông ta không thể chấp nhận chuyện này.
Nhưng tất nhiên là không ai quan tâm ông ta có chấp nhận hay không, hai sĩ quan đã đưa ông ta lên xe cảnh sát.
Khi đi ra sảnh, tất cả nhân viên Lục Thị đều thấy Lục Thành Nam bị cảnh sát dẫn đi.
Hơn nữa, bọn họ cũng biết Lục Tịnh Kỳ chính là tổng giám đốc mới của Lục Thị.
Hai cô gái ở quầy lễ tân nhìn nhau, kinh ngạc đổ mồ hôi lạnh, may là vừa rồi họ không ăn nói lỗ mãng, nếu không…
Nghĩ lại mà thấy sợ!
…
Trên con đường đối diện tập đoàn Lục Thị, một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen ngừng trên đường.
“Cậu xác định ở trong này?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông ngồi hàng ghế sau vang lên, nhưng lại mang theo vài phần lạnh nhạt.
“Đúng vậy, ông chủ Mặc.”
Người ngồi ghế lái ấn nút hạ cửa kính bên phải, quay đầu nhìn người phía sau nói.
Đầu ngón tay của người đàn ông cầm điếu thuốc lá, khuôn mặt sắc bén, ánh mắt sâu xa, lông mi khí khái bức người, sống mũi thẳng tắp, môi hơi cong lên, lộ ra hơi thở thần bí lạnh lùng.
Người đàn ông vươn tay ra cửa sổ, ngón tay thon dài gảy tàn thuốc, sạch sẽ không nhiễm hạt bụi nào.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy rõ bốn chữ Tập đoàn Lục Thị rất to trên tòa nhà cao tầng cách đó không xa.
Con ngươi lãnh đạm, môi mỏng nhếch lên, nhưng trái lại, thoạt nhìn lại càng thêm rực rỡ mê người.
Chuyện của tập đoàn Lục Thị, Mặc Doãn Hạo cũng từng nghe nói một chút.
Người anh muốn tìm sẽ xuất hiện ở đây, vậy chuyện đó dễ hành động rồi.
Anh thu hồi tầm mắt, hỏi: “Người đâu?”
“Người phụ trách lần theo dấu vết bên phía chúng ta vừa truyền đến một tin, mục tiêu đã biến mất.” Triệu Viễn Ninh lén nhìn người đàn ông phía sau qua gương.
Mặc Doãn Hạo bỏ chân xuống, con ngươi u ám nghi ngờ nhìn ra ngoài: “Vậy cậu còn chờ cái gì?”
“Vâng.” Triệu Viễn Ninh hiểu ý, lập tức khởi động xe.
Mặc Doãn Hạo đóng cửa kính xe, khóe môi trên gương mặt điển trai nhếch lên thành một nụ cười quỷ quái: “Nếu họ không làm tốt chuyện theo dõi lần này thì Châu Phi có vị trí phù hợp với họ đấy!”
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
17 chương
62 chương
132 chương
64 chương
7 chương